Share the World
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công vào One Piece Role Play Text Game Share The World
Share the World
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công vào One Piece Role Play Text Game Share The World


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng NhậpĐăng Nhập  Đăng kýĐăng ký  Tìm kiếmTìm kiếm  
AM TAG 196 | Monat Hạ | Jahr 7 | Nắng gay gắt

Share
 

 [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 12:52 am


Nhân vật: Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kat , Kyler Stephen , Lam Finn Ludwig , Kid , Ai Ringo , Sharonia Rayne , Yuuki Kujo , Rea Yurushi , Kucabara .
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos
Thời gian:AM - Tag 126 - Monat Đông - Jahr 05
# Sakamoto Emi


*flasback*

Thời gian: PM - Tag 126 - Monat Đông - Jahr 05

Cô nhóc làm ra vài hành động muốn Train tới gần mình, khi khoảng cách giữa hắn đủ gần cô lập tức thụi một quả ngay bụng anh, Train nằm ngay đơ trên mặt tuyết lạnh giá một lần nữa.

_Dẹp nhá, chị biết chị không đẹp nhưng chưa đến lượt của cưng đâu, chả có vào đội điếc gì hết. - Vứt lại Train nằm dó với một câu nói, cô quay bước đi thẳng

Thật sự thì trước khi mình bị ngất đi thì một câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu anh: "Tại sao mình lại bị như vậy? Mình đã làm sai gì chứ?"

….

Khi tỉnh dậy Train đã không thấy bóng dáng của cô nhóc đanh đá kia đâu nữa, đành phải lủi thủi quành về nơi đội đang tụ tập. Vừa lên đến đỉnh núi nhỏ – nơi có cái hang mà cả nhóm đang đốt lửa ở đấy, anh bỗng nhìn thấy bóng dáng của hai người nào đó tiến về phía mình. Một tên mắt và tóc màu lam bạc mặc cái áo khoác dài màu xanh trời đậm, một tên tóc nâu sẫm, mắt màu đồng, trên tay cầm theo cuốn sách nào đó trong có vẻ không được mỏng đâu. “Có lẽ là thành viên đội mình?” - Anh nghĩ thế nên liền chạy lại, nhìn kĩ anh mớ phát hiện đúng chính xác là thành viên đội hai rồi vì đã thấy tên tóc lam kia đi chung với Fran lúc nãy. Và thế là tự nhận mình là hướng dẫn viên dẫn hai người họ về cái hang nơi nhóm đang tụ tập ăn thịt nướng.
Kết thúc bữa ăn lại phát sinh thêm một vấn đề: Canh gác để ngủ. Với một nơi hẻo lánh như thế này thì canh gác xung là chuyện đương nhiên, nhưng hiện tại là mùa đông có con thú nguy hiểm nào lại dám bén xén tới nơi đông người cơ chứ!

_Thế thì mỗi lần có 3 người canh. Số người còn lại ngủ.

_Làm sao mà chia?

_Thoả thuận đi.

_AI không canh đâu. AI muốn ngủ cơ.

_Ai cũng phải canh hết mà.

_Vậy Ai muốn canh bây giờ thôi.

_Tôi cũng muốn

_Tôi cũng vậy.

_Tôi cũng không muốn thức sớm

_Bốn người rồi làm sao mà được?

_AI không biết, AI canh bây giờ.

Một vài tiếng nói vang lên đưa ra ý kiến rồi thêm một vài tiếng nói chen vào, cứ như thế thành một mớ hỗn độn, anh đành thở dài quay đầu nhìn chỗ khác xem như không để ý không tham gia.

_Onii-chan~ AI biết Onii-chan tốt bụng lắm đó. Onii-chan~ cho AI trực ca đầu mà đúng không?

Thằng nhỏ nước mắt long lanh kèm chút ngây thơ nào đó nhìn chằm chằm vào Train rồi nói. Anh nhận thấy mình thật sự lâm vào hoàn cảnh tồi tệ rồi.
Năm phút cho một thằng bé nước mắt giàn giụa cùng một tên ngớ người, cuối cùng không chịu nổi sức ép với sức công phá mãnh liệt kia, Train đành lên tiếng:

_Được rồi được rồi, mọi người không ai canh hết!

_Hả??

_Sao vậy??

_Tại sao??

Mới đưa ra ý kiến thì một loạt ý kiến bất đồng vang lên ngắt giữa câu nói của anh.

_Thứ nhất tuyết rơi đầy như thế sẽ không có con khủng long nào dám bán mạng tới đây, thứ hai ở đây có bạn Fran đội trưởng là một người rất đáng tin cậy, thứ ba chúng ta đông như thế chẳng lẽ không xử được bọn khủng long tép riu kia, thứ tư nếu có vấn đề bất trắc sẽ lập tức gọi mọi người dậy cùng xử lí.

Trong khi Train nói, ai ai cũng im lặng xem xét tình hình một hồi thì chứng tỏ ý kiến quả thật không tồi, lại hợp tình hợp lý, nên ai về nhà nấy tự động tự thân lăn ra ngủ không biết trời trăng mưa nắng gì hết.

.............
*end flashback*

Thời gian: AM - Tag 127 - Monat Đông - Jahr 05

_Do tình hình nhân số quá đông nên bây giờ chúng ta sẽ ghi lại danh sách thành viên và tiến hành điểm danh, có ai có ý kiến gì không?

Tiếng nói của cô gái nào đó khiến Train tỉnh giấc. Kèm theo đó là một vài tiếng bàn tán của mọi người xung quanh. Vò đầu ngáp ngắn thở dài thức dậy, anh nhìn lại phát hiện người phát ra tiếng nói quấy nhiễu giấc mộng của anh là cô gái hai sừng.

_Fran, anh ghi lại danh sách giùm tôi nhé?

Câu nói mang tính quyết định vang lên, dây thần kinh hoạt động, mắt mở to, đầu óc suy nghĩ: “Ghi danh sách!! Nếu để cho hắn ghi danh sách có khi nào hắn ta lại nhắc đến cái tên đó hay không?”.

_Sao lại là tôi chứ? – Hắn ta làu bàu. Nhưng rồi cũng lấy bút ra ghi vài dòng gì đó.

Xong hắn gấp lại rồi đưa cho cô nàng có sừng. Cô gái mỉm cười cảm ơn rồi tiện tay cho luôn vào túi không thèm kiểm tra lại. Train ném một cái nhìn về phía hắn đầy nghi ngờ:

_Cậu nhớ được hết tên của mọi người sao?

_Không hẳn. Nhưng đừng nói nhiều nữa, đi thôi! - Hắn nhún vai, chuyển đề tài.

“Chắc chắn là hắn có vấn đề! Nếu có cơ hội nhất định phải kiểm tra lại cái danh sách kia!” - Anh vuốt cằm vừa đi vừa tính toán, cân nhắc kĩ lưỡng.

“Oạch!!” Một cậu nhóc hay là con bé, thật sự thì anh vẫn chưa phân biệt được giới tính của nhóc có vẻ ngoài như hồ ly này từ lần đầu gặp đến giờ. Fran bật cười nhìn nhóc hồ ly ngã lên ngã xuống rồi rớt tới rớt lui cái đuôi của mình. Chẳng hiểu nổi có gì buồn cười ở đây nữa.

_Nhóc con, lại rụng đuôi nữa kìa! – Hắn cầm cái đuôi trắng muốt lên phe phẩy.

_Trả đây!

_Thôi, để chú giữ cho. Nhóc cứ làm đuôi rụng suốt còn gì! – Kèm theo là một tràng cười khoái trá.

Làm ngơ những lời trêu chọc của tên Fran với nhóc hồ ly, anh dần bước nhanh hơn rồi tiến lên phía trước. Chẳng bao lâu lại thấy một lỗ thông của địa đạo, nó mang hình dáng như lổ hỏng phía trên trần lộ ra bầu trời cùng không khí ấm áp buổi sớm. Nhiệt độ do đó cũng đã dần bớt lạnh đi hẳn. Đứng im tận hưởng một luồng không khí dìu dịu đi vào trong phổi, những tia nắng tinh ngịch nô đùa trên da mình mà sưởi ấm, những hạt tuyết nhè nhẹ rơi rồi đáp xuống làm trắng xoá một nền đất.
“Bịch!!” - Một âm thanh phá hỏng toàn bộ cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp cùng cảm giác dễ chịu của Train. Khỏi phải nói thì ai cũng biết ngoài tên Fran ra thì còn ai vào đây bày ra cái trò phá hỏng khoảnh khắc của người khác.

_Làm trò gì vậy hả???? – Train quay lại hét vào mặt hắn.

_Không cố ý! – Hắn ta lại vốc thêm một nắm nữa cười cười trông rất gợi đòn.

“Không cố ý!! Không cố ý!! Tưởng nói một câu không cố ý là có thể bỏ qua sao???” - Nghiến răng nghiến lợi ken két, Train siết bàn tay lại, lập tức vơ một nhúm tuyết dưới chân mình vo lại quăng thẳng vô mặt tên Fran:

_Này thì không cố ý! – Train hét lên.

Lập tức, hắn ta né sang bên, khiến cho quả cầu văng thẳng vào mặt nhóc hồ ly. Nhóc con không lấy gì làm hạnh phúc, lập tức vo thêm mấy quả ném loạn xạ.

_Này thì ném tuyết vào mặt ta. - Cô nàng mặt sườn xám cũng bị nhóc hồ ly ném vào mặt, một cú lạc đạn không hề nhẹ nhàng gì, thế là cô gái không giữ nổi nét điềm tĩnh ban đầu lập tức tham gia trò chơi ném về hướng của Train với Fran.

_Này cô có ném thì ném người chọi cô sao ném về phía tôi hả? - Train lên tiếng.

_Hai anh chính là kẻ bày đầu chứ ai! Này thì kẻ bày đầu! - Không kịp giải thích, lại một phát nhắm vào anh, may mắn anh liền quay lại khiến quả cầu chỉ đập vào lưng mình.

“Bụp!”

_Ái!! - Tiếng la vang lên đâu đó.

Quả cầu tuyết của nhóc nào đó bay trúng vào vị trí của cô nàng tóc nâu, dù giơ tay đỡ kịp nhưng ai cũng biết rồi đó, tuyết thì tất nhiên đi kèm với tính từ lạnh buốt. Tuyết rơi lên người cô, cảm giác như thế nào thì có thể đoán qua nét mặt cùng hành động rồi. Cô ta ngay tức khắc ném tuyết về phía tên gây ra cú lạc đạn kia, một phát trúng vào cậu tóc đen, trên đầu có 3 vạch trắng song song. “Lại là lạc đạn...” - Anh tự hỏi không biết có phải do người bị hại né quá giỏi hay tại người ném quá ư là dở đi. Hàng loạt cú ném đều do lạc đạn mà gây ra cả. Người né, người nấp, người bị ăn đạn lạc. Chẳng mấy chốc cái đám người đã biến thành chiến trường hỗn loạn.

Chiến trường hỗn loạn thì cũng hỗn loạn đi, nhưng mắc mớ gì tại sao anh tàn bị trúng đòn thế hả??? Chọn lựa thời cơ quan sát tình hình, hiện tại có khoảng ba bốn người không tham gia còn lại đều như điên mà lao vào chiến tranh. Đang lúc tìm thời cơ chuồn đi thì “Bốp!” - Vài nhát lạnh đến xương rơi vào người anh. Sùng máu, không trốn được thì chỉ còn cách liều mạng thôi! Tập trung tinh thần mức độ cao, anh vo tròn sẵn hàng chục cục tuyết rồi ném loạn xạ khắp nơi.
Một cục tuyết bay về phía Train. Nghiêng người ngả ra sau tránh được một phát lại có một phát tung ra, chống hai tay lộn một vòng đá vào cục tuyết vỡ vụn. Tình hình hiện vô cùng khó khăn, việc né và chọi đòi hỏi con người ta phải có những kỹ năng vô cùng chính xác. Vả lại hoạt động liên hồi cũng không tránh việc đổ mồ hôi như sông. Những giọt mồ hôi đầm đìa rơi vào mắt Train khiến tầm nhìn bị cản trở. “Thôi rồi lần này lại bị dính đạn” - Anh thở dài, chờ đợi những cục tuyết bay vào mình.
Nhưng không, một tên nào đó đã chọi một nắm tuyết phá hỏng đòn tấn công đó. Anh quay đầu, nhận ra đó là tên tóc lam mắt lam hôm trước anh đã gặp, liền nói:

_Cám ơn đồng chí!

_Không có gì chỉ tiện tay thôi!

Rồi thế là anh tiếp tục xuất thân ra trận.

“Tuyết!
Tuyết rơi khắp nơi,
Tuyết bay theo gió,
Tuyết rơi vào ai?
Bám trên vai,
Dính trên mặt,
Thành tóc bạc trên đầu.
Một trận ném tuyết
Không nể già trẻ
Không kiên đẹp xấu
Số xui thì ăn đạn thôi.”

...



Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 12:55 am


Nhân vật: Ai Ringo | Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kat , Kyler Stephen , Lam Finn Ludwig , Kid , Sharonia Rayne , Yuuki Kujo , Rea Yurushi , Kucabara
Thời gian: PM tag 127 - Monat Đông - Jahr 05
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos
# tieuthuthubong


Có một người nữa đi về cùng ông chú thấy ghét. Ai là Ai thấy thích cái tai ngộ nghĩnh đó lắm đấy. Ai nhịn lắm luôn mới không nhào tới mà sờ sờ nắn nắn thử. Ai biểu cái tai đó ngộ làm chi.

Cuối cùng thì việc mà cả đội chia nhóm canh nhau ngủ đó đó, hoàn toàn thất bại, bởi vì sau đó... mạnh ai nấy ngủ. Rủi có thú rượt thì xác nào chịu tội xác ấy. Ai Ringo ở nhà vốn ngủ trên tầng thượng, hiển nhiên không ưa nằm đất. Thằng nhỏ thấy mọi người tìm một góc riêng nghỉ ngơi rồi, nó chẳng làm sao quậy phá được nữa. Đành tiu nghỉu cụp tai chỉ là tượng hình, nó chả có cái tai cáo như người bạn mới để cụp trèo lên một cành cây chắc chắn, nằm cuộn tròn, say sưa ngủ.

Cơ mà trời lạnh cộng với thèm ăn sáng vào buổi sớm, thằng nhỏ đã bật dậy từ trước khi mặt trời mọc.

Thằng nhỏ mở đôi mắt to tròn thao láo nhìn xung quanh. Mọi người ngủ cả. Nó lại bèn nằm xuống cuộn tròn, cố gắng đếm cừu, đếm cáo, đếm gà, đếm kẹo... Đếm đủ thứ cuối cùng nó bỏ cuộc. Không thèm ngủ nữa. Thằng nhỏ quyết định nhổm người dậy chạy tới cái túi má má chuẩn bị sẵn mở ra lấy một que kẹo dâu bỏ vào miệng. Kẹo dâu là ngon nhứt luôn!~

Vừa ngậm kẹo dâu nó vừa nằm vắt vẻo trên cây. Đôi mắt hướng về phía đông, nơi mà mặt trời đang dần ló dạng. Những tia nắng đầu tiên bắt đầu nhảy múa trên những tàn cây, tán lá, rưới chút ấm áp hiếm hoi xuống mặt tuyết. Ai biết được, có khi chốc lác nữa đây lại không có cái gì như tuyết rơi, hay bão. Cũng không biết chừng nhóm của nó gặp xúi quẩy, bị một trận tuyết lở chạy hộc máu mồm hơi hay những thứ gì đó tương tự.

Kệ xác mấy điều xui rủi đó, thằng nhỏ thản nhiên liếm liếm chiếc kẹo đã tan quá nửa.

Bỗng Ai nghe tiếng la oai oái, thì ra cô gái tai cáo bị gặp xui đầu tiên trong ngày. Bị một cú đạp như trời giáng của ông chú. Đó đó, nó nói ông chú thấy ghét mà ứ ai thèm tin nó.

Thằng nhỏ nhảy phóc xuống chỗ cô gái tai cáo hỏi:
- Onee-chan có sao hông? Ông chú đó... xấuuuuuuuuuuuuuu... lắmmmmmmmmmmmm....... luônnnnnnnnnn..............

Thằng nhỏ vờ che miệng lại nhưng thực chất cố nói to hết sức cho mọi người nghe thấy, nó cốt muốn chọc ghẹo ông chú.

Chị tóc hồng mắt đỏ có sừng lên tiếng dõng dạc:

- Do tình hình nhân số quá đông nên bây giờ chúng ta sẽ ghi lại danh sách thành viên và tiến hành điểm danh, có ai có ý kiến gì không?

Á. Điểm danh điểm danh. Ai Ringo có mặt. Nó bỏ lại chị tai cáo, lon ton chạy ra chỗ chị tóc hồng, đặng lanh chanh coi có chuyện gì vui hăm.

- Fran, anh ghi lại danh sách giùm tôi nhé?

- Sao lại là tôi chứ?

Thằng nhỏ lập tức loi nhoi cố nhìn cho được danh sách. Đương nhiên là, với độ cao của nó, kiểu gì cũng không thấy nổi chữ nào. Nhưng mà nó có cách. Trèo cây. Nó trèo lên cái cây gần đó châu đầu xuống coi cái danh sách đội.

DANH SÁCH ĐỘI 2:
1. Francesco
2. Tàu tim lưới
3. Tóc hồng mắt đỏ có sừng
4. Tóc trắng rụng đuôi
5. Tóc vàng đội mũ mèo
6. Tóc nâu mắt đỏ
7. Tóc 3 vạch song song
8. Kẹp tóc lá bài
9. Mọt sách
10. Cô gái Trung Hoa
11. Bishie tóc xanh lam
12. Bishie tóc xanh lá

Thằng nhỏ chu mỏ, ý trời, ông chú không nhớ nổi cái tên nào hết, xuy ra tên đầu tiên của ông chú. Ớ ớ, thế rốt cục thì, cái tên đó có đúng không đó trời. Dám lụm đại tên của ai gồi gắn vô tên. Dám lắm. Dám sợ quê nên gắn đại đó. Mà mấy cái tên còn lại ở đâu ra? Ở đâu ra? Thằng nhỏ bắt đầu đọc từ trên xuống dưới rồi gán tên vào những người đang đứng điểm danh. Nhé nhé số hai thì nó thua, nó chả biết là ai. Tóc hồng mà có sừng, chị Sharonia. Tóc trắng bị rụng đuôi??? Ơ chị cáo sao? Nghe nói tên Re... hoặc Ra... Rea? Thôi tính sau đi. Tóc vàng đội mũ mèo? Ủa, đứa nào nghe quen quen mà lạ lạ vậy ta? Thằng nhỏ nhíu nhíu mày suy nghĩ một hồi, bèn lắc đầu bỏ cuộc. Tóc nâu mắt đỏ, chị Kat. Tóc hifi, anh Kid. Kẹp lá bài, thằng nhỏ không nhớ tên. Mọt sách? Hổng biết luôn. Cô gái Trung Hoa? Chưa nghe giới thiệu luôn. Tóc xanh lam? Anh Lam. Mà tóc xanh lá, anh Yuuki. Check giỏi quá. Thằng nhỏ tự nhủ. Rồi còn lại mấy người chưa biết tên, từ từ đi hỏi tận mặt mới được.

- Cậu nhớ được hết tên của mọi người sao? - Anh tóc đen hỏi.

Ai đưa mắt nhìn anh Train, đấu tranh tâm lý dữ dội luôn, có nên kể cho anh Train nghe không nhỉ? Mà thôi kệ đi, ở xa quá chắc hổng nghe được đâu.

- Không hẳn. Nhưng đừng nói nhiều nữa, đi thôi!

OẠCH!!

Ui, sao cái chị đó đi địa đạo mà như mới học trượt patin lần đầu tiên vậy không biết. Té lịch bịch luôn.

Ai đi thì được. Chẳng những đi được mà thằng nhỏ còn cực kỳ hăm hở đi. Đi đầu này đụng một cái, qua chỗ kia đụng một cái.

Quay qua chị tóc hồng đòi sờ sừng, quay lại chị tóc nâu chọt chọt, rồi kéo áo anh này, giật áo chị kia.

- Nhóc con, lại rụng đuôi nữa kìa! – Ông chú cầm cái đuôi trắng muốt của chị cáo lên phe phẩy.

- Trả đây!

- Thôi, để chú giữ cho. Nhóc cứ làm đuôi rụng suốt còn gì!

- Này Rea-chan, tai em là tai thật đấy à? Cho chị sờ thử được không?

- Hôm qua đi cá độ mất cả đống tiền rồi nè, đang ăn bám tiền của ông anh đấy.

- Tóc cậu đẹp quá, cậu đi dưỡng ở spa nào vậy?

Lối vào địa đạo ẩm thấp không nói đi. Quan trọng là, cứ mỗi bước tiến sâu vào địa đạo lại cạnh lạnh. Lạnh buốt giá. Lạnh thấu xương. Lạnh như thế này làm Ai nó nhớ má má khủng khiếp. Mỗi khi trời trở lạnh, má má hay nấu một nồi súp to đùng, đặt giữa cái bàn nhỏ nhỏ. Má má nó biết là ăn không hết, nhưng mà nấu nồi bự cả nhà cùng ăn thì rất ấm. Má má nó còn đem súp cho cô nhi viện gần nhà nó nữa. Tới đó, nó có nhiều bạn lắm. Nó vui và nó cũng thích lắm.

Băng đóng thành lớp dày ơi là dày. Trên đầu, dưới chân, hai bên đều có những lớp băng với đủ thứ hình thù kỳ quái. Nhưng vẫn lạnh. Thằng nhỏ rùng mình. Thằng nhỏ bớt lanh cha lanh chanh đi đầu này quậy đi đầu kia phá. Nó lạnh.

Cuối cùng chịu hết nổi, nó lần dò bước tới chỗ anh tóc đen, lên tiếng nài nỉ lần nữa. Lần này năn nỉ vụ khác:
- Onii-chan~ Cõng Ai một lúc đi~... Lạnh quá!

Thằng nhỏ vừa nói vừa run lập cập. Nó túm lại là chưa nổi với thời tiết quá lạnh lẽo.
- Cõng Ai cũng ấm lắm đó. - Nó nhìn Train nài nỉ.

- Sao em không tự đi đi? Vận động thì mới ấm chứ?

- Nhưng lạnh lắm! Đi hỗng nổi... - Nó níu tay Train lắc lắc. - Năn nỉ Onii-chan luôn, cõng chút xíu à.

Mè nheo một hồi Train cũng chịu cõng nó một đoạn. chắc tại thấy quá phiền phức

BỊCH!!

- LÀM TRÒ GÌ VẬY HẢ?!

- Không cố ý!

- Này thì không cố ý!

- Này thì ném tuyết vào mặt ta

Túm lại là tự nhiên vừa ra khỏi địa đạo cái cả đống tuyết bay vèo vèo. Ứ thèm care... Thằng nhỏ thoát được cái địa đạo lạnh lẽo liền trèo lên cái cây sưởi nắng.

Nó nằm buông thõng hai chân hai tay tòng teng, mồm ngậm một chiếc kẹo, thong thả nhìn mọi người ném tuyết. Ứ biết chứ... nó tự nhiên không muốn chơi trò này. Cũng không hẳn là tự nhiên, vì nó không muốn chạm vào bất cứ thứ gì mà nó thấy lạnh nữa. Nó nằm trên cây, thỉnh thoảng đu người đặng tránh né mấy quả cầu tuyết lạc đạn. Ném giỏi hẳn nhiên cũng tránh giỏi. Nó ứ sợ.

Thằng nhỏ thấy rồi nha. Có người chuồi trở vô đường hầm băng nha.

Và mặc kệ là... vừa bị đánh gục bởi cái đường hầm băng lạnh lẽo, thằng nhỏ vẫn tót theo sát rạt sau lưng chị tóc hồng mắt đỏ thêm đôi sừng ở trên. Chính là Sharonia. Thằng nhỏ tò tò đứng sau nhảy loi choi đặng coi chị này làm cái gì. Cơ mà so về độ cao của thằng nhỏ và độ cao của chị gái thì việc nhảy này không có lợi ích. Cuối cùng, thằng nhỏ đành đánh tiếng đặng được xem một cách trực quan hơn:

- Chị đang làm gì thế?

Lúc này thằng nhỏ đã bước ra trước mặt chị. Đôi mắt nó trợn tròn nhìn cái vật trong tay chị.

- Đá bào a. Chị nhớ trong túi còn mứt.

- Đá bào á!! Có vị gì thế?

- Hiện tại thì có dâu, việt quất, bơ đậu.. à nhầm bơ đậu phộng không xài được. Nếu muốn thì có cả nước cam và anh đào nhưng mà thôi, đổ vô ăn nhạt lắm, ăn với mứt trước đi. Em thích vị gì?

- Dâu, Dâu ấy !!

Thằng nhỏ thích thú reo lên. Đặc biệt là nhìn cái trò đổ mứt dâu của chị, Ai chỉ muốn giựt lấy cả hũ trút vào đĩa của mình thôi.

- Giúp chị mang cái này ra cho mọi người nhé.

Thằng nhỏ gật gật đầu. rồi đem ra mỗi người một đĩa. Mà trước khi đưa cho ông chú, thằng nhỏ còn thò tay vào đĩa, quyệt một mẩu mứt thiệt to bỏ vào miệng. Là lá la...

Chị Sharonia tỏ một cái thái độ khá là... không biết nói gì nữa khi cầm tờ danh sách ông chú đưa cho. Ừa đúng rồi. Thề có tiên vị dâu và vị táo, thằng nhỏ chỉ muốn chị Sharonia cốc cho ông chú một cái rõ đau. Cái tội viết càng viết quấy. Mà tiếc là chị Sharonia hiền quá đi. Chị hổng có làm gì ông chú hết trơn. Thằng nhỏ tỏ ra thiệt ấm ức. Lẽ ra phải tịch thu phần đá bào của ông chú đó cho nó ăn luôn chứ.


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 12:56 am

Nhân vật: Kucabara | Lam Finn Ludwig | Train Heartnet
Bài tương tác tham gia nhiệm vụ
Thời gian: PM Tag 127 - Monat Xuân - Jahr 05
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos
# bobiebs

*flashback*
Sau khi được Lam và Train dắt về nơi cả team tụ hội, Kucabara có phần nào cảm thấy thoải mái hơn vì ''Thanks God, cuối cùng cũng được di chuyển tới nơi ấm áp hơn!'' - hắn nghĩ! Ăn uống này nọ xong, hắn thấy mọi người trong team bắt đầu lục đục chuẩn bị quần áo để chuẩn bị vượt địa đạo, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, bởi hắn chẳng đem theo thứ gì để chuẩn bị hay làm gì đó, ngoài cái mạng cùng cuốn sách này ra, hẳn chẳng có gì! Vậy nên, trong lúc mọi người lo này, lo nọ, hắn lại bắt đầu đi dạo hay nói cách khác là lang thang các con đường!
*End flashback*
Lúc cả team bắt đầu xuất phát, tuyết đã không còn rơi như tối qua. Địa đạo đầu tiên, mặt đất bị đóng băng, trơn và dễ bị trượt kinh khủng, nhưng...thì có sao đâu chứ, đối với một kẻ có khả năng giữ thăng bằng tốt như hắn, địa đạo này đối với hắn ''bình thường như cân đường hộp sữa''. Vượt qua được địa đạo băng trơn trượt đó, mọi người vào một căn hầm không mái, bởi vì không có mái nên tuyết rơi vào bên trong hầm đêm qua đã đóng thành từng lớp dưới mặt đất! Vài người trong team đã bốc tuyết rồi vo lại thành từng cục để ném nhau! Kucabara không quan tâm đến việc chơi đùa của các thành viên khác, vì Chúa ơi, hắn bị bệnh sạch sẽ hạng nặng, mà tuyết đã nằm trên mặt đất bẩn biết là bao nhiêu, nên hắn không thèm chơi với mọi người mà lại cắm cuối vào cuốn sách hắn luôn mang bên người! ''Bộp'', hình như có ai đó vừa ném tuyết vào hắn, nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cảnh các thành viên đang nghịch tuyết một cách ''hăng say'', dường như không có ai để í tới hắn nên...hắn cũng không xác định được là ai đã ''tấn công'' mình... Sau khi chơi chán, mọi người lại tiếp tục đi, hắn lặng lẽ đi theo mọi người, hắn vẫn luôn lặng lẽ như thế từ khi tới đây!!


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 12:59 am

Nhân vật: Francesco Veleno | Train Heartnet | Lam Finn Ludwig | Kid | Ai Ringo | Sharonia Rayne | Yuuki Kujo | Kat | Kyler Stephen | Crystal Liu | Rea Yurushi | Kucabara
Thời gian: Buổi sáng - Tag 128/Monat XuânJahr 5
Địa điểm: Địa đạo băng hà


Amnesia Day 18
Điểm danh và hỗn loạn


*flashback*

Trong lúc đám thanh niên và thiếu niên (cộng với thiếu nhi) lên cơn tăng động ném tuyết vào mặt nhau như muốn trút hết tất cả căm hờn, à không, nếu phải dùng một từ gì để có thể mô tả một cách chính xác nhất thì đó là chúng đang trong hành trình trở lại tuổi thơ bị đánh mất. Trong lúc đó một số người, cụ thể là các chị em phụ nữ lại quyết định rằng trời lạnh đi ăn đá bào mới là một thú vui tao nhã và hợp mốt. Trong đầu Francesco bỗng bật lên một câu hỏi to tướng: dụng cụ làm đá bào đâu? Si rô ở đâu? Mấy thứ đỏ lòm lòm kia không phải là máu người đấy chứ? Ừ, mà sao cũng được vì hắn không thích ăn đá bào, và nói chung thì hắn cũng chẳng có cảm giác đói.

- Này chú già, ăn si rô dâu không?

- Không.

- Tại sao?

- Vì ta không thích, đừng có hỏi nhiều.

- Ăn đi mà ~

- Thôi, nhóc ăn đi, chú nhường đấy ~

Hai người “nhường” nhau mỗi lúc một to khiến mọi người quay lại nhìn với một vẻ hết sức quan ngại. Ờ phải, đào đâu ra cái thể loại nhường nhau mà mặt người nào người nấy đều nở ra những nụ cười thô bỉ đến khốn nạn như chỉ muốn chực lao vào hấp chết nhau thế kia. Nói chung thì cho đến giờ phút này thì cả đám đã quên sạch mục đích ban đầu của mình khi đến bắt đầu cuộc hành trình. Nếu có ai khác được nhìn thấy khung cảnh rộn ràng và náo nhiệt này, hẳn người ta sẽ nghĩ đây là một nhóm đang tổ chức cắm trại chứ chẳng phải là đang tập tành làm anh khùng dâm dê háo sắc đi giải cứu công chúa. Nói cách khác thì có lẽ là đám anh khùng này bị gei hết cả rồi.

- Hình như có ai đó biến mất khỏi đội thì phải – Kẹp tóc hình lá bài lên tiếng, chậm rãi nhét những mẩu vụn đá bào vào miệng.

- Tôi có thấy gì đâu? Vẫn đủ mà – Sharonia ngừng nhai nhìn sang phía bên cạnh.

- Điểm danh đi kiểm tra lại xem. Lỡ đi đến nơi mà thấy thừa hay thiếu người thì gay đấy – Gã thanh niên tóc màu lam bình thản đáp.

Sharonia cau có úp mặt vào lòng bàn tay.

- Tôi không làm đâu.

- Vây để tôi – Cô gái tóc xám, mắt xám mặc sườn xám lúc này bỗng lên tiếng chen ngang vào câu chuyện khiến cho tóc hồng chỉ biết rên rỉ:

- Tôi không cho đó là ý kiến hay đâu.

Tóc xám mặc sườn xám giật đã lấy mảnh giấy từ chỗ Sharonia tự lúc nào, đứng dậy ra giữa hành lang, vỗ tay ba tiếng thu hút sự chú ý của mọi người hay là đám lộn xộn vẫn đang còn làm ba cái trò vớ vẩn.

- Điểm danh nào! Francesco!!

- Có! – Gã hô to, còn tay thì vẫn đang bận giành giật cái đuôi trắng muốt với con tiểu yêu tóc trắng.

- Tàu tim lưới!

Không ai lên tiếng trả lời, cô hắng giọng đọc to lần nữa: - Tàu tim lưới!

Vẫn không có ai đáp lại, Sườn Xám bèn lấy bút chấm vào bên cạnh: vắng.

- Tóc hồng mắt đỏ có sừng!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sharonia, trừ những kẻ còn đang bận chiến đấu với đám cầu tuyết hoặc còn đang bận trêu ghẹo trẻ con.

Sườn Xám hắng giọng: - Tôi đoán là có. Tiếp, tóc trắng rụng đuôi!

Một giọng nam lên tiếng trả lời hộ: - CÓ!

Và một cái tát vang lên: - CÓ PHẢI LÚC NÀO TÔI CŨNG BỊ RỤNG ĐUÔI ĐÂU!!

Không quan tâm tới tình hình chiến sự, Sườn Xám điểm danh tiếp:

- Tóc vàng đội mũ mèo!

Không ai lên tiếng.

- Tóc nâu mắt đỏ!

- Ừm… có? – Một cánh tay rụt rè giơ lên. Dường như bản thân người vừa lên tiếng cũng không chắc lắm về việc đó có phải là mình hay không.

- Tóc 3 vạch song song!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kid. Chắc chắn là không nhầm được rồi. Vậy nên cũng chả cần phải đợi cậu ta điểm danh, Sườn Xám đi tới cái tên kế tiếp.

- Mọt sách!

Ồ, đây lại là một cái tên quá đỗi hình tượng bởi mới gặp nhau thì làm sao chúng ta có thể biết được sở thích của nhau tường tận đến thế chứ. Phía trong góc một gã thanh niên tên gọi Kucabara đang tỏa ra sát khí vô hình.

- Cô gái Trung Hoa… à, là tôi đây. Và tên tôi là Crystal Liu. Tiếp theo, bishie tóc xanh lam!

Không ai trả lời, mà cũng chưa chắc mọi người biết “bishie” là gì.

- Bishie tóc xanh lá!

Lại im lặng, hay đúng hơn là vọng lại trong không khí chỉ có tiếng ném tuyết và kẻ nào đó vẫn đang trêu chọc trẻ em.

Crystal hắng giọng: - Như vậy đội chúng ta thiếu mất 5 người. Có ai ở đây mà chưa có tên không?

Cũng chẳng ai giơ tay.

- TÀU TIM LƯỚI!!

Crystal gọi to một lần nữa, tự hỏi ai lại có cái tên kì quặc như thế này. Bởi nếu như những cái tên khác có thể dễ dàng nhận ra nhờ ngoại hình thì cái tên này thật sự chẳng gợi lên chút liên tưởng gì cả. Nói về ngoại hình thì… Sharonia kéo tay cô nàng tóc xám, chỉ về phía hai gã thanh niên mặc quân phục tóc xanh lam và xanh lá.

- Được rồi, vẫn còn thiếu ba người.

- Tóc vàng đội mũ mèo kia kìa! – Kid giơ tay trỏ về hướng Train và Ai đang tung tăng hớn hở nãy giờ chạy đi đâu chẳng ai biết.

- 2 người còn lại là Train và Kucabara. Tôi có thể hỏi rằng ai là “tàu tim lưới” và ai là “mọt sách” không?

- Đi hỏi mà cái tên râu dê đằng kia ấy – Sharonia làu bàu – Chính hắn viết ra cái danh sách vớ vẩn này mà.

- Một cách nào đó, tôi thật biệt danh của mình thật tệ hại nhưng vẫn còn đẹp chán so với mọi người.

- “TÀU TIM LƯỚI”? AI LÀ “TÀU TIM LƯỚI” CƠ? – Nhóc con Ai bỗng nhiên nhảy vào.

Lập tức có một người chết sững. Tên anh là Train Heartnet. Anh bước đến, giật lấy tờ giấy trên tay Crystal, rồi chầm chậm quay đầu về phía tên tóc vàng vẫn đang mải trêu chọc con bé tóc trắng mà gằn từng tiếng một:

- FRAN-CES-CO!!


Đón đọc phần kế tiếp: Anh khùng bị gei và ysl

Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:00 am

Nhân vật: Francesco Veleno | Train Heartnet | Lam Finn Ludwig | Kid | Ai Ringo | Sharonia Rayne | Yuuki Kujo | Kat | Kyler Stephen | Crystal Liu | Rea Yurushi | Kucabara
Thời gian: Buổi sáng - Tag 128/Monat Xuân/Jahr 5
Địa điểm: Địa đạo băng hà


Amnesia Day 18
Anh khùng bị gei và yếu sinh lý


*flashcmnback*

RẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!!

Cả địa đạo bị rung chuyển dữ dội như vừa trải qua một cơn dư chấn động đất. Những khối băng nhọn hoắt trên trần hang rơi xuống chi chít. Thật may là không ai bị thương.

- CHUYỆN GÌ VỪA XẢY RA VẬY? – Tóc hồng có sừng hét lên.

- Hình như có đá lở ở đâu đây – Tóc ba vạch song song lên tiếng trả lời hộ.

- Sập hang? – Francesco cũng chêm vào.

- Thôi đừng nói nữa. Chúng ta nhanh chóng ra khỏi đây thôi.

Và mọi người lại đi tiếp và quên khuấy luôn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

* * * * *

Bạn có biết đặc điểm chung của các anh hùng trong truyện cổ tích không? Anh hùng là ai ư? Chính là mấy chàng đẹp trai mặc giáp, mang áo choàng cầm thanh kiếm bự chảng đi chiến đấu với quái vật để giải cứu công chúa ấy.

À không, tôi không muốn nói về những chuyện đó. Bởi vì điểm chung của các anh hùng mà tôi muốn nhắc đến ở đây, đó là dê gái và háo sắc. Tin tôi đi, bởi vì mọi câu chuyện cổ tích sẽ kết thúc bằng việc công chúa cưới anh hùng. Xin lỗi nhé, công chúa mà xấu ma chê quỷ hờn thì anh hùng nó đ*o thèm lấy, mà nếu có thì chẳng qua cũng chỉ vì muốn giành ngôi vị hoặc tham lam tiền bạc mà thôi. Việc mà nhân gian hiện nay hay gọi một cách đơn giản và hình tượng là “đào mỏ”.

- FRAN.CES.CO!!

- CHÚ GIÀ! TRẢ ĐUÔI LẠI ĐÂY!!

Mặc kệ hai kẻ đang thả sức kêu gào tên mình trong tuyệt vọng, Francesco vẫn nhởn nhơ cầm theo cái đuôi trắng muốt tung tẩy lượn lên đằng trước.

Skip qua những cảnh không cần thiết vì người dẫn truyện đã cảm thấy chán ngán và thực tế là người dẫn truyện cảm thấy nó chẳng hay ho gì, chúng ta tiến đến cảnh tiếp theo: Francesco nằm lăn quay ra đất bất tỉnh. À, xin lỗi. Tôi nhầm, chúng ta tua quá rồi. Quay lại nào.

- La la là lá là la la!

Thanh niên tóc vàng cát tông thẳng vào vách đá. Hậu quả của cái tội đi mà còn tí ta tí tởn đếch thèm nhìn đường.

- Cái gì vậy? – Hắn rên rỉ, đưa tay sờ lên bề mặt nhẵn nhụi của lớp đá đang ngáng đường – Ngõ cụt à?

Mọi người ném cho hắn một cái nhìn miệt thị, hàm ý đọc lên là “Đáng đời!!”

- Làm gì đây?

- Phá đi lấy đường chứ còn làm gì nữa.

- Trong hướng dẫn hình như có nhắc đến việc chúng ta phải phá đá lấy đường đi thì phải.

- Ai có búa hay rìu gì không?

- Có đây.

- Để tôi làm cho!

- Không, để tôi!

- Mấy chú tránh ra hết nào! Để anh!!

Francesco xắn ống tay áo lên, cầm chiếc búa tạ không rõ kiếm được từ đâu ra và từ lúc nào, bước lùi lại phía sau vài bước lấy đà rồi phang một cú thật lực vào bức tường đá.

- HÂY DA!!

RẦM!!

Địa đạo chấn động nhẹ nhưng chẳng hề suy suyển. Trong đám đông có tiếng ai đó bịt mồm cười. Francesco cảm thấy máu nóng bốc lên đầu. Hắn kéo lê cái búa tạ trên mặt sàn băng tạo thành âm thanh rền rĩ, đứng cách xa bức tường vài chục mét, rồi vác nó lên vai, nhắm vào bức tường như một con bò tót, chạy lấy đà.

- YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH!!

Đập vào tường.

Bức tường đá chấn động mạnh. Âm thanh của kim loại chạm vào đá rền rĩ chói tai đến gai người.

Theo sau bởi tiếng người bị mất đà, đập thẳng vào tường đánh cốp và rụng thẳng xuống sàn như một quả sung rụng.

- Còn sống không? – Rea cầm cái que chọt chọt.

- Chắc chưa chết được đâu – Train đáp lại mặt tỉnh bơ.

- Đập hết sức như vậy mà cái vách đá này chỉ sứt có một mảng tí tẹo, thật tình tên này có tí sức khỏe nào không vậy? – Sharonia khoanh tay lại thở dài nhìn con người đang bất tỉnh nhân sự - Trông đô con như vậy cơ mà.

Train nhếch mép cười: - Đôi khi cơ bắp chỉ để làm cảnh thôi.

- Đang tự an ủi chính mình đấy à, “tàu tim lưới”?

Giữa cái khung cảnh bi hài hiện tại, cô nàng tóc xám quyết định một lần làm người tốt, chỉ ra cái sự thật hiển nhiên mà đám người này cần quan tâm hơn là mấy chuyện không đâu kia:

- Đầu anh ta bị chảy máu kìa.

- Yên tâm, không chết đâu mà. Hắn trâu bò lắm! – Train cười cười, ngồi xuống vả vào má nạn nhân hai phát thiệt mạnh – Tỉnh lại đi nào anh bạn!

Vẫn nằm ngay đơ.

- Chắc là bị chấn thương không nhẹ đâu. Có cần lập đàn gọi hồn cho anh ta không?

Mọi người quay lại nhìn Train.

* * * * *

Anh hùng thì phải dâm dê và háo sắc.

Thế còn anh khùng không dâm dê háo sắc thì sao? Như cái đám người đang đi giải cứu công chúa mà quên sạch mục tiêu ban đầu này chẳng hạn?
Thì gọi là anh khùng bị gei.

Và trong trường hợp của một gã có tên gọi Francesco, phải chăng chúng ta nên gọi là anh khùng bị gei và yếu sinh lý?


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:02 am


Nhân vật: Sharonia Rayne ,Ai Ringo , Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kat , Kyler Stephen , Lam Finn Ludwig , Kid , Yuuki Kujo , Rea Yurushi , Kucabara .
Thời gian: AM tag 128/ Monat Xuân/ Jahr 5
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos - Núi lửa số 2
# AmySnow


__Flashback PM 127_


Đang ăn ăn, chợt anh chàng Kid lên tiếng

- Hình như có ai đó biến mất khỏi đội thì phải?

Mình vừa kiểm xong, đâu có ai biến mất đâu nhỉ?

- Tôi có thấy gì đâu? Vẫn đủ mà. Tôi nhìn sang anh ta, mà cái anh "tàu tim lưới" đâu mất rồi? Ủa nãy vẫn òn ở đây mà ta.

- Điểm danh đi kiểm tra lại xem. Lỡ đi đến nơi mà thấy thừa hay thiếu người thì gay đấy – Anh chàng tóc màu lam nói.

Tôi im lặng.

Không phải tôi không muốn điểm, mà căn bản đó không phải là tên người Nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn tôi - người cầm tờ danh sách, tôi không thể làm gì khác hơn là phải đưa nó ra

- Đây, nhưng tôi không làm đâu. Tôi nói vậy, căm tức nhìn Fran, và gã nhơn nhơn nhìn lại. Tôi định ném cái tờ danh sách vào mặt hắn thì một cô gái mặc sườn xám Trung Hoa đã lấy nó khỏi tay tôi.

- Vây để tôi. Cô ấy nói. Trời ơi đừng, hãy để nó cho cái thằng kia.. thằng kia kìa. Tôi rên rỉ, nhưng cô ấy đã lấy nó đi. Tôi chỉ đành nói

- Tôi không cho đó là ý kiến hay đâu.

Cô gái Trung Hoa có vẻ không cho là thế, cô ấy cầm lấy tờ giấy và đọc to lên

- Điểm danh nào! Francesco!! Hờ, đúng rồi, cái tên "người" duy nhất trong danh sách đó.

- Có! – Gã hô to, còn tay thì vẫn đang bận giành giật cái đuôi trắng muốt với con tiểu yêu tóc trắng.

- Tàu tim lưới! Tôi nhìn quanh, quái, vừa nãy tôi còn thấy Train ở quanh đây cơ mà. Cô gái sườn xám gọi thêm một lần nữa, vẫn không ai đáp lại, cô ấy liền lấy một cái bút ra ghi chú bên cạnh.

Này, cô... cô nghĩ đó là tên người thật đấy à?

- Tóc hồng mắt đỏ có sừng! Tôi giật mình. Hình như là tôi thì phải. Không chỉ tôi mà tất cả những người khác đều ngoái lại phía này, chắc là đâu cũng là lần đầu tiên họ thấy ai đó có cả mắt và tóc màu đỏ đi. Cô gái sườn xám cũng nhìn qua đây và nói

-Tôi đoán là có, tiếp, Tóc trắng rụng đuôi.

-Có. Fran trả lời rõ to sau đó là một tiếng "Bốp" vang dội cũng một tiếng hét lớn "CÓ PHẢI LÚC NÀO TÔI CŨNG RỤNG ĐUÔI ĐÂU"

-Tóc vàng đội mũ mèo!

Không ai trả lời.

- Tóc nâu mắt đỏ!

- Ừm .. có - Cô gái tóc nâu rụt rè giơ tay lên. Ồ đó là người đã mang thịt khủng long về hôm trước đây mà.

- Tóc 3 vạch song song! Cô gái tiếp tục điểm danh. Mọi người nhìn sang phía Kid, người đã khởi xướng cái trò điểm danh này. Đấy xem đi, sướng chưa, tôi đã nói là không cần rồi mà cứ cố cơ. Sau khi đã xác định được sự có mặt của cậu ta, cái tên tiếp theo được xướng lên

- Mọt sách !

...

Cái tên này bản chất quá, ai mà biết được ở đây có ai là mọt sách không? Còn chẳng có ai đeo kính nữa là.

- Cô gái Trung Hoa… à, là tôi đây. Và tên tôi là Crystal Liu. Tiếp theo, bishie tóc xanh lam!

Bishia? Cái gì tên là Bishie vậy nhỉ?

- Bishie tóc xanh lá!

...................

Crystal hắng giọng: - Như vậy đội chúng ta thiếu mất 5 người. Có ai ở đây mà chưa có tên không?

Không ai giơ tay hết

- TÀU TIM LƯỚI!! Crytal hắng giọng hét lên một lần nữa. Tôi từng vô tình nghe Fran gọi Train bằng cái tên này nên đảm bảo là chẳng có nhầm được đâu. À nếu Tàu tim lưới là Train, vậy thì Bishie mà anh ta đề cập đến chắc là...

Tôi kéo tay Crystal và chỉ vào hai người mặc quân phục tóc xanh lam và xanh lá, ý bảo có lẽ có là hai cái Bishie xanh lam và xanh lá kia. Chắc Bishie có nghĩa là người đàn ông mặc quân phục đi.

- Được rồi, vẫn còn thiếu ba người. Crytal nói.

- Tóc vàng đội mũ mèo kia kìa! – Kid giơ tay trỏ về hướng Train và Ai đang tung tăng hớn hở nãy giờ chạy đi đâu chẳng ai biết.

- 2 người còn lại là Train và Kucabara. Tôi có thể hỏi rằng ai là “tàu tim lưới” và ai là “mọt sách” không? Crytal có ý hỏi.

- Đi hỏi mà cái tên râu dê đằng kia ấy – Tôi làu bàu – Chính hắn viết ra cái danh sách vớ vẩn này mà.

- Một cách nào đó, tôi thấy biệt danh của mình thật tệ hại nhưng vẫn còn đẹp chán so với mọi người.

- “TÀU TIM LƯỚI”? AI LÀ “TÀU TIM LƯỚI” CƠ? – Nhóc con Ai bỗng nhiên nhảy vào.

Train sững lại, anh đi tới giật tờ giấy của Crytal lướt qua thật nhanh sau đó chầm chầm quay đầu về phía Fran, ông chú tóc vàng vẫn đang mải trên chọc thằng nhóc rụng đuôi.

- FRAN-CES-CO!!

- CHÚ GIÀ! TRẢ ĐUÔI LẠI ĐÂY!!

Cả hai người đồng loạt la lên với ông chú tóc vàng bỉ ổi. Fran lại càng cười đáng khinh hơn, phe phẩy cái đuôi của cậu nhóc Rea, tí ta tí tởn cầm nó chạy vòng vòng quanh động, lại còn hát la la là lá nữa chứ.

"BỐP!!

...và hậu quả là va phải đá ngã lăn ra đất.

Đáng đời lắm, tôi nghĩ thầm như vậy.

Hắn ta có vẻ hơi choáng, một lúc sau mới đứng dậy được

- Cái gì vậy? – Hắn rên rỉ, đưa tay sờ lên bề mặt nhẵn nhụi của lớp đá đang ngáng đường – Ngõ cụt à?

Tôi nhớ đến tiếng động lớn khi mọi người còn đang di chuyển trong hầm băng, hẳn là một vụ núi lở

- Làm gì đây?

- Phá đi lấy đường chứ còn làm gì nữa.

- Trong hướng dẫn hình như có nhắc đến việc chúng ta phải phá đá lấy đường đi thì phải.

- Ai có búa hay rìu gì không?

- Có đây.

- Để tôi làm cho!

- Không, để tôi!

- Mấy chú tránh ra hết nào! Để anh!!

Francesco xắn ống tay áo lên, cầm chiếc búa tạ không rõ kiếm được từ đâu ra và từ lúc nào, bước lùi lại phía sau vài bước lấy đà rồi phang một cú thật lực vào bức tường đá.

- HÂY DA!!

RẦM!!

Hòn đá rung lên nhưng sau đó lại nguyên y vẫn.

Tôi có thấy nhìn thấy một đàn quạ đang quạc quạc bay qua đầu tất cả mọi người.

Hắn ta có vẻ quê độ, vì vậy hắn khoa trương lùi xa tầm vài mét nữa, vác búa lên vai rồi chạy nhanh về phái hòn đá

- YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH!!

Bức tường đá chấn động mạnh. Âm thanh của kim loại chạm vào đá rền rĩ chói tai đến gai người.

Theo sau bởi tiếng người bị mất đà, đập thẳng vào tường đánh cốp và rụng thẳng xuống sàn như một quả sung rụng.

- Còn sống không? – Rea cầm cái que chọt chọt.

- Chắc chưa chết được đâu – Train đáp lại mặt tỉnh bơ.

- Đập hết sức như vậy mà cái vách đá này chỉ sứt có một mảng tí tẹo, thật tình tên này có tí sức khỏe nào không vậy? – Tôi khoanh tay lại thở dài nhìn con người đang bất tỉnh nhân sự - Trông đô con như vậy cơ mà.

Train nhếch mép cười: - Đôi khi cơ bắp chỉ để làm cảnh thôi.

- Đang tự an ủi chính mình đấy à, “tàu tim lưới”?

Giữa cái khung cảnh bi hài hiện tại, cô nàng tóc xám quyết định một lần làm người tốt, chỉ ra cái sự thật hiển nhiên mà đám người này cần quan tâm hơn là mấy chuyện không đâu kia:

- Đầu anh ta bị chảy máu kìa.

- Yên tâm, không chết đâu mà. Hắn trâu bò lắm! – Train cười cười, ngồi xuống vả vào má nạn nhân hai phát thiệt mạnh – Tỉnh lại đi nào anh bạn!

Vẫn nằm ngay đơ.

- Chắc là bị chấn thương không nhẹ đâu. Có cần lập đàn gọi hồn cho anh ta không? Tôi nói với Train.

Mọi người quay lại nhìn anh ta, chờ đợi xem anh ta sẽ làm gì. Dù sao trong chuyến du hành này, anh ta và Fran là hai người già dặn nhất.

__End Flashback__


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:03 am


Nhân vật: Ai Ringo | Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kat , Kyler Stephen , Lam Finn Ludwig , Kid , Sharonia Rayne , Yuuki Kujo , Rea Yurushi , Kucabara .
Thời gian: Buổi sáng - Tag 128/Monat XuânJahr 5
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos
# tieuthuthubong



Thằng nhỏ sau khi ra sức vét mất hơn nửa cái số mứt dâu của ông chú, thì lại tống cho chị cáo đưa cho ông chú. Trao tay hai ba người, sự thất thoát… tất nhiên biến thành hợp thức hoá. Trong cái suy nghĩ ngây thơ của thằng nhỏ thì là vậy.

- Này chú già, ăn si rô dâu không?

- Không.

- Tại sao?

- Vì ta không thích, đừng có hỏi nhiều.

- Ăn đi mà ~

- Thôi, nhóc ăn đi, chú nhường đấy ~

Thằng nhỏ núp một bên nghe hai người nhường qua nhường lại thấy ức muốn chết. Biết sớm đã ăn sạch luôn cho ông chú nhịn luôn.

- Hình như có ai đó biến mất khỏi đội thì phải – Anh kẹp tóc hình lá bài lên tiếng, tay vẫn thong thả cắm muỗng đá bào trong miệng.

- Tôi có thấy gì đâu? Vẫn đủ mà – Chị Sharonia ngừng nhai quay sang đưa mắt nhìn quanh.

- Điểm danh đi kiểm tra lại xem. Lỡ đi đến nơi mà thấy thừa hay thiếu người thì gay đấy – Trong khi anh tóc lam chen vào.

Chị Sharonia úp mặt vào lòng bàn tay.

- Tôi không làm đâu.

- Vây để tôi –Chị gái tóc xám lên tiếng

- Tôi không cho đó là ý kiến hay đâu.

Chị ấy thực sự bắt đầu điểm danh bằng tờ danh sách đó. Làm thiệt kìa. Thằng nhỏ ngậm nguyên cái muỗng trong miệng nhìn chị chằm chằm.

- Điểm danh nào! Francesco!!

- Có! – Ông chú la lên, tay giằng co cái đuôi với chị cáo.

- Tàu tim lưới!

Im re.

Thằng nhỏ cũng đưa mắt nhìn quanh. Nó vốn cũng thắc mắc tàu tim lưới là ai?

- Tàu tim lưới!

Chị ấy thực sự chấm vắng kìa. Y như cô giáo luôn.

- Tóc hồng mắt đỏ có sừng!

Ai nhìn chị Sharonia.

- Tôi đoán là có. Tiếp, tóc trắng rụng đuôi!

- CÓ!

- CÓ PHẢI LÚC NÀO TÔI CŨNG BỊ RỤNG ĐUÔI ĐÂU!! – Kèm theo âm thanh hiệu ứng “Bốp”

- Tóc vàng đội mũ mèo!

Ai thấy chị lại chấm vắng. Ứ hiểu thằng nào tóc vàng đội mũ mèo luôn.

- Tóc nâu mắt đỏ!

- Ừm… có?

- Tóc 3 vạch song song!

Chính là anh Kid.

- Mọt sách!

- Cô gái Trung Hoa… à, là tôi đây. Và tên tôi là Crystal Liu. Tiếp theo, bishie tóc xanh lam!

- Bishie tóc xanh lá!

- Như vậy đội chúng ta thiếu mất 5 người. Có ai ở đây mà chưa có tên không?

Cũng chẳng ai giơ tay.

- TÀU TIM LƯỚI!!

- Được rồi, vẫn còn thiếu ba người.

- Tóc vàng đội mũ mèo kia kìa! – Anh Kid chõ vào mặt Ai.

Cái… cái gì? Tên của Ai mà là tóc vàng đội mũ mèo á. Ai lên tiếng phản đối:

- Khônggggggggggggggggg…. Em là Ai. Ai Ringo~ cơ.

- 2 người còn lại là Train và Kucabara. Tôi có thể hỏi rằng ai là “tàu tim lưới” và ai là “mọt sách” không?

- Đi hỏi mà cái tên râu dê đằng kia ấy. Chính hắn viết ra cái danh sách vớ vẩn này mà.

- Một cách nào đó, tôi thật biệt danh của mình thật tệ hại nhưng vẫn còn đẹp chán so với mọi người.

- “TÀU TIM LƯỚI”? AI LÀ “TÀU TIM LƯỚI” CƠ? – Ai xắn giọng vào.

À, kiểu này thì biết ai rồi nhé. Nhìn đi. Anh Train đùng đùng bước tới giật phăng tờ giấy và thét vào mặt ông chú:

- FRAN-CES-CO!!

Thằng nhỏ đứng bên cạnh chị Sharonia lí rí:
- Tàu tim lưới dữ quá hen chị.

- À… ừ…

Nói thì nói vậy thôi, chứ thằng nhỏ thiếu điều muốn bật cười vì ông chú lâm vào tình cảnh kiểu như năm giây nữa, tình trạng không sử dụng được lỗ tai, hoặc bầm dập hoặc thứ gì đó tương tự. Thằng nhỏ nhìn chằm chằm anh Train. Mà quan trọng hơn nữa, thằng nhỏ thật sự muốn biết, trông anh Train như thế, cái lý gì lại bị gọi là Tàu tim lưới.

RẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!!

Địa đạo đột ngột rung chuyển dữ dội. Mấy khối băng rơi xuống. Oé. Suýt tý thì toi mạng cả lũ rồi.

- CHUYỆN GÌ VỪA XẢY RA VẬY?

- Hình như có đá lở ở đâu đây.

- Sập hang?

- Thôi đừng nói nữa. Chúng ta nhanh chóng ra khỏi đây thôi.

Thế là nhờ một trận đá lở mà ông chú được giải thoát. Thằng nhỏ cũng vì thế mà quên mất, đành lẽo đẽo đi theo nhóm người.

Nhưng cũng chỉ một lúc yên tĩnh khi mà sau đó…

- FRAN.CES.CO!!

- CHÚ GIÀ! TRẢ ĐUÔI LẠI ĐÂY!!

- La la là lá là la la!

Ông chú đang vừa đi vừa hát, tỏ vẻ hết sức hăng say hứng thú. Cả ba như dàn tam ca mùa đông vậy đó. Hồn nhiên tới mức trước mắt là vách đá, ông chú cũng tông thẳng vào. Rồi luôn…

- Cái gì vậy? Ngõ cụt à?

Tưởng ông chú có cái đầu làm bằng đá không biết đau chứ. Thằng nhỏ lập tức khoái chí bật cười haha… nhất là khi mọi người cũng quăng một ánh nhìn “Đáng đời!!” thẳng vào mặt ông chú một cách không thương tiếc.

- Làm gì đây?

- Phá đi lấy đường chứ còn làm gì nữa.

- Trong hướng dẫn hình như có nhắc đến việc chúng ta phải phá đá lấy đường đi thì phải.

- Ai có búa hay rìu gì không?

- Có đây.

- Để tôi làm cho!

- Không, để tôi!

- Mấy chú tránh ra hết nào! Để anh!!

Ông chú có lẽ đang cố lấy chút điểm cuối cùng trong mắt mọi người. Liền xắn tay áo lên, cầm chiếc búa tạ chảng thần, bước lùi lại phía sau vài bước rồi phang một cú thật kêu vào bức tường đá. Tiếng kêu nó thế này:

- HÂY DA!!

RẦM!!

Sau đó là hiệu ứng âm thanh chấn động. Rồi sau đó…

Ông chú sượng sung kéo lê cái búa tạ trên mặt sàn băng tạo thành âm thanh rền rĩ, bước cách xa vài chục mét, rồi vác nó lên vai, nhắm vào bức tường như một con bò tót, lấy chớn:

- YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH!!

Và…

Chấn động mạnh. Âm thanh rền rĩ chói tai.

Rồi…

Kết thúc bởi tiếng “Cốp” và “Bịch”

- Còn sống không? – Chị cáo cầm cái que chọt chọt.

- Chắc chưa chết được đâu – Anh Train tỉnh bơ.

- Đập hết sức như vậy mà cái vách đá này chỉ sứt có một mảng tí tẹo, thật tình tên này có tí sức khỏe nào không vậy? – Chị Sharonia khoanh tay lại thở dài nhìn con người đang bất tỉnh nhân sự - Trông đô con như vậy cơ mà.

- Đôi khi cơ bắp chỉ để làm cảnh thôi.

- Đang tự an ủi chính mình đấy à, “tàu tim lưới”?

- Đầu anh ta bị chảy máu kìa.

- Yên tâm, không chết đâu mà. Hắn trâu bò lắm! Tỉnh lại đi nào anh bạn!

Anh Train tang một cái vào má ông chú.

Im re, nín thinh + thẳng cẳng.

- Chắc là bị chấn thương không nhẹ đâu. Có cần lập đàn gọi hồn cho anh ta không?

Mọi người quay lại nhìn Train.

Ai Ringo lanh chanh bước lại gần ông chú thò tay giựt tóc ông chú mấy cái rồi cuống giò chạy ra sau lưng anh Train trốn.

Thằng nhỏ còn giựt giựt tay anh Train, nói giọng ngây thơ:
- Chời ơi, chết thiệt đó Onii-chan. Nhìn bự bự vậy mà như người giấy ấy Onii-chan nhỉ?

Hiển nhiên thằng nhỏ biết có hiệu ứng âm thanh cười khúc khích xung quanh nó, nhưng nó vờ như không nghe thấy, nói tiếp:
- Chết ở đây lạnh lắm, ông chú biến thành người tuyết ám mình không ra ngoài được đó Onii-chan ơi, Ai sợ nhắm. Hay đốt xác ông chú đi cho ông chú chết được ấm áp nha Onii-chan.


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:07 am

Nhân vật: Crystal Liu | Francesco Veleno | Train Heartnet | Lam Finn Ludwig | Kid | Ai Ringo | Sharonia Rayne | Yuuki Kujo | Kat | Kyler Stephen | Rea Yurushi | Kucabara
Thời gian: AM Tag 128|Monat Xuân|Jahr 05|Nắng đẹp.
Địa điểm: Mini Garden - Elbaf Area - Khu thám hiểm tự do cùng Dorry & Brogy
# highflying


*flashback*

Mặc cho bọn họ ném tuyết rồi đùa giỡn, Crystal nhởn nhơ ngồi ăn đá bào với cô gái tóc hồng mắt đỏ có sừng. Có lẽ cô ta là người bình thường nhất ở đây thì phải. Nhưng chưa kịp ăn hết dĩa đá bào thì bọn họ lại tiếp tục gây rắc rối.

- Hình như có ai đó biến mất khỏi đội thì phải – Kẹp tóc hình lá bài lên tiếng, chậm rãi nhét những mẩu vụn đá bào vào miệng.

- Tôi có thấy gì đâu? Vẫn đủ mà – Tóc hồng măt đỏ có sừng ngơ ngác.

- Điểm danh đi kiểm tra lại xem. Lỡ đi đến nơi mà thấy thừa hay thiếu người thì gay đấy – Một người đưa ra ý kiến.

Chuyện điểm danh là việc của họ, Crystal chỉ việc lo ăn thôi. Nhưng bất ngờ cô gái ngồi cạnh cô than vãn

- Tôi không làm đâu.

Chuyện điểm danh có gì đâu mà cô ta ngại thế nhỉ? Chắc là do đang bận ăn. Thôi nãy giờ Crystal cũng ăn xong rồi, giúp cô ấy một chút cũng được. Dù bình thường cô chẳng bao giờ tỏ ra nhiệt tình trước đám đông

- Vây để tôi

Cô gái kia nhìn Crystal với ánh mắt ái ngại

- Tôi không cho đó là ý kiến hay đâu.

Tuy chẳng hiểu ý kiến thế nào mới là ý kiến hay, nhưng Crystal vẫn làm. Để lạc mất nhau thì phiền lắm. Đám người kia vẫn mải mê ném tuyết. Crystal đứng dậy vỗ tay ba tiếng để ổn định an ninh trật tự

- Điểm danh nào! Francesco!!

- Có! – Gã hô to, còn tay thì vẫn đang bận giành giật cái đuôi trắng muốt với con tiểu yêu tóc trắng.

- Tàu tim lưới!

Tên gì mà ngộ thế này?

Không ai lên tiếng trả lời, cô hắng giọng đọc to lần nữa: - Tàu tim lưới!

Vẫn không có ai đáp lại. Hay là tên xấu quá nên ngại lên tiếng chăng? Crystal bèn lấy bút chấm vào bên cạnh: vắng.

- Tóc hồng mắt đỏ có sừng!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sharonia, trừ những kẻ còn đang bận chiến đấu với đám cầu tuyết hoặc còn đang bận trêu ghẹo trẻ con. Giờ thì cô bắt đầu hiểu ra cái danh sách này là dựa vào đặc điểm của người khác chứ chả ai có dược cái tên bình thường, trừ Francesco – cái gã bất bình thường nhất ở đây.

Crystal hắng giọng: - Tôi đoán là có. Tiếp, tóc trắng rụng đuôi!

Một giọng nam lên tiếng trả lời hộ: - CÓ!

Và một cái tát vang lên: - CÓ PHẢI LÚC NÀO TÔI CŨNG BỊ RỤNG ĐUÔI ĐÂU!!

Không quan tâm tới tình hình chiến sự, Crystal điểm danh tiếp:

- Tóc vàng đội mũ mèo!

Không ai lên tiếng.

- Tóc nâu mắt đỏ!

- Ừm… có? – Một cánh tay rụt rè giơ lên. Dường như bản thân người vừa lên tiếng cũng không chắc lắm về việc đó có phải là mình hay không. Thôi cứ đánh dấu là có mặt

- Tóc 3 vạch song song!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kid. Chắc chắn là không nhầm được rồi. Vậy nên cũng chả cần phải đợi cậu ta điểm danh, Crystal đi tới cái tên kế tiếp.

- Mọt sách!

Cái kẻ nào đã viết ra cái bản danh sách chết tiệt này thế? Cả bầy người mới gặp nhau làm sao biết ai là mọt sách. Nhưng khi thấy sát khí tỏa ra từ một góc, Crystal nhanh chóng đoán ra là “mọt sách” đang có mặt.
Cái tên tiếp theo thì không đến nỗi dị hợm lắm.

- Cô gái Trung Hoa… à, là tôi đây. Và tên tôi là Crystal Liu. Tiếp theo, bishie tóc xanh lam!

Không ai trả lời, mà cũng chưa chắc mọi người biết “bishie” là gì. Và cô cũng chả biết luôn

- Bishie tóc xanh lá!

Lại im lặng, hay đúng hơn là vọng lại trong không khí chỉ có tiếng ném tuyết và kẻ nào đó vẫn đang trêu chọc trẻ em. Mà sao team này lại nhiều bishie thế nhỉ? Mà bishie rốt cuộc là cái méo gì thế?

Crystal hắng giọng: - Như vậy đội chúng ta thiếu mất 5 người. Có ai ở đây mà chưa có tên không?

Cũng chẳng ai giơ tay.

- TÀU TIM LƯỚI!!

Crystal gọi to một lần nữa, tự hỏi ai lại có cái tên kì quặc như thế này. Bởi nếu như những cái tên khác có thể dễ dàng nhận ra nhờ ngoại hình thì cái tên này thật sự chẳng gợi lên chút liên tưởng gì cả. Nói về ngoại hình thì… Sharonia kéo tay cô nàng tóc xám, chỉ về phía hai gã thanh niên mặc quân phục tóc xanh lam và xanh lá. À ra bishie là vậy. Đúng là Crystal có dịp mở mang tầm mắt thật

- Được rồi, vẫn còn thiếu ba người.

- Tóc vàng đội mũ mèo kia kìa! – Kid giơ tay trỏ về hướng Train và Ai đang tung tăng hớn hở nãy giờ chạy đi đâu chẳng ai biết.

- 2 người còn lại là Train và Kucabara. Tôi có thể hỏi rằng ai là “tàu tim lưới” và ai là “mọt sách” không?

- Đi hỏi mà cái tên râu dê đằng kia ấy – Sharonia làu bàu – Chính hắn viết ra cái danh sách vớ vẩn này mà.

- Một cách nào đó, tôi thật biệt danh của mình thật tệ hại nhưng vẫn còn đẹp chán so với mọi người.

- “TÀU TIM LƯỚI”? AI LÀ “TÀU TIM LƯỚI” CƠ? – Nhóc con Ai bỗng nhiên nhảy vào.

Lập tức có một người chết sững. Tên anh là Train Heartnet. Anh bước đến, giật lấy tờ giấy trên tay Crystal, rồi chầm chậm quay đầu về phía tên tóc vàng vẫn đang mải trêu chọc con bé tóc trắng mà gằn từng tiếng một:

- FRAN-CES-CO!!

Và trước khi tờ danh sách bị giựt đi, Crystal đã kịp sửa lại cái tên Fracesco thành “Râu dê tóc vàng” cho phù hợp với xu thế. Cô không nỡ để cái tên của gã lạc loài giữa bản danh sách như thế.

Sau khi điểm danh xong, mọi người lại quay về với cuộc sống thường nhật, ý Crystal là tiếp tục trêu chọc phá phách. Chẳng ai mảy may nghĩ đến chuyện tìm lối ra cho đến khi Râu dê đập đầu vào vách đá.

- Làm gì đây?

- Phá đi lấy đường chứ còn làm gì nữa.

- Trong hướng dẫn hình như có nhắc đến việc chúng ta phải phá đá lấy đường đi thì phải.

- Ai có búa hay rìu gì không?

- Có đây.

- Để tôi làm cho!

- Không, để tôi!

- Mấy chú tránh ra hết nào! Để anh!!

Râu dê tóc vàng xắn ống tay áo lên, cầm chiếc búa tạ không rõ kiếm được từ đâu ra và từ lúc nào, bước lùi lại phía sau vài bước lấy đà rồi phang một cú thật lực vào bức tường đá.

- HÂY DA!!

RẦM!!

Râu dê tóc vàng cảm thấy máu nóng bốc lên đầu. Hắn kéo lê cái búa tạ trên mặt sàn băng tạo thành âm thanh rền rĩ, đứng cách xa bức tường vài chục mét, rồi vác nó lên vai, nhắm vào bức tường như một con bò tót, chạy lấy đà.

- YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH!!

Đập vào tường.

Đám người này thật kì lạ. Ngay cả khi tên râu dê chảy máu đầm đìa vậy, vẫn chẳng ai buồn lên tiếng hỏi thăm mà chỉ trêu chọc hắn. Không biết tên này khi còn sống ăn ở sao mà lại thế. Cuối cùng cảm thấy động lòng trắc ẩn, Crystal lên tiếng.

- Đầu anh ta bị chảy máu kìa.

- Yên tâm, không chết đâu mà. Hắn trâu bò lắm! – Tàu tim lưới cười cười, ngồi xuống vả vào má nạn nhân hai phát thiệt mạnh – Tỉnh lại đi nào anh bạn!

Vẫn nằm ngay đơ.

- Chắc là bị chấn thương không nhẹ đâu. Có cần lập đàn gọi hồn cho anh ta không?
Sau câu nói đó, mọi người đều nhìn Tàu tim lưới với ánh mắt kiểu như “tên này lạc từ thế kỉ nào đến vậy?”. Riêng Crystal, cô cảm thấy đề nghị này cũng có lí đó chứ. Vì Crystal sinh ra và lớn lên ở Thiếu Lâm tự, ngoài võ Kungfu cô còn biết chút ít về thuật âm dương sư. Dù sao đây cũng là một thành viên chủ chốt trong đội, không thể để hắn nằm ngay đơ ở đây được. Cô nói

-Chúng ta tìm lối ra đi, sau đó tôi sẽ làm việc này.

Lần này thì mọi ánh mắt đổ dồn về phía Crystal. Nhưng cô phớt lờ và đến chỗ tảng đá.
-Giờ quan trọng nhất phải ra ngoài cái đã. Với sức mọi người thì đây là chuyện nhỏ phải không?

Dù không hưởng ứng chuyện cầu hồn cho Râu dê nhưng lần này, họ đều đòng lồng phá đá. Với sức mạnh của mười mấy con người, những tia nắng bắt đầu lọt vào hang động. Và chỉ ít phút sau, hòn đá đã vỡ. Mọi người ra khỏi địa đạo. Tàu tim lưới nhận nhiệm vụ gánh theo cục nợ Râu dê.

-Để hắn xuống đây đi.

Crystal chỉ xuống một hòn đá khá lớn và bằng phẳng. Tàu tim lưới lập tức làm theo. Râu dê vẫn bất tỉnh nhân sự, máu chảy ròng ròng.

Cô cởi chiếc áo khoác hải quân của mình ra và lộn trái lại. Nó trở thành chiếc áo của âm dương sư với logo bát quái sau lưng. Nhưng vẫn thiếu một thứ: Đồ cúng. Crystal hỏi
-Có ai có bánh trái gì không?

Cô gái tóc hồng mắt đỏ có sừng đi đâu mất rồi. Cô ấy là người duy nhất có đem đầy đủ thực phẩm mà. Chợt tóc trắng rụng đuôi nói

-Đằng kia có mấy trái mít rụng được không ngài pháp sư?

Lần đầu tiên Crystal nghe nói việc cúng bằng mít rụng. Nhưng mà thôi, có còn hơn không. Trong tình cảnh thiếu thốn thế này, các ngài cõi trên chắc cũng thông cảm.

Mấy trái mít rụng được đặt trang trọng trong cái dĩa đá bào trên tảng đá cạnh xác Fran. Crystal cầm li nước phép vẩy vẩy và bắt đầu đọc thần chú.

Lee ใจดียกแสตนดี้ขนาดเท่าตัวจริงให้แอดมินมาแจกแฟนๆของโอ้ค่ะ
แต่ของรางวัลมีเพียงชิ้นเดียวและต้องไปรับรางวัลที่ร้าน LEE SHOP สาขาเซ็นทรัลเวิลด์เท่านั้นนะคะ!!!
ใครคิดว่าอยากได้มากๆและสะดวกไปรับรางวัล ก็แค่โพสท่าถ่ายรูปกับอะไรก็ได้ ที่มีสัญลักษณ์ LEE ไม่ว่าจะเป็น เสื้อ กางเกง ฯลฯ (โพสลงในคอมเม้น สเตตัสนี้เลยค่า) แอคชั่นไหนโดนใจสุดๆ ก็รับรางวัลไปเลยค่าาาา (สามารถโพสได้ตั้งแต่วันนี้ - 18 กรกฏาคมนี้)

Mọi người ngớ ra, chả hiểu gì hết. Có vài tiếng xì xầm. “Tiếng gì mà lạ thế nhỉ? Hay là tiếng cõi trên?”. Một giọng khác đáp lại. “Không. Là tiếng I rắc đó. Tôi chắc chắn vì tôi đã nghe 3 lần rồi”... Mặc kệ những lời xì xầm đó, Crystal vẫn chú tâm vào việc làm phép.
-Chắc mọi người chưa thấy âm dương sư lập đàn cầu siêu lần nào nhỉ? Lúc nãy tôi nói tiếng cõi trên. Giờ tôi sẽ dịch lại tiếng người trần gian.

Crystal hắng giọng và tuôn một tràng.

“- Francesco, là nam, không rõ tuổi, hưởng thọ hơn hai mươi mấy năm còn zin. Có vài tiếng “phụt phụt” ở đằng sau, nhưng dường như pháp sư không hề chú ý đến điều này, người tiếp: - Nay mất vào tag 128, vào giờ xxx phút yyy giây zzz, nguyên nhân do lên cơn động kinh mà chứng tỏ bản lĩnh siêu anh khùng, còn zin quá lâu nên đâm ra khao khát mong muốn có một người phụ nữ bên mình. Thấy tường đá vĩ đại mà tưởng Thạch cơ nương nương nên lao vào sàm sỡ, nhưng tiếc thay, đó lại là Thạch cơ lão bá bá, bá bá đã cao tuổi lại còn bị kinh hách nên nhỡ tay phản ứng quá khích, dẫn đến hệ lụy thiếu nam tử vì tình khi còn xanh mơn mởn.”

“Đùng”

Cô vừa dứt lời, một tiếng sét long trời lở đất vang lên. Những người dưới kia không khỏi há hốc kinh ngạc, không ngờ lại linh như thế. Vài phút sau, mây đen kéo đến và trời đổ mưa tầm tã.

Crystal cụp mắt xuống. Cô từ từ cởi chiếc áo khoác âm dương sư ra và lộn lại. Những người kia vẫn nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.

-Tôi rất tiếc. Pháp lực tôi không đủ để đưa linh hồn anh ta quay lại. Một nụ hôn của tình yêu đích thực thì may ra

Dưới cơn mưa nặng hạt, những tiếng than khóc không ngừng vang lên. Những người trong đội chạy đến tản đá ôm lấy Râu dê, đá bay trái mít rụng đi chỗ khác. Mưa càng lúc càng nặng hạt, ông trời như cũng xót thương cho một chàng trai bựa nhân bạc mệnh. Cả Crystal, dù là người thờ ơ và lạnh lùng nhưng cô vẫn cảm thấy buồn. Ít ra trong thời gian đi cùng nhau, Râu dê luôn là nhân tố gây cười của cả bọn...

-Hụ hụ, anh Fran ơi là anh Fran, ối giời ơi, sao lại nỡ cướp đi anh chứ? Hụ hụ, sao anh chết trẻ thế hả anh...?

Tiếng than khóc nỉ non lấn át cả tiếng mưa. Crystal cũng quay đi không dám nhìn cảnh tượng bi thương ấy...

-Gì vậy? Mấy người ồn ào quá

Một giọng nam cao chói lọi hét lên. Những tiếng khóc kia đột nhiên im bặt. Crystal quay lại và cũng há hốc mồm. Cái xác trên phiến đá bỗng bật dậy. Anh từ từ mở mắt ra. Mưa bỗng tạnh hẳn và bầu trời bừng sáng lên.

-Anh...anh chưa chết hả?

Crystal lắp bắp.

Râu dê lấy tay xoa xoa đầu, có vẻ như vẫn đang bị choáng

-Chết gì? Cô trù ẻo tôi...

Chưa kịp nói hết câu, Râu dê đã bị rất nhiều cánh tay ôm chặt lấy. Cứ như là tuyển thủ Đức về nước trong sự đón chào của người hâm mộ vậy

*End flashback*
Vậy là giải quyết xong vụ Râu dê. Chờ cho bọn họ tâm tình thêm chút nữa, Crystal mới lên tiếng nhắc nhở.

-Mà chúng ta đang ở đâu đây?

khu vực này có phong cảnh đẹp, có bờ biển, rừng nguyên sinh và cả một hồ nước ngọt rộng lớn. Và cả tiếng ầm ầm của núi lửa nữa.

-Con gì bay bay kìa.

Tóc vàng đội mũ mèo chỉ tay lên trời hét lớn. Một cái bóng lớn che phủ mặt đất. Crystal nhíu mày nhìn theo. Hình như đó là khủng long. Đúng rồi, nó giống hệt như cái con đã chở cô đến đây. Và không chỉ có một con, đằng xa có rất nhiều khủng long đang nhởn nhơ đi lại. Có vẻ như cả đội đã lạc đến “Công viên kỉ Jura rồi”. Ngoài khủng long ra, thảm thực vật ở đây cũng rất phong phú.

-Có ai muốn ăn BBQ không?

Tàu tim lưới lên tiếng. Gì chứ? Đừng nói hắn định đi săn khủng long nha. Nhưng cái từ “BBQ” nghe thật hấp dẫn. Râu dê và những người bạn nhanh chóng nhiệt liệt hưởng ứng. Hôm qua đến giờ chỉ ăn được vài miếng đá bào của cô tóc hồng mắt đỏ có sừng, thật không no chút nào. Và tên Râu dê giờ tỉnh queo như chưa có việc gì xảy ra. Hắn cũng trâu bò thật đấy.

Thấy mọi người có vẻ hưởng ứng, Râu dê nói.

-Giờ chúng ta sẽ đi săn khủng long làm tiệc BBQ. Người nào tự đi được thì đi một mình. Phụ nữ và trẻ em có thể đi chung với Tàu tim lưới.

-Sao lại là tôi? – Tàu tim lưới cự nự.

Hai tên đó cãi cọ qua lại gì đó không rõ, nhưng cuối cùng Râu dê chốt lại.

-Mọi người tập trung ở đây sau 2 giờ nữa.

Hành trình săn khủng long bắt đầu. Tất nhiên là Crystal đi một mình. Cô đâu có yếu đến mức phải đi thành nhóm với Tàu tim lưới đâu. Nhưng Crystal lại không có vũ khí. Cô vốn thuộc phái thiếu lâm, toàn đánh bằng tay không nên việc săn bắn cũng hơi khó khăn.
Cách chỗ tập trung khá xa, Crystal nhìn thấy bóng một con khủng long. Ờ, khủng long bạo chúa. Nó đang đi nghênh ngang trong rừng. Đi mãi chả gặp con khủng long nào, gặp được con đầu tiên thì lại là khủng long bạo chúa.

Chỉ có 2 giờ, thời gian có hạn nên cô không rảnh mà đi tìm con khác. Đành chơi luôn con này vậy. Không thèm dùng chiến thuật gì hết, cô xông ra đứng chắn ngay trước mặt con khủng long. Nó đang thơ thẩn hái hoa bắt bướm, gặp ngay một con người đứng ngáng đường, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là bực bội. Nó gầm lên một tiếng và cúi người xuống, từ từ há hàm răng ra.

Crystal vẫn đứng yên thách thức. Chờ cho nó đến gần chuẩn bị cạp lấy mình, cô mới bắt đầu ra tay. Crystal để một hòn đá khá lớn sau lưng. Chờ thời cơ chín muồi, cô nhanh tay nâng tảng đá lên tọng vào họng con khủng long. Nó mất đà ngã ngửa ra. Crystal nhảy lên người nó, dùng dây cột chặt miệng nó lại, không cho nó nhổ tảng đá ra.

Con khủng long vùng vẫy, nhưng Crystal giữ thăng bằng khá tốt. Tay nó múa may liên tục nhưng mỗi tội ngắn quá không với tới cô được. Sẵn tiện Crystal trói luôn tay nó lại. Nếu bạn thắc mắc dây ở đâu ra thì là của mấy người leo núi chết mất xác ở đây để lại.
Quấn thêm vài lớp dây nữa cho chắc chắn, Crystal cũng mệt rã rời. Vật lộn với nó cũng khá lâu. Nhưng vẫn còn sớm so với thời gian tập trung. Crystal ra suối rửa mặt rồi ngồi nghỉ một chút. Còn phải vác con khủng long nặng mấy tạ này về nữa. Lần sau cô sẽ chuẩn bị vũ khí đàng hoàng, chứ vật tay đôi với con mồi mệt quá.

Crystal dựa vào vách đá và lơ đãng nhìn lên bầu trời. Mấy ngày nay nhiều sự kiện xảy ra quá. Cô nhận được một bức thư mời kì lạ, được một đàn khủng long kì quái chở đến một hòn đảo kì dị, rồi gặp gỡ và đi chung với những con người kì quặc. Nhưng cô lại cảm thấy rất vui. Crystal vốn không phải là người dễ cởi mở với người lạ. Nhưng hôm nay cô lại ngồi ăn đá bào vui vẻ, rồi còn lo lắng cho đồng đội nữa chứ...

Đến giờ về rồi. Crystal đến vác con khủng long đi. Nó đã bị trói hoàn toàn, miệng ngậm một tảng đá, không thể nhúc nhích được. Nhưng ánh mắt nó thì đầy bi thương. Chắc cũng hình dung ra mình sắp thành cái thứ gì nhỉ.

Con khủng long nặng thật, quá to so với Crystal. Nhưng những ngày tháng luyện tập Kungfu đã giúp cô có một thể lực vượt trội. Nên cô cũng không mấy vất vả.
Khi Crystal về đến điểm tập trung, mọi người cũng đã về. Râu dê đang cầm trên tay tờ danh sách lúc trước. Hắn quay sang nhìn con khủng long cô mang về rồi chỉ tay về hướng kia. Chỗ đó tập trung rất nhiều khủng long do mọi người đem về, hầu như đều chết cả rồi. Chỉ có Crystal không có vũ khí nên phải bắt sống. Cô có thể cảm nhận được con khủng long bạo chúa đang run rẩy, mắt ầng ậng nước.

-Cô gái Trung Hoa, 1 khủng long bạo chúa. – Râu dê cắm cúi ghi chép vào tờ danh sách.

– Được rồi. Cô mang sang kia đi.

Sau đó râu dê lại tiếp tục ra chỗ khác chỉ đạo

Lần đầu tiên Crystal tham gia vào một bữa tiệc ngoài trời. Không khí rất náo nhiệt, chỉ có mấy con khủng long là buồn thiêu. Đằng kia, 2 bạn bishie đang chất củi và đốt lửa. Mặt ai cũng lộ rõ vẻ háo hức.

Lửa đã nổi lên. Tóc trắng rụng đuôi trổ tài múa kiếm. Nói cho văn hoa vậy chứ thật ra anh ta làm nhiệm vụ xẻo thịt đàn khủng long. Tiếng la ai oán vang lên, nhưng chẳng ai buồn để ý. Họ để ý đến cái bao tử rỗng toác hơn.

Phải công nhận Crystal đã đánh giá quá thấp bé tóc trắng rụng đuôi. Những đường kiếm của bé vô cùng dứt khoác và mạnh mẽ. Đầu tiên, tóc trắng rụng đuôi xẻo một miếng thịt lớn rồi hất lên cao. Sau đó “xoẹt xoẹt”, nhanh tới mức chả ai kịp thấy gì, tóc vàng mũ mèo lập tức đưa dĩa hứng. Những mảnh thịt rơi xuống tự động xếp thành chữ “Râu dê” ngay ngắn. Và sau đó lần lượt là những cái tên còn lại trong tờ danh sách quái đản ấy. “Tàu tim lưới”, “Tóc hồng mắt đỏ có sừng”... Tên ai dài nhất thì sẽ có nhiều thịt nhất.
Nhưng đó là biểu diễn cho thiên hạ lác mắt chơi thôi, chứ ai muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Ánh lửa nổi lên bập bùng giữa ban ngày. Mọi người thỏa sức ăn uống hò hét. Tóc vàng mũ mèo hứng lên xung phong ca một bài.

“Trong màn sương dày đặc Âm thanh huyễn hoặc vang vọng trong tâm tr픓Hãy đến đây, hãy đến đây Nơi tận cùng của khu rừng trước mặt” “Nhanh nào, nhanh nào Bước thật nhanh bằng hết sức mình” “Hãy đến đây, hãy đến đây Cùng tham gia vào những trò đầy thú vị Thanh kẹo quế là chiếc gậy ma thuật Vẫy nhẹ thôi và siro sẽ tuôn tràn Hãy quên đi mọi muộn phiền cay đắng Ngươi đang sống trog giấc mộng ngọt ngào Đây chính là thiên đường Nên hãy an tâm ngủ ngoan đi nhé Giờ chỉ cần một chút ảo giác Không nhìn trộm nhé sẽ không vui nữa đâu Bây giờ ta sẽ dẫn đường Nên hãy giao bản thân cho ta nhé. Chẳng thể thấy con dao hai lưỡi đang kề sát cổ mình Giữa cuộc sống chẳng hề có cảm giác hoàn hảo Tình yêu không lỗi lầm không bao giờ tồn tại Nhìn qua dải băng bịt mắt Liệu có thể thấy được bao nhiêu? Dưới ánh đèn bí ngô nhập nhoạng Đừng sợ hãi quá thế chứ. Nào nào, còn quá sớm để thức giấc đấy cô bé Khăn bịt mắt đã rơi, ta sẽ làm gì với ngươi đây Hãy cho ta thấy nụ cười ngọt ngào ấy đi nào Và trở lại với trò chơi của chúng ta Neh~ Hãy đưa đây nào~ Fufu~” Chuyện gì thế? Sao nhìn chúng ta đầy run rẩy? uống chút sữa nóng để ấm áp hơn nào? vào đây vào đây sẽ dễ chịu hơn nhìu đấy chỉ cần đưa ta duy nhất "thứ này" thôi chỉ một chút thôi mà, chẳng có gì phải tiếc đừng hỏi tại sao hay phải làm thế nào Quy tắc chọn 1 trong hai là do ngươi tạo ra giờ hãy đưa nó cho chúng ta Ngay lập tức.

Giọng thằng nhóc trong veo đúng kiểu trẻ con. Và sau đó còn nhiều tiết mục khác, góp vui thì ít mà đập phá thì nhiều. Nhưng Crystal không phàn nàn gì, cô còn đang mãi mê thưởng thức món thịt khủng long. Nó ngon hơn bất cứ cao lương mĩ vị nào. Mùi thịt nướng tỏa ra thơm phức.

Thêm một người nữa hứng chí lên hát. Là Tàu tim lưới. Không ngờ nhìn hắn vậy mà cũng có năng khiếu văn nghệ thật.

I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never!

I don’t wanna let a minute get away
Cause we got no time to lose
None of us are promised to see tomorrow
And what we do is ours to choose

Forget about the sunrise
Fight the sleep in your eyes
I don’t wanna miss a second with you
Let’s stay this way forever
It’s only getting better if we want it to

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never!

It's so hard to think this could fade away
But what goes up must come down
Why can't we just live life with no consequence
And always live in the now

Forget about the sunrise
Fight the sleep in your eyes
I don’t wanna miss a second with you
Let’s stay this way forever
It's only gets better if we want it to

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never

Ooooh, yeah
Ooooh, yeah, yeah

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never

Dường như mùi thơm của thịt nướng và màn ca múa nhạc tưng bừng đã đưa hai vị khách không mời đến đây. Tiếng bước chân rầm rầm khiến mặt đất rung chuyển. Mọi người lập tức đề cao cảnh giác và dừng việc ăn nhậu lại. Hai cái bóng lớn trải dài trên mặt đất. Lát sau, hai người khổng lồ xuất hiện.
-Hình như mùi thịt nướng bốc ra từ đây phải không anh bạn Brogy?

-Đúng rồi, có người đang tổ chức BBQ ở đây kìa.

Sự xuất hiện quá đột ngột của họ khiến Crystal không biết ứng xử sao. Không biết họ có hung dữ không, có nổi giận vì nhóm cô đã săn bắt trái phép động vật hoang dã trong lãnh thổ của họ không nữa.

-Chú khổng lồ có muốn ăn thịt khủng long không?

Tóc vàng mũ mèo lên tiếng và chìa hai cây thịt nướng to đùng về phía hai người khổng lồ. Con nít đúng là đồ không biết sợ mà.

-Ờ, có vẻ ngon đấy. Ăn không Dorry?

Người khổng lồ có vẻ thân thiện. Thấy thái độ của họ như vậy, không khí mới bớt căng thẳng một chút. Hai người khổng lồ ngồi xuống nhập bọn. Và sau vài li chè chén, họ cũng bộc lộ độ bựa chả kém ai.

Crystal đến ngồi cạnh người khổng lồ tên Dorry.

-Chào ông, ông là cư dân ở đây phải không?

Dorry đang ăn thịt nướng, liền dừng lại và nhìn cô.

-Phải. Bọn ta đã sống ở đây cả trăm năm rồi. Còn các người là ai thế?

Bây giờ mới hỏi câu này không phải là hơi muộn sao? Hai người khổng lồ xuất hiện khiến lượng thịt khủng long hết nhanh một cách không ngờ.

-Bọn tôi.. ờ ... Bọn tôi là nhà thám hiểm. Ở đây có gì hay để thám hiểm không?

Crystal hỏi cho có chứ cô cũng chẳng quan tâm. Quan trọng là làm cách nào để rời khỏi đây thôi. Cô cầm một xiên thịt nướng lên đưa lên miệng. Chợt Dorry cười lớn

-Có rất nhiều thứ để nhóm của cô thám hiểm đấy. Lâu rồi mới có người đến đây, các cô cậu ai cũng vui vẻ và thú vị cả. Được, ta sẽ nói cho cô biết.

Crystal lập tức ngừng ăn và tập trung hơn vào lời nói của Dorry.

-Cô cũng thấy ở đây có khủng long phải không? Nhiều đến mức các người bắt cả đàn về xơi này. Nhưng thịt khủng long không có giá trị lắm. Hóa thạch của chúng mới có giá trị. Ở thị trường chợ đen, hóa thạch khủng long được trả giá rất cao.

-Vậy làm sao để tìm được hóa thạch khủng long? – Crystal tò mò hỏi.

-Nó nằm rải rác sâu dưới lòng đất ở đây. Các người cứ thử đào đi, biết đâu sẽ tìm được thì sao? Hahahaha.

Vậy ra phụ thuộc vào may rủi ư? Cũng đáng để thử lắm chứ. Crystal mỉm cười và tiếp tục ăn. Những người khổng lồ còn hào phóng mang đến loại rượu ngon hảo hạng. Nhiều người trong nhóm nốc rượu rồi say bí tỉ. Họ bắt đầu bàn về Liên Xô chống Mĩ, tình hình Biển Đông... Đáng ngạc nhiên là 2 ông khổng lồ hưởng ứng rất nhiệt tình. Crystal cũng uống vài li. Chút nữa cô sẽ nói về việc đào hóa thạch cho bọn họ.

Tiệc tàn, 2 người khổng lồ tạm biệt cả nhóm và trở về nhà. Những người kia vẫn chưa chịu dừng cuộc vui.

Crystal đứng dậy và nói lớn.

-Có ai ở đây muốn làm giàu không?

Hình như cô đã hỏi một câu thừa thãi. Làm giàu thì ai mà chả thích. Crystal tiếp tục.
-Lúc nãy tôi đã nói chuyện với người khổng lồ. Họ nói ở dưới lòng đất khu vực này có rải rác những báu vật đắt giá. Đó là hóa thạch khủng long. Thứ này rất có giá trị ở thị trường chợ đen. Có ai muốn đi đào thử với tôi không?

-Hóa thạch khủng long? Nghe thú vị nhỉ? Tôi cũng đi đào thử xem sao – Tàu tim lưới lè nhè nói. Hắn cũng say rồi.

Và sau đó rất nhiều người hưởng ứng trò đào hóa thạch. Mặc dù phần lớn họ đều đã say bét nhè. Crystal mặt cũng đỏ ửng lên. Lúc nãy cô cũng uống khá nhiều rồi. Cả đám xách cuốc xẻng đi và bắt đầu hành trình đổi đời


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:09 am


Nhân vật: Sharonia Rayne ,Ai Ringo , Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kat , Kyler Stephen , Lam Finn Ludwig , Kid , Yuuki Kujo , Rea Yurushi , Kucabara .
Thời gian: AM tag 128/ Monat Xuân/ Jahr 5
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos - Núi lửa số 2 => Elbaf Area
# AmySnow


Trời sáng đến nơi rồi mà cục đá vẫn chẳng suy suyển tý gì, tôi bắt đầu thấy chán. Ông chú già Fran trông có vẻ khỏe mạnh, cầm cái búa trông cũng hoành tráng, vậy là lại tự mình đâm đầu vào đá lăn ra ngất xỉu. Cái này người ta gọi là gì ta? Ngu thì chết?

Tôi thấy cũng có phần chí lý.

Chú Fran già vẫn nằm chỏng chơ một góc chưa có dấu hiệu tỉnh lại và các thành viên khác trong đội đang bắt đầu nghĩ tới chuyện ... gọi hồn. Cô gái mặc sườn xám đúng chất một người đến từ phương Đông huyền bí đang bắt đầu lập đàn khấn vái =_=. Ừ thì xem cũng khá là vui, nhưng mà nhìn lên hòn đá, to thế kia chắc còn lâu mới đập xong, mà tôi thì .. bắt đầu đói. Không khí buổi sáng không còn lạnh lẽo như tối hôm qua, cái hầm băng cũng ấm lên và sáng hơn một chút. Vì thế tôi quyết định .. đào ngũ. Tôi len lén lẻn ra ngoài hầm theo đường cũ và.. tót đi câu cá. Họ có vẻ không mấy để ý đến tôi lắm vì vậy chẳng mấy chốc mà tôi đã chuồn êm ra tít xa.

Trời hôm nay nắng rất đẹp, khiến tôi tự dưng nhớ đến một bài hát rất vui tươi, tôi vừa nhảy chân sáo vừa hát

"Call me your darling darling, zu ra tái kôm hề
Sugar pa pa, lollipopa , sơ ri cheo chan gà
Call you my darling darling, zu ra tai kôm hê...." (Tiếng Hàn)

Đi một lúc thì đến cái hồ lần trước, giờ thì tôi lại phải nghĩ xem làm thế nào cho nhanh đây. Tôi nhớ lại từng đến một nước nhỏ bên bờ biển Đông, họ có một dụng cụ gọi là cái vó, chỉ cần làm một tấm lưới, nối với 4 đầu dây rồi thả mồi vào giữa, chừng nào cá bơi vào thì nhấc cái vó lên, chẳng phải như vậy là nhanh nhất sao? Vì vậy tôi lại đi cắt lá dừa lá cọ quanh đó, bện thành một tấm lưới rộng hơn lần trước một chút. Lần này không dùng khung bên ngoài cố định nên lúc gấp lá lại cho chắc khá là vất vả. Gấp xong 4 cạnh cái lưới cho nó không bị bung, tôi bắt đầu kiếm 4 đoạn dây leo chắc chắn, cơ mà xung quanh ngoài mấy cái dây mảnh mảnh thì chẳng có cái dây lớn nào cả, mỏng như vậy treo lên nặng một cái là đứt ngay.

Haiz, từ hồi đó đến giờ toàn phải lao động tay chân, mệt thật đó. Tôi lại phải đi chặt cả chục đoạn dây leo rồi ngồi tỉ mỉ tết nó thành 4 đoạn dây thừng, buộc nó lên, rồi gắn nó vào một cây gậy dài. Đứng giữ cái gậy này thì rất mệt, nên tôi cố tình dựng một cái chạc ba rồi gắn cái gậy vô đó, lấy đá lèn lên cho nó đứng thắng. Vậy là đã làm xong cái vó. Tiếp đến là đi đào giun.

Tuyết đọng lại đã bị nắng hôm nay làm ta ra không ít, rất thuận tiện cho việc đào xới. Trời ấm nên giun cũng dần dần bò lên hít thở kiếm ăn, tôi chỉ cần tìm xem chỗ nào đất màu và tơi xốp, xúc một xúc là được cả nắm ngọ ngậy. Tôi cũng chẳng thèm rửa cho sạch bùn, cứ hất hết lên cái vó, đằng nào gặp nước nó chẳng tơi ra cơ chứ, vậy nên tôi cứ một tay cầm cái lá lớn, một tay cầm dao xúc đất lên rồi gạt vô, sau đó rải xuống mặt vó tùm tùm. Trời hôm nay quả là dễ chịu khiến tôi cứ muốn hát

"Sao tôi không ngân nga thêm vài câu
Sao quên mau những suy nghĩ ban đầu
khi tôi còn trẻ...
Bao lâu tôi chưa yêu ai đậm sâu
Chưa nghe tim rung lên như ngày ấy

Sao tôi buông tay khi đời dỡ gian
Sao không đi đến hết cuối con đường
Hay tôi đã giàà..
Bao lâu tôi chưa đi qua hàng cây
Chưa nghe mưa rơi lao xao
Ngoài ngõ"


Haiz tự dưng lại thấy buồn đời vì tới giờ này vẫn chưa có người yêu quá, tức cảnh sinh tình lại nghĩ ra bài hát này.

Bỗng dưng u sầu làm tôi tự dưng thấy chán đào sâu. Thế kia cũng đủ rồi, cứ vứt ở đó đi vậy, bây giờ chỉ việc chờ cá đến, cứ mặc kệ nó đi. Kể ra có phải là tôi không muốn yêu đương đâu, nhưng mà tôi cũng có nổi khổ mà. Nhìn ngón tay của tôi xem, trông bên ngoài có vẻ thon mảnh, bên trong thực chất nhăn nheo cứng còng như đất mốc, đã thế tính tình tôi lại cực kì không kiên nhẫn, lộn xộn với tôi là tôi cho lên đường luôn.

Nói đi thì cũng phải nói lại, tôi còn trẻ mà, mới 18 tuổi thôi. Dù rằng cô bạn Snow White bên phố bên kia đã lấy chồng từ năm 15 tuổi...

Hay như cô bạn Rose, cô ấy thực ra sống lâu hơn tôi rất nhiều, vì một vài sự cố, nhưng chính xác thì cô ấy lấy chồng năm 16 tuổi đấy.

Hay như cô gái mới chuyển đến thị trấn năm ngoái, Ariel, cô ấy đến từ vùng biển và có nước da rám nắng rất đẹp, cô ấy hình như lấy chồng khi chỉ mới 15.

Tôi già thật rồi sao? Mà nhắc mới nhớ, mẹ tôi nói 17 tuổi đã mang thai tôi rồi...

Thôi không nói việc này nữa, càng nói càng sầu thảm. Tôi đi vào rừng kiếm quả gì ăn, chợt nhớ trong túi có nấm và bí ngô chưa xài, thôi thì nổi lửa nấu nướng trong khi chờ cá vậy. Nhắc mới nhớ từ tối qua tới giờ toàn cùng mấy người đó lọc cọc chơi bời, ngoài mấy đĩa đá bào thì chẳng có cái gì vào bụng cả.

Tôi đốt lửa, lấy ra một cái nồi con từ bộ dụng cụ nấu bếp mini của mình, xắt bí đỏ, khoai tây thành khối nhỏ rồi bỏ vào đảo cháy cạnh, dầm nhuyễn nó ra. Sau đó đổ nước vào nấu cho đến khi bí và khoai nhừ. Nếu có nước xương thì tốt rồi, món này sẽ ngon hơn bao nhiêu.

Nấm tôi cắt chân, rửa sạch, thái mỏng thả vào trong nồi sau đó đậy nắp. Nhiều người bảo nấm nhúng cái ăn ngay cũng được, nhưng tôi thích ninh nó từ đầu, vì nấm càng ninh càng ngọt, sẽ rất hợp với món súp này.

Canh lửa liu riu, tôi lại để mặc cái nồi sôi nhè nhẹ, chạy quanh coi có tìm được cái gì không. Thật may mắn tôi phát hiện cạnh đó có một cây dừa, đã thế còn mọc rất thấp. Tôi vui vẻ hái xuống mấy trái, mang về cạnh cái nồi. Đầu tiên là dùng dao chọc lỗ ở trên vỏ quả, tôi đổ một ít nước dừa vào nồi súp, phần còn lại đổ ra cốc chờ súp được thì sẽ dùng chung, tôi không mấy thích uống nước khi bụng rỗng lắm.

Chờ một hồi nồi súp cũng chín, tôi kê một hòn đá phẳng làm bàn rồi xúc súp ăn luôn trong nồi, khỏi cần kiếm cái gì đựng. Súp vừa ngọt vừa ngon lại ấm áp, an ủi cái dạ dày teo tóp cả đêm của tôi. Vừa ăn súp bí đỏ, vừa uống nước dừa vừa ngắm cảnh, còn ai có thể sung sướng hơn cơ chứ, tôi cười híp mắt. Trời trong gió mát, nước chảy hiu hiu, ngồi ăn ngon uống tốt ngắm cảnh thiên nhiên hoang dã không chút ô nhiễm, nếu có thể vẫn như thế này thì tốt quá.

Bỗng cái vó quẫy động rất mạnh, chắc chắn là cá cắn câu rồi, hơn nữa còn không chỉ một con. Tôi chạy vội ra chỗ cái vó nhìn xem. Bên trong cái vó đang lúc nhúc cá tranh nhau đám giun, chúng thậm chí còn đánh nhau để giành mồi, tội nghiệp mấy con giun đất bị quần tơi tả. Tôi vội vàng kéo cái vó. Hey yaaa!!! Nặng quá vậy trời??? Tôi cố sức kéo lần nữa, cái cần lung lay nhưng vì bị thấm nước nên vẫn rất nặng. Lúc cá nhận thấy động tĩnh lạ bắt đầu quẫy đuôi bỏ chạy, chỉ đáng thương cho tôi vừa túng vừa vội chẳng biết phải làm sao. Tôi vận sức lần cuối. HEYYYY YAAA!!! "Oạch" Tôi kéo mạnh cái vó khiến nó bật lên, kéo theo một ít nước hắt ướt người tôi, cũng may vẫn còn kịp bắt vài còn cá vẫn còn trong lưới. Tôi lật đật bò dậy kiểm kê ..

- Một, hai, ba.... Nhiều như vậy mà cuối cùng chỉ còn 15 con cá. Thôi thì có ít vẫn còn hơn mất trắng.


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:11 am

Nhân vật: Kat, Ai Ringo , Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kyler Stephen , Lam Finn Ludwig , Kid , Sharonia Rayne , Yuuki Kujo , Rea Yurushi , Kucabara .
Thời gian: PM tag 128 - Monat Xuân - Jahr 5
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos. Núi lửa số hai tới Elbaf Area
# miu.2310

*flashback*

Quất xong ly đá bào, Kat nuối tiếc gặm mãi chiếc muỗng không chịu trả Sharon, tay cũng khư khư giữ cái ly. Mặc kệ cho cô nàng kia rất bất lực để dành lại.

“Kat, cô mau trả tôi để còn cất nó đi nữa!”

Kat ngước nhìn Sharon, không có ý gì là sẽ trả lại.

Cô miễn cưỡng đưa cái ly không cho Sharon. Dù sao thì cô nàng cũng không có ý định rửa, khi nào ra tới suối, để Kat rửa dùm cũng không được sao.

“Đây.”

Còn cái muỗng thì…

“Đây là một bộ tôi cực khổ sưu tầm đấy!”

Nhìn mặt là biết điêu.

Sharon vẫn xòe bàn tay năm ngón trước mặt Kat, cô nhìn vào tay cô nàng, đường chỉ tay rõ ràng trên lòng bàn tay hồng hào.

Tiếc là Kat chẳng biết xem tướng tay. Chỉ biết ngồi im ngắm nhìn.

Thấy nhìn mãi bàn tay mình, Sharon cũng chột dạ giật tay lại như giấu diếm điều gì đó.
Song, một người lên tiếng:

“Hình như có ai đó biến mất khỏi đội thì phải.”

Anh chàng bảnh trai nọ đây mà. Anh ta qua tới đây lẹ vậy sao, ban nãy còn thấy đứng cạnh người bận quân phục.

Kat ngửa đầu ngó ngó xung quanh, đâu có ai biến mất kì lạ vậy. Vẫn một đám loi choi đang tụ tập ném tuyết đằng kia mà. Sharon cũng cảm thấy như Kat, cô đáp:

“Tôi có thấy gì đâu? Vẫn đủ mà.”

“ Điểm danh đi kiểm tra lại xem. Lỡ đi đến nơi mà thấy thừa hay thiếu người thì gay đấy.”

Ai đó lên tiếng.

Kat nhìn Sharon, cũng gật gật đầu. Tốt nhất là vậy, và tốt hơn hết là cô nàng nên quên cái muỗng đã bị Kat giữ làm chiến lợi phẩm!

“Tôi không làm đâu.”

Nghe Sharon nói vậy, Kat liền chuyển thái độ.

Không phải cô ấy sợ gì đó chứ? Thật đáng ngờ, đáng ngờ từ ngày gặp mặt. Mà lý do gì mà cô nàng không chịu điểm danh? Hay là đưa cho Kat đi, cô cũng đang rất rảnh dù cái muỗng vẫn còn ngậm trong miệng.

“Vậy để tôi.

Cô gái mặc sườn xám đứng lên, trông cao như người mẫu. Kat thầm thán phục, khi còn ở nhà thì hàng xóm luôn sang khen tíu tít ba mẹ cô rằng, cô cao thế này sau này hẳn làm hoa hậu. Nhưng, nếu họ nhìn thấy cô gái sườn xám kia thì, hẳn sẽ chuyển ngay hướng gió! Miệng đời là vậy. Dù đó có là cái miệng của người hàng xóm tốt bụng thế nào.

Đột nhiên Kat cảm thấy nhớ nhà, rồi lại tự an ủi tâm tư. Cô không muốn về nhà, không muốn gặp những người không còn là chính ba mẹ mình nữa.

Kat để ý, thấy cái nhìn Sharon với Liu – cô nàng mặc sườn xám. Có chút kì cục, chớp mắt lại không còn như vậy nữa. Kat nghĩ là cô nhìn nhầm.

Liu vỗ tay ba tiếng, đám người đằng kia đang chơi tuyết bỏ dở cuộc chơi đó. Chạy lại chỗ cô, cũng là chỗ Sharon và Kat đang đứng.

“Điểm danh nào!”

Một tiếng hô dõng dạc.

“Francesco!”

Tiếng hô “Có!” đáp lại của gã.

“Tàu tim lưới!"

Ơ, hả?

Không thấy người trả lời, cô ta hằn giọng gọi to lần nữa:

“Tàu tim lướii!”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió thổi hiu hiu như tiếng ai khóc của gió. Thấy vậy, Liu nâng bút viết vào gì đó. Cô ta lại tiếp tục:

“Tóc hồng, mắt đỏ, có sừng!”

Thoáng, Kat tự nhiên giật mình khi nghe hai từ “mắt đỏ”. May quá cô không có sừng, và tóc cũng không màu hồng. Nghe có vẻ quen quen, Kat nhìn qua Sharon, giống y chang!

Kat dần hiểu ra gì đó. Sao chỉ có mỗi cái tên “Francesco.” của gã nào đó là bình thường. Và hầu như tất cả đều là dựa trên đặc điểm? Ban nãy, cũng do gã viết cái tờ này… Kat thở dài, cô nghĩ cái biệt danh dựa trên đặc điểm dễ nhận dạng của mình, chắc chẳng hay ho gì như… “Con loi choi”, hay gì đó đại loại.

Liu lại gọi to một cái tên khác:

“Tiếp, tóc trắng rụng đuôi!”

“Có!”

Một giọng nam lên tiếng hộ.

Tiếng một cái tát vang lên khi vừa hết câu. Kat rụt người, hẳn là phải đau lắm.

“CÓ PHẢI LÚC NÀO TÔI CŨNG BỊ RỤNG ĐUÔI ĐÂU!!”

“Tóc vàng đội mũ mèo!”

Vẫn không ai lên tiếng. Nhìn đội hình đông thế này, sao lúc điểm danh lại thiếu mất vài ba người không lên tiếng thế nhĩ?

“Tóc nâu mắt đỏ!”

Kat giật bắn, không ai khác ngoài cô rồi. Kat rụt rè giơ tay lên, do dự trả lời:

“Ừm… Có?”

“Tóc 3 vạch song song!”

À, Kat biết người này, cô quay đầu nhìn phía Kid.

“Mọt sách!”

Pfhhh!

Kat che miệng phì cười. Dù cô không biết ai, nhưng cảm thấy có vẻ quen quen, giống một người nào đó trong đội. Nhưng cái tên không có chút gợi ý nào thế kia, à thôi được rồi. Cô có thể cảm nhận sát khí đang bao quanh mọi thứ quanh đây.

“Cô gái Trung Hoa... À là tôi đây. Và tên tôi là Crystal Liu. Tiếp theo, bishie tóc xanh lam!”

“Bishie?” – Kat nghĩ thầm. Cô không biết cụm từ này, cũng không để ý lắm.

Hiển nhiên, là chẳng ai trả lời.

“Bishie tóc xanh lá!”

Cũng chẳng ai trả lời nốt.

Kat đứng vươn vai ưỡn ẹo một lúc, vì nảy giờ đi khá mỏi mà còn phải đứng tiếp nữa. Kat ngáp dài một cái, hít hơi lạnh vào miệng, ho sặc sụa.

“Như vậy đội chúng ta thiếu mất 5 người. Có ai ở đây mà chưa có tên không?”

Kat nhìn quanh, chẳng có ai. Thiếu mất 5 người mà đội hình đông đúc thế này á?

“TÀU TIM LƯỚI!!”

Kat hết cả hồn, tự dưng cô nàng kia gào to.

Rồi, cô thấy Sharon đến kéo tay Liu chỉ trỏ. Kat tò mò cũng nhìn theo hướng tay kia, thì ra là chỉ hai anh chàng mặc quân phục. Tóc xanh lam và xanh lá. À, vậy là chính hắn rồi.

Còn, “tàu tim lưới”?

Kat tò mò, chẳng ai biết sao. Hay từ nay chỉ một mình Francesco biết? Gã đang mải mê chơi cái trò giật đuôi với cô nhóc tóc trắng. Chợt, hai má Kat hồng hồng, cô bé kia làm sao mà dễ thương thế ~

“Được rồi, vẫn còn thiếu ba người.”

“Tóc vàng đội mũ mèo kia kìa!”

Anh chàng tóc đen, tóc có vạch 3 song trắng lên tiếng. Chỉ về phía Train và Ai đang tung tăng bước từng bước về chỗ bọn họ, hai người này có vẻ thích chơi cùng con nít nhỉ?

“Tôi có thể hỏi rằng ai là “tàu tim lưới” và ai là “mọt sách” không?”

Sharon làu bàu: “Đi hỏi mà cái tên râu dê đằng kia ấy,”

Cô nàng thêm: “Chính hắn viết ra cái danh sách vớ vẩn này mà.”

Ai nhau nhảu bước đến lặp đi lặp lại cái tên "Tàu tim lưới" rất to và rõ ràng. Kat bắt đầu thấy nhức đầu ù tai với đám người này, rốt cuộc mục đích họ vào địa đạo chỉ để điểm danh... Đoạn, cô bắt gặp Train đang trừng trừng đi đến, giật tờ giấy trên tay Liu, quay đầu nhìn về phía gã có mái tóc màu vàng cát, đang trêu chọc nhóc tóc trắng. Anh ta nghiến răng, gằn nói từng tiếng một:

"FRAN-CES-CO!!"

Có phải thương nhau lắm, cắn nhau đau không?

Kat nghĩ, cô che miệng khe khẽ cười. Hai vai rung lên khoái chí.

Điểm danh xong, mọi người quay lại "công việc" thường ngày. Người trêu chọc, người nhảy nhót né những quả cầu tuyết đang lao đến, và có người không quên để ý xem đạn lạc bay đến từ hướng nào, để mà còn né. Rất bình thường và vui vẻ...

Mọi người có ý định nhanh chóng rời khỏi đây không vậy?!

Kat bức xúc nghĩ, cô chưa vội nói ra.

"Ai có búa hay rìu gì không?"

Kat ngước mắt, nhìn về chỗ hướng nói vọng đến. Gã Francesco đang đứng một tuờgn đá, Liu đứng cạnh đó, họ đang cố gắng tìm cách phá đá để thoát khỏi đây. Phải thế chứ, Kat đứng dậy, đi lại xem mình có giúp đỡ được gì không. Nhanh thoát khỏi đây thôi, đường thoát đang ở ngay trước mắt ta còn gì!

Vấn đề, là tường đá vô duyên kia thôi.

"Có đây."

Một giọng nói khác đáp lại.

Đến lượt từng người một dành nhau phá đá. Kat lên tiếng phân bua, nảy giờ chưa đủ ồn ào hay sao mà còn tính làm thêm một trận náo nhiệt nữa kia chứ, thiệt tình mấy người này:

"Thôi nào mọi người, ai cũng được mà. Francesco khỏe nhất, hay để ảnh làm đi!"

"Mấy chú tránh ra hết nào! Để anh!!"

Song, gã không biết từ bao giờ đã xắn tay áo, cầm búa tạ không rõ cũng từ đâu mà ra. Gã lùi mấy bước, rồi lấy đà đập một cú rõ kêu vào tường đá.

Ầy, cú đó hẳn phải có dùng rất nhiều lực. Có ổn không?

Kat lo lắng, cô cũng do dự.

Tiếng hô chói tai của Francesco, sau đó là tiếng kêu lớn.

*RẦM*

Lại một lần nữa, Francesco đập liên hồi vào tường đá những cú rất lực, nhưng nó vẫn không si nhê. Đến một vết nứt còn không có nữa là...

Chẳng rõ nguyên do, Kat thấy Francesco ngã xuống. Liu lên tiếng thay cho nổi lo lắng của các cô gái:

"Đầu anh ta bị chảy máu kìa."

Thấy mà. Kat gật gù.

"Yên tâm, không chết đâu mà. Hắn trâu bò lắm!"

Train thản nhiên nói, anh ta còn cười cười. Anh ta còn ngồi xuống vả vào mặt gã Francesco hai phát kêu rõ tiếng.

Yên lặng.

Kat chỉ nghe tiếng tim mình đập bồi hồi lo lắng.

"Chắc là bị chấn thương không nhẹ đâu. Có cần lập đàn gọi hồn cho anh ta không?"

Gọi hồn?

Chúng ta làm gì có bà đồng. Với cả, còn ai lại gọi hồn vào lúc như thế này chứ, hay là đổi lượt đi? Nhưng với tình hình hiện tại, nạn nhân trước là gã đầu vàng kia, chắc không ai còn đủ can đảm bước lên để đánh vỡ tường đá. Một nạn nhân là đủ rồi, nhiều nạn nhân e là khiêng không suể.

"Chúng ta tìm lối ra đi, sau đó tôi sẽ làm việc này."

Liu nói.

Làm việc này, ý cổ là cổ sẽ gọi hồn? Với bộ trang phục xẻ lên tận đó ư... Kat chớp chớp mắt. Dường như Liu không quan tâm ánh mắt những người cùng đội chiếu thẳng về mình, cô ta đi đến chỗ tường đá.

"Giờ quan trọng nhất phải ra ngoài cái đã. Với sức mọi người thì đây là chuyện nhỏ phải không?"

Cũng còn tùy nữa, tuy Kat có thể lực một ít, nhưng cô chưa bao giờ dám thử sức với thứ gì ngoài động vật và con người. Chẳng nào cô là trứng, trứng chọi đá. Dù vậy, cô vẫn muốn góp sức, không nhiều thì ít ít cũng được. Cuối cùng, sức mạnh của cả đám đã khiến tường đá vỡ. Trời có mắt, nhìn khung cảnh cảm động nào hẳn phải đọng lòng. Kat khóc không ra nước mắt.

Train khiêng gã đầu vàng như cát đi ra. Phải khổ sở lắm. Liu chỉ một hòn đá bằng phẳng, vừa đủ cho gã đó nằm.

Liu cởi áo khóac hải quân của mình ra và lộn trái lại. Kat chẳng biết gì nhiều về việc cầu cúng hay gọi hồn, chỉ thấy trên đó in một logo bát quái nhìn khá sốc. Liu nhìn quanh, dường như cô ta đang kiếm gì đó rất cần thiết.

"Có ai có bánh trái gì không?"

À, đồ cúng.

Không có, nhưng cũng không dễ có. Nếu có cũng ăn hết sạch, nhưng hình như người cần thiết lúc này là Sharon. Cô nàng thần kỳ mang cả đống đồ trong balo ấy ấy, thật sự rất cần thiết... Cơ mà, biến đâu mất rồi?

Kat nhìn quanh tìm, vẫn không thấy. Chưa vội lên tiếng hỏi, nhường cho nhóc tóc trắng rụng đuôi... Gã Francesco hay nói vậy, Kat chỉ biết nói theo.

"Đằng kia có mấy trái mít rụng được không ngài pháp sư?"

Liu gật đầu. Cô ta cùng tóc trắng gom mấy trái mít rụng lại. Đặt trịnh trọng trên cái dĩa ban nảy ăn đá bào, cạnh đó là xác của gã đầu vàng. Liu cầm ly nước phép vẩy vẩy, làm một đống hành động gì đó rồi đọc thần chú:

Khoan, cái quái gì thế kia?

"Tiếng I-rắc à?"

"Nghe mang máng thì là vậy."

"I-rắc đấy, tôi nghe 3 lần rồi."

Nghe ở đâu mà ba lần lận chứ? Kat đổ mồ hôi hột, tay bưng trán. Kiểu này trời phạt cả đám cho coi. Tiếng này thì không thuật lại được rồi, có nghe cũng không ai hiểu. Dấu chấm hỏi lớn bỗng mọc ra trên đầu mỗi người, nhưng cũng đành im lặng chờ đến khi xong xuôi...

"Chắc mọi người chưa thấy âm dương sư lập đàn cầu siêu lần nào nhỉ? Lúc nãy tôi nói tiếng cõi trên. Giờ tôi sẽ dịch lại tiếng người trần gian."

Liu hắng giọng, tuôn một tràng dài tiếp:

“Francesco, là nam, không rõ tuổi, hưởng thọ hơn hai mươi mấy năm còn zin. Có vài tiếng “phụt phụt” ở đằng sau, nhưng dường như pháp sư không hề chú ý đến điều này, người tiếp: - Nay mất vào tag 128, vào giờ xxx phút yyy giây zzz, nguyên nhân do lên cơn động kinh mà chứng tỏ bản lĩnh siêu anh khùng, còn zin quá lâu nên đâm ra khao khát mong muốn có một người phụ nữ bên mình. Thấy tường đá vĩ đại mà tưởng Thạch cơ nương nương nên lao vào sàm sỡ, nhưng tiếc thay, đó lại là Thạch cơ lão bá bá, bá bá đã cao tuổi lại còn bị kinh hách nên nhỡ tay phản ứng quá khích, dẫn đến hệ lụy thiếu nam tử vì tình khi còn xanh mơn mởn.”

Kat lặng lẽ đưa tay vuốt trán, không phải chứ. Cái này hình như có nhầm lẫn, tự dưng cô cảm thấy đau đầu kinh khủng. Dạo này cô hay bị đau đầu, đau lưng và đau bụng nữa, không lẽ là do bệnh hàng tháng đang lũ lượt kéo tay nhau tới?!

*ĐÙNG*

"Kyaaa!"

Kat la lên, cô bị tiếng sét làm cho hoảng hồn.

Không phải linh lẹ vậy chứ, xem mây đen đã kéo đến. Sắp mưa rồi, Kat ra hiệu cho mọi người mau mau tìm chỗ núp không lại ướt mưa bệnh chết. Trời đổ mưa tầm tã, mưa như trút hết nước trời. Cũng tại Liu nói bừa, không ai tin, đến trên kia cũng không tin nên mới đổ mưa một trận!

Mọi người nhìn Liu đang từ từ quay lại, cô ta cụp mắt xuống. Kat nuốt nước bọt.

"Tôi rất tiếc. Pháp lực tôi không đủ để đưa linh hồn anh ta quay lại."

Ôi, thương tiếc làm sao. Gã còn trẻ vậy mà, can tâm ra đi thế ư... Những đồng đội khác ào đến bên xác gã.

Tiếng khóc ồ lên, rồi lại giảm xuống theo cơn mưa lớn hay nhỏ. Lần nữa, con mưa ào ào như trút nước, tát vào mặt Kat đau rát, cô nhắm mắt né tránh chúng. Cô không giỏi với những màn sướt mướt thế này, nhìn họ, lòng cô cũng đau không ít. Dù chúng ta chỉ mới là đồng đội, gã ta "đi" rồi, sau này... Chắc không lo cô đơn nữa đâu ha, vì hằng năm đều có người đến thăm gã kia mà.

"Gì vậy? Mấy người ồn ào quá!!"

Nghe tiếng đàn ông cao chót hét lên.

Tiếng khóc im bặt. Mấy người bọn họ nếu mà đi khóc mướn chắc sẽ thành đạt lắm. Chưa để Francesco kịp phản ứng, họ đã nhào vào ôm thấm thiết.

*end flashback*

Mùa xuân đã đến, cơn gió thổi khẽ qua nhẹ nâng mái tóc nâu mềm của Kat. Đôi mắt đỏ ánh lên rực rỡ, không khí ấm áp là đây. Cô tận hưởng niềm vui xuân về này, dù xuân năm nay cô không về với mẹ. Nhưng chí ít, vẫn đón xuân, cùng mẹ, nhưng cách nhau rất xa. Đang mải tận hưởng niềm vui sướng ấy, bỗng:

"Có ai muốn ăn BBQ không?"

Nghe mùi đồ ăn, Kat dẹp ngay ý tưởng xuân về đi. Dù nó có đi thì cô cũng chẳng dễ gì về được. Train một hồi nhìn mãi theo hướng chỉ tay của nhóc Ai, ngẫu hứng hỏi mọi người, và Kat lại nhanh nhảu đáp liền:

"Có, có!"

Còn thêm vô:

"Tôi đói muốn chết rồi đây~"

Tay xoa cái bụng èo ọt. Thấy cô cùng mọi người đồng hưởng ứng, Francesco lên tiếng, như gã chưa hề chịu một trận máu đổ bờ tường lần nào:

"Giờ chúng ta sẽ đi săn khủng long làm tiệc BBQ. Người nào tự đi được thì đi một mình. Phụ nữ và trẻ em có thể đi chung với Tàu tim lưới."

Train nghe thấy vậy, anh ta liền mất vui, gương mặt không chút đồng ý. Cự nự lại ngay:

"Sao lại là tôi?!"

Hai người cãi cọ qua lại, đến trời cũng muốn sập tối tới nơi. Gã tóc vàng chốt gọn:

"Mọi người tập trung ở đây sau 2 giờ nữa."

Dứt lời, mọi người chia nhau ra hành động. Còn Kat thì chưa quen biết ai, nên đành phải đi một mình. Bản tính cô vốn không giỏi hoạt động nhóm, cho nên đi một mình cho lành. Kat đưa tay chạm vào con dao găm của mình ở thắt lưng, mãi mới có dịp sử dụng nó. Cô nhẹ đập tay vào nó, dỗ dành.

Không biết mình đang đi đâu, Kat cũng quên mất là nếu tách riêng thì khả năng định vị của cô cũng nhanh chóng giảm. Càng đi, cô một lúc càng nghe tiếng núi lửa ầm ầm gần hơn. Kat vội do dự, liệu mình có đi đúng hướng không? Vậy mà, Kat vẫn nhắm mắt, tiếp tục bước đi không nhìn lại, sợ thì có sợ, nhưng chỉ có hai tiếng đồng hồ cho một bữa BBQ. Nếu không săn, hẳn sẽ bỏ đói, Kat tự dọa mình.

Chợt, trước mặt Kat là một rừng xanh bát ngát hương thơm. Khủng long ăn cỏ, hiền hòa lại dễ tánh, Kat tiến lại đưa nó một nắm cỏ, và được chúng đáp ứng. Một con ngã đầu xuống, ý bảo Kat leo lên. Cô do dự nhưng vẫn bước lên, nó từ từ ngửa cái cần cổ dài nâu xám như lăn lộn trong bụi bặm lâu ngày. Từ trên cao, Kat nghe tiếng gió thổi ngày một mạnh, mở miệng ra toàn hớp phải gió Đông Bắc. Khiến cô thôi không thấy có gì là thú vị nữa, Kat nhìn ngó xung quanh một hồi, chẳng thấy được con khủng long nào... Ngoài những con đang bay.

Nhưng, Kat nhìn chẳng có tý hứng thú nào. Chúng, con nào con nấy đều còi đến trơ xương ra như đang ghẹo cô rằng tối nay cô sẽ chẳng có cửa mà ăn bữa tối. Còn những con to hơn, chắc thịt hơn, Kat lại ngẫm... Không phải đối thủ của mình, mạng mình chỉ có một, phải tính toán kĩ càng hơn. Nói rồi, Kat thấy một thứ thú vị hơn nhiều.

Loại khủng long đà điểu, tạm gọi là điểu long đi cho gọn. Nó đang gặm lá cây, chúng hoạt động theo đàn, đôi chân chúng cao chắc khỏe, nhìn lớp thịt kia. Đúng là số một, nhìn nó như con đà điểu khổng lồ và có phần khủng long hóa nên dữ tợn, nhưng không sao, có thịt ăn là được. Theo nghiên cứu ăn uống, tôi để ý nếu những con di chuyển thường và liên tục thì thịt thường chắc khỏe, nướng lên hẳn thơm tho. Loại thịt đỏ như thịt bò, nghỉ đến Kat đã thèm nhỏ dãi.

Cô cẩn thận di chuyển như con cáo nhỏ, ẩn trong bụi cây và cỏ mọc cao quá đầu người. Nó hẳn phải chạy rất nhanh, gặp Kat là xui cho nó, vì tài năng của cô chính là di chuyển. Nó có chạy đằng trời cũng không thoát. Nhưng, Kat cũng do dự và lo sợ, lần đầu tiên cô săn một con khủng long... Con điểu long quất cái đuôi lớn đầy lông lá vàng của nó, dưới bầu trời kia, nó trông đẹp gấp bội với cái cánh màu sắc mềm mại.

"Sẽ nhanh thôi, cưng sẽ vô bụng chị." - Kat liếm môi, cô vừa mấp máy môi vừa cười gian.

Chờ con điểu long rời bầy. Kat nhảy vụt lên, cô rút con dao găm ra và men theo đường thân theo đường cổ. Đâm một nhát mạnh đầy lực xuống đầu nó, con điểu long điên cuồng rống lên, chạy tán loạn. Kat bật ra khỏi đó để tránh máu bắn trúng, cô lăn lộn hồi rồi bám tay vào cái đuôi dài của nó. Cô cứ ráng cố chờ thời, khi nó mệt. Hồi lâu, nó cuối cùng cũng thôi chạy. Máu từ đầu tuôn trào không ngớt, nó ngả sạp xuống đất, thoi thóp. Kat mệt mỏi, cô lôi lết nó về chỗ nguồn nước, định sẽ tắm một bữa. Nhưng lại thôi, nhìn nguồn nước không có chút gì là thoải mái, lỡ nhảy xuống bị con gì xơi tái mất thì sao...

Kat mệt mỏi, cô nghỉ chân ở một nơi có thể trú ẩn được. Kat bỗng nghỉ, liệu mình có gặp lại được con khủng long hồi bữa gõ cửa sổ đến rước đi không ta, và còn cả bức thư vàng cũ từ Shanks nên giữ hay vất đi. Thôi thì tốt nhất là giữ lại. Bỗng, có một bóng đen lù lù xuất hiện sau lưng cô, Kat quay lại tay cầm chặt con dao găm màu đen.

Một người khổng lồ!

Cô tá hỏa.

Khi ông ấy đang ngồi nhăm nhi với cái ly rượu to vừa đôi tay ông ấy. Kat vẫn to mắt nhìn, ông ta cũng nhìn xuống cô, cười khì khì khen ngợi chiến lợi phẩm kia:

"Ngươi thật tài giỏi, con khủng long kia phải thông thạo lắm mới bắt được."

Kat không trả lời.

Có gì là phải thông thạo mới bắt được chứ, nó cũng giống như một con đà điểu bình thường bị khủng long hóa. Chỉ cần xem nó như con đà điểu, chỉ có điều nó khỏe hơn nhiều thôi. Brogy rót một ít rượu cho cô. Kat phải nhảy lên miệng ly, tay múc từng muỗng rượu uống. Trong mắt ông ấy hẳn cô chỉ bé như con kiến hay hạt bụi, Kat ngồi trên miệng ly.

"Ông là ai?"

"Ta?"

Ông ấy cười lớn, cái giọng cười vô cùng quái đản.

"Ta là Brogy. Nhớ lấy!"

"Tôi là Kat. Và là, nhà thám hiể------"

Rồi chưa kịp để tôi trả lời, ông ta kể về hàng loạt những chiến tích trong đời. Kat chỉ gật đầu cười, nghe nhiều hiểu nhiều biết đâu khi nào đấy cô có thể tận dụng được khối kiến thức này. Như, cách bà Livia - mẹ Kat - đã làm. Một nhà thám hiểm dũng cảm không sợ bất cứ điều gì cả.

"Này, cô nhóc. Ta thấy cô như vậy, sao không thử vận may cho mình một lần đi?"

"Thử vận may, cho tôi sao?"

Kat đang múc một ngụm rượu lên miệng, dừng lại, nhìn ông ta.

"Phải. Ngươi hẳn nghe đến vụ hóa thạch khủng long nên mới dẫn xác đến đây, ta biết chứ! Bọn con người bé cỏn con như các ngươi quá dễ đoán!!"

Ông ta tự đắc cười ầm ĩ. Brogy nói tiếp:

"Ở đây có vô số hóa thạch khủng long cho ngươi chọn, nhưng vấn đề chúng không nằm trước mắt ngươi. Chúng nằm ngay dưới chân ngươi đây!"

Nói đoạn, ông ta bỏ ly rượu đang uống dở xuống. Vỗ bôm bốp xuống nền đất như thể, ông ta và cô đang ngồi trên một chiếc chiếu trải, và như một người bạn cũ, Kat được mời uống rượu cùng. Kat vội nhíu mày, trước giờ cô có nghe về việc buôn bán hóa thạch ở chợ đen vài lần, nhưng rồi cũng không để ý lắm. Hôm nay nghe Brogy nói, Kat có chút quan tâm.

"Vậy, tôi cũng muốn thử vận may. Nhưng trong tay không có gì để đào đất, và hóa thạch kia cũng đã chắc một lần có thể đào là thấy đâu?!"

Kat suy nghĩ tiêu cực, đáp.

"Không phải lo, ta thấy vận may ngươi hôm nay không phải đen đủi mà cũng không hẳn là quá sáng sủa."

Ông ta ngẫu hứng kêu lên, tay đập vào đùi bôm bốp. Kat vẫn không hiểu, thử vận may là sao?

Cô nhảy xuống đất, Brogy chỉ cô núi xẻng mà bọn nhà thám hiểm trước đây đã bị mất mạng xong bỏ lại.

"Nếu như tôi không đào được gì, tôi sẽ không thử lại lần nữa."

"Gabababa!!! Cô nhóc, có chí khí lắm, nói rất mạnh mồm, lại còn thề độc, nhưng ta đảm bảo có ngày ngươi cũng sẽ quay lại thôi!"

Bị coi thường, cô bực dọc găm chiếc xẻng xuống đất, chân đạp một phát cho thật sâu rồi đào đất lên.



----

Lôi con điểu long về đến nơi, Kat quẳng nó vào góc gã tóc vàng chỉ. Cũng may là vừa kịp 2 tiếng, chỉ tại tự dưng cô dừng lại đào hóa thạch chỗ Brogy.

Nghe nói, Liu về trước đó không lâu, nhìn con khủng long bạo chúa kia bị trói như cục thịt, vẫn còn sống, mắt ngấn nước khiến Kat thấy tội nghiệp cho nó. Chỉ muốn, một nhát dao tiễn nó về với diêm vương... Không hiểu Liu làm cách nào, mà cục đá nằm gọn trong miệng con khủng long bạo chúa, như con heo trên dĩa ngậm quả cà chua. Hồi còn sống nó dũng mãnh kiêu ngạo, chúa tể bao nhiêu thì bây giờ nhìn thê thảm vô cùng!

Gã tóc vàng thấy chiến lợi phẩm của cô là lạ, đi lại hỏi, tay xoa cái cằm mọc râu lún phún.

"Con gì lạ thế?"

Train đứng đó không xa, cũng nhìn lại. Thấy vậy, những người khác cũng nhìn về hướng này.

"Khủng long đà điểu."

Kat đáp gọn lỏn, chỉ tại cô mệt mỏi quá. Khi nào được ăn, nghỉ ngơi, tắm sạch sẽ, cô sẽ quay lại xin lỗi vì đã không lễ phép với gã.

Francesco đưa tờ giấy ghi chú lên ghi ghi lại.

Kat lui về một góc thở ra một hơi, lại hít vào một hơi. Cô đi lại chỗ hồ nước, đưa tay hất nước lên mặt rửa sạch cặn bã. Phải chi có sữa rửa mặt thì hay, da mặt cô đang căng ra không chút thoải mái... Sợ sau bữa ăn, mụn mọc chi chít.

Bữa tiệc BBQ bắt đầu, giống như hôm tổ chức thịt khủng long nướng ngoài trời. Nhưng lần này mọi người có mở lòng với nhau hơn, cũng ấm áp hơn bởi những lời ca. Ai xung phong hát một bài trước, Kat cắn dở miếng thịt cũng ráng ngậm trong miệng tay vỗ vỗ, dù nóng sắp phỏng mồm đến nơi. Cụ thể lời bài ca như này...

“Trong màn sương dày đặc Âm thanh huyễn hoặc vang vọng trong tâm tr픓Hãy đến đây, hãy đến đây Nơi tận cùng của khu rừng trước mặt” “Nhanh nào, nhanh nào Bước thật nhanh bằng hết sức mình” “Hãy đến đây, hãy đến đây Cùng tham gia vào những trò đầy thú vị Thanh kẹo quế là chiếc gậy ma thuật Vẫy nhẹ thôi và siro sẽ tuôn tràn Hãy quên đi mọi muộn phiền cay đắng Ngươi đang sống trog giấc mộng ngọt ngào Đây chính là thiên đường---"

Giọng hát trong trẻo đến nhức óc, Kat thổi phù phù hơi nóng từ miệng ra. Tiếp theo là Train lên ca một bản, rồi nối tiếp là các trò chơi vui nhộn, đập phá cũng không ít. Không có Sharon mọi người vẫn vui vẻ thưởng thức món ăn, dù cô biết nếu có cô nàng Sharon thì sẽ ngon hơn, đúng chất tiệc BBQ hơn. Kat nhai nhóp nhép cũng mở miệng hát ngớ ngẩn theo kiểu không thuộc lời phụ họa cùng những người đang bè kia. Rồi cô đưa tay xin kiếu lui vì bụng ăn đá no đến muốn bung thắt lưng.

Kat leo lên một cái cây to, những cái cành mọc ra đan vào nhau tạo thành một chỗ tạm ngủ được. Kat đưa tay gối đầu, nhìn về phía bầu trời đã phủ lớp áo đen như mực, cùng những vì sao sáng kia. Cô có chút không vui, thở dài một cái. Tiếng hát vọng đến tận đây, Kat nhắm mắt lim dim ngủ. Tiếng lá cây xào xạc bên cạnh mình vỗ về cô từng giờ phút.

Kat thèm món súp và món thịt nướng khoái khẩu do mẹ làm. Những ngày thế này, nhẽ ra cô nên cùng bà Livia thưởng thức mấy món đó, ngồi cạnh nhau bên lò sưởi và tíu tít kể cho mẹ nghe vô vàng chuyện ly kì.


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:14 am


Nhân vật: Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kat , Kyler Stephen
Địa điểm: Mini Garden : 5 Volcanos -> Elbaf Area
# Sakamoto Emi


*flasback*

Thời gian: AM tag 128 - Monat Xuân - Jahr 5

Cuộc chiến ném tuyết dần lụi tàn do người chơi đã đạt đến giới hạn sức cùng lực kiệt. Ai nấy đều thở hồng hộc như những chú cá vừa bị vớt lên bờ cố tìm không khí để sống. Màn ném tuyết cũng may đã làm mọi người làm nóng người trong địa đạo lạnh cóng như thế này, cố điều nó lại nảy sinh một vấn đề khác. Thay vì co ro người trong thời tiết dưới âm độ cê thì người ở đây lại vừa mặc những bộ đồ mát mẻ vừa kiếm đồ quạt quạt cho mồ hôi ngừng chảy trên trán mình. Trông khung cảnh hiện giờ chả khác nào mọi người đang ở sa mạc cả trong khi tuyết vẫn đang rơi gió vẫn đang thổi và nhiệt độ càng ngày càng giảm. Đó gọi là có một sự đối nghịch hoàn cảnh không hề nhẹ.
Sau khi cả đám người vận động tay chân nằm ì ra đó lười nhác, thì cô nàng tóc hồng hai sừng không biết tự khi nào đã làm sẵn tận mười mất ly đá bào thơm ngon để sẵn. Nhắc đến thức ăn, anh lại thấy bụng mình sôi ùng ục và lập tức vớ lấy mấy ly đá bào đủ vị dâu việt quất chanh... Dù cũng chả hiểu nổi cô nàng kia lấy đâu ra nhiều thứ như thế trong ba lô của mình nhưng nhìn lại ly si rô của mình: “Có của ăn là được rồi, ai thèm quan tâm làm sao ra được nó cơ chứ.” - Thế là anh cũng bỏ mặc không tìm hiểu nữa.

_Onii-chan~

Một trận nổi da gà lan truyền toàn bộ cơ thể. Khỏi nói thì ai cũng biết tiếng gọi đó là của ai rồi. Cậu bé tóc vàng mặc áo khoác mèo lon ton chạy đến chỗ của Train. Anh cũng dần cảm nhận được có điều gì đó không tốt sắp xảy ra. “Làm ơn không phải là mình làm ơn không phải là mình....” - Anh lẩm bẩm không ngừng cầu trời khẩn phật. Và rồi như đáp lại lời khẩn cầu của anh, cậu bé đã đi ngang qua anh mà không hề để ý gì đến.

_Phù... May là không thấy mình.

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm xoay người né sang chỗ khác phòng khi có người đổi ý. Nhưng vừa đi được hai bước thì...

_Onii-chan~ !!! - “Lần này thì hay rồi..” - Lắc đầu than thở anh dường như đoán trước số phận của mình khi nghe thấy tiếng gọi kia

Một phát cậu nhóc kia bay đến vồ lên người Train.
“Rầm!!” - Màn tiếp đất thành công, và tạo thành tư thế người trên người dưới hoàn hảo. AI đè lên anh tay vẫn còn ôm chầm lấy còn Train thì lúc này chẳng khác gì rùa mẹ đang cõng rùa con, thật thảm bại.

_Onii chan? Oni-chan tỉnh lại đi Oni chan!!!

_Hơ hơ một ông sao … hai ông sao … năm sáu ông sao... - Xung quanh đầu anh hiện lên một loạt hình ảnh những chòm sao bay lòng vòng lòng vòng không dứt.

_Onii chan~!

Tiếng gọi của AI khiến anh bừng tỉnh, giật mình ngồi dậy.

_Ui... Mốt em đừng có đột ngột nhào lên người anh nữa AI à. Việc đó làm xém chút nữa tim anh muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

_Hi hi ai biểu Onii chan giả vờ lơ AI rồi còn tính chuồn đi nữa.

_Rồi rồi rồi. Mốt anh sẽ không chuồn đi nữa AI cũng không được chơi nhảy bổ lên người như thế nữa. OK?

_OK! Nhưng mà Onii chan chơi nặn người tuyết với AI đi!!!

_Nặn người tuyết???Trong thời tiết này sao?? - Anh xém bật ngửa vì lời đề nghị của cậu bé.

Mới vừa ném tuyết giờ thì nặn tuyết. Số anh thật sự xui xẻo, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không sốt cũng phải cảm mấy tuần mới khỏi.

_Dạ! AI muốn nặn người tuyết nha?? nha?? Onii chan~ Oni chan Oni chan ….

Còn hàng loạt hàng loạt từ “Oni chan” ấy mà nhiều đến nỗi thấy ong ong cả đầu. Chiêu thức nan nỉ cấp độ cao cùng khuôn mặt mếu máo sức sát thương nặng cộng chỉ số âm thanh không ngừng công kích, anh cuối cùng cũng chịu thua.

_Haiz z z z …. Rồi rồi nặn người tuyết thì nặn người tuyết!

_Yeah! Oni chan muôn năm! - Cậu bé sung sướng la lên rồi một mạch lôi kéo anh ra chỗ chất hàng đống tuyết nọ.

Trước khi rời chỗ chỗ tụ tập ăn đá bào sau lưng anh còn một vài tiếng nói gì đó...

- Hình như có ai đó biến mất khỏi đội thì phải – Kẹp tóc hình lá bài lên tiếng, chậm rãi nhét những mẩu vụn đá bào vào miệng.

- Tôi có thấy gì đâu? Vẫn đủ mà – Tóc hồng măt đỏ có sừng ngơ ngác.

- Điểm danh đi kiểm tra lại xem. Lỡ đi đến nơi mà thấy thừa hay thiếu người thì gay đấy – Một người đưa ra ý kiến.

- Tôi không làm đâu.

- Vây để tôi....

Cô gái kia nhìn cô gái sườn xám với ánh mắt ái ngại:

- Tôi không cho đó là ý kiến hay đâu.

“Không phải là ý kiến hay??? Vì sao???” - Anh nãy giờ khựng lại vì nội dung cuộc trò chuyện là vụ điểm danh, sự tò mò không dừng dâng lên khiến anh quên mất tiếng gọi của AI từ xa.

_Oni chan!! Sao Oni chan không chơi với AI??

_Ấy đâu có! Anh tới liền đây. - Dù rất muốn ở lại nghe ngóng thêm nhưng anh buộc phải đi đắpngười tuyết với cậu bé tóc vàng, nên nuối tiếc một hồi rồi dần dần rời đi.


Lê lết tấm thân tàn tạ kiệt sức, anh lười nhác lấy những nắm tuyết đắp lên quả cầu to tròn ban đầu do AI lăn đến.

_TÀU TIM LƯỚI!!

Một âm thanh vang vảng đâu đây, và chắc chắn nó chẳng hề đẹp đẽ gì. “Tàu tim lưới?? Là ai gọi mình??? À không … mình lại bị liệu cách gọi của tên Fran chết tiệt kia đặt ra rồi??” - Mải mê hoàn thành cho xong người tuyết trước mặt, anh tự nhận rồi tự phủ nhận những gì mình nghe được mà tiếp tục đắp tuyết.

_Oni chan! Lấy khúc cây làm thành cánh tay cho người tuyết nha? Với cái mũi nữa! - Cậu bé lên tiếng, trên tay chẳng biết đâu ra đã cầm lấy năm sáu cành khô đưa cho Train.

_Được rồi nhưng nó phải được chỉnh lại một chút! - Train nói. Tay nhận lấy mấy cành khô kia rồi bẻ bẻ sửa sửa một hồi để lại hai cành dài với một vài nhánh ở đỉnh cùng một cái đỉnh cành nhọn hoắc.

_Hai cái này làm tay, còn cái này làm mũi. - Vừa nói anh vừa cẩn thận cắm sâu vào lớp tuyết.

_Xong! AI thấy thế nào? - Giơ hai tay như người mẫu quảng cáo sản phẩm, anh cười tươi nhìn chằm chằm chờ đợi phản ứng của cậu bé.

Khuôn mặt từ không cảm xúc dần dần rạng rỡ hơn hẳn, cậu bé vui mừng nói lớn:

_Đẹp quá!! Cám ơn Onii-chan~.

Và thế là công việc gian nan kia cũng đã hoàn tất, gió trời càng ngày càng lạnh, cả hai đành phải dừng trò chơi mà quay lại nơi tập trung của mọi người.

_Được rồi, vẫn còn thiếu ba người.

_Tóc vàng đội mũ mèo kia kìa!

_Hai người còn lại là Train và Kucabara. Tôi có thể hỏi rằng ai là “tàu tim lưới” và ai là “mọt sách” không?

_Đi hỏi mà cái tên râu dê đằng kia ấy – Sharonia làu bàu – Chính hắn viết ra cái danh sách vớ vẩn này mà.

“Có vẻ như bọn họ đang tìm một ai đó chăng?” - Anh suy nghĩ.

_“TÀU TIM LƯỚI”? AI LÀ “TÀU TIM LƯỚI” CƠ? – Nhóc con AI lúc này bỗng nhiên nhảy vào.

Lập tức có một người chết sững. Anh bước đến, giật lấy tờ giấy trên tay Crystal, rồi chầm chậm quay đầu về phía tên tóc vàng vẫn đang mải trêu chọc con bé tóc trắng mà gằn từng tiếng một:

- FRAN-CES-CO!!

“Chỉ có hắn chỉ có hắn mới dám ghi như thế!!! Đã nghi ngờ trước rồi ai ngờ tên này lại dám ghi thẳng vào tờ danh sách! Thật muốn thách thức cơn giận của người khác!!” - Vừa cầm tờ giấy anh vừa tiến lại gần tên tóc vàng.
Mọi người cũng đoán được kết cục sau đó rồi đấy. Một màn rượt đuổi không có giới hạn thường là cảnh kết thúc cho một câu chuyện...



Một lúc sau.

_Làm gì đây?

_Phá đi lấy đường chứ còn làm gì nữa.

_Trong hướng dẫn hình như có nhắc đến việc chúng ta phải phá đá lấy đường đi thì phải.

_Ai có búa hay rìu gì không?

_Có đây.

_Để tôi làm cho!

_Không, để tôi!

_Mấy chú tránh ra hết nào! Để anh!!

Tên tóc vàng xắn ống tay áo lên, cầm chiếc búa tạ không rõ kiếm được từ đâu ra và từ lúc nào, bước lùi lại phía sau vài bước lấy đà rồi phang một cú thật lực vào bức tường đá.

_HÂY DA!!

RẦM!!

Tên tóc vàng cảm thấy máu nóng bốc lên đầu. Hắn kéo lê cái búa tạ trên mặt sàn băng tạo thành âm thanh rền rĩ, đứng cách xa bức tường vài chục mét, rồi vác nó lên vai, nhắm vào bức tường như một con bò tót, chạy lấy đà.

_YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH!!

Đập vào tường.
Vẫn không một chút hề hấn gì.

_Đầu anh ta bị chảy máu kìa. - Cô nàng mặc sườn xám tự dưng tốt bụng lại hỏi.

_Yên tâm, không chết đâu mà. Hắn trâu bò lắm! – Anh cười cười, ngồi xuống vả vào má nạn nhân hai phát thiệt mạnh – Tỉnh lại đi nào anh bạn!

Vẫn nằm ngay đơ.

_Chắc là bị chấn thương không nhẹ đâu. Có cần lập đàn gọi hồn cho anh ta không?

Sau câu nói đó, mọi người đều nhìn Train với ánh mắt kiểu như “tên này lạc từ thế kỉ nào đến vậy?”. “Chỉ là dàn gọi hồn thôi mà tại sao mấy người này lại trưng bộ mặt như thế? Chẳng lẽ bọn họ không biết đó là gì thật sao?” - Anh thắc mắc.

_Chúng ta tìm lối ra đi, sau đó tôi sẽ làm việc này.

Lần này thì mọi ánh mắt đổ dồn về phía Crystal. Nhưng cô phớt lờ và đến chỗ tảng đá.

_Giờ quan trọng nhất phải ra ngoài cái đã. Với sức mọi người thì đây là chuyện nhỏ phải không?

Dù không hưởng ứng chuyện cầu hồn cho Fran nhưng lần này, họ đều đồng lòng phá đá. Với sức mạnh của mười mấy con người, những tia nắng bắt đầu lọt vào hang động. Và chỉ ít phút sau, hòn đá đã vỡ. Mọi người ra khỏi địa đạo. Train nhận nhiệm vụ gánh theo cục nợ đang bất tỉnh nhân sự kia.

_Để hắn xuống đây đi.

Crystal chỉ xuống một hòn đá khá lớn và bằng phẳng. Anh lập tức làm theo.

Cô cởi chiếc áo khoác hải quân của mình ra và lộn trái lại. Nó trở thành chiếc áo của âm dương sư với logo bát quái sau lưng. Nhưng vẫn thiếu một thứ: Đồ cúng. Crystal hỏi:

_Có ai có bánh trái gì không?

_Cô gái tóc hồng mắt đỏ có sừng đi đâu mất rồi. Cô ấy là người duy nhất có đem đầy đủ thực phẩm mà.

Chợt tóc trắng rụng đuôi nói:

_Đằng kia có mấy trái mít rụng được không ngài pháp sư?

Mấy trái mít rụng được đặt trang trọng trong cái dĩa đá bào trên tảng đá cạnh xác Fran. Crystal cầm li nước phép vẩy vẩy và bắt đầu đọc thần chú.

_Leo I I Ta I đi rót sẻ dằn bòn ní pha nàn tháo tu chinh phía e tàn rim pha chẹt phen phen khòn phúa khạt, tè khòn răn quan bi phia xing bia lè tóng biu ra rạp răm quo nía hàn ra cọt lạt chía cờ ran ta kha xèo phía khạt khạt xúng bua co đai ní quo chạp bèn ná bìn lì khón le bạt lía ra cờ rây đi xứ càn bin lá quìn quìn lìu thá lèo thánh nàn xực xực còn vờ ta khống....

Cái mớ hỗn độn thần chú vào tai anh chỉ được nhiêu đó chữ. Mọi người ngớ ra, chả hiểu gì hết. Có vài tiếng xì xầm.

_Tiếng gì mà lạ thế nhỉ? Hay là tiếng cõi trên?

Một giọng khác đáp lại.

_Không. Là tiếng I rắc đó. Tôi chắc chắn vì tôi đã nghe 3 lần rồi.

... Mặc kệ những lời xì xầm đó, Crystal vẫn chú tâm vào việc làm phép.

_Chắc mọi người chưa thấy âm dương sư lập đàn cầu siêu lần nào nhỉ? Lúc nãy tôi nói tiếng cõi trên. Giờ tôi sẽ dịch lại tiếng người trần gian.

Crystal hắng giọng và tuôn một tràng.

_Francesco, là nam, không rõ tuổi, hưởng thọ hơn hai mươi mấy năm còn zin.

Có vài tiếng “phụt phụt” ở đằng sau, nhưng dường như pháp sư không hề chú ý đến điều này, người tiếp:

_Nay mất vào tag 128, vào giờ xxx phút yyy giây zzz, nguyên nhân do lên cơn động kinh mà chứng tỏ bản lĩnh siêu anh khùng, còn zin quá lâu nên đâm ra khao khát mong muốn có một người phụ nữ bên mình. Thấy tường đá vĩ đại mà tưởng Thạch cơ nương nương nên lao vào sàm sỡ, nhưng tiếc thay, đó lại là Thạch cơ lão bá bá, bá bá đã cao tuổi lại còn bị kinh hách nên nhỡ tay phản ứng quá khích, dẫn đến hệ lụy thiếu nam tử vì tình khi còn xanh mơn mởn.

“Đùng”

Cô nàng vừa dứt lời, một tiếng sét long trời lở đất vang lên. Những người dưới kia không khỏi há hốc kinh ngạc, không ngờ lại linh như thế. Vài phút sau, mây đen kéo đến và trời đổ mưa tầm tã.
Crystal cụp mắt xuống. Cô từ từ cởi chiếc áo khoác âm dương sư ra và lộn lại. Những người kia vẫn nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.

_Tôi rất tiếc. Pháp lực tôi không đủ để đưa linh hồn anh ta quay lại. Một nụ hôn của tình yêu đích thực thì may ra.

“Một nụ hôn đích thực của thần chết thì đúng hơn!” - Train đứng đó ngẫm ngẫm.
Dưới cơn mưa nặng hạt, những tiếng than khóc không ngừng vang lên. Những người trong đội chạy đến tản đá ôm lấy Râu dê, đá bay trái mít rụng đi chỗ khác. Mưa càng lúc càng nặng hạt, ông trời như cũng xót thương cho một chàng trai bựa nhân bạc mệnh. Cả Crystal, dù là người thờ ơ và lạnh lùng nhưng cô vẫn cảm thấy buồn. Ít ra trong thời gian đi cùng nhau, Râu dê luôn là nhân tố gây cười của cả bọn...

_Hụ hụ, anh Fran ơi là anh Fran, ối giời ơi, sao lại nỡ cướp đi anh chứ? Hụ hụ, sao anh chết trẻ thế hả anh...?

Tiếng than khóc nỉ non lấn át cả tiếng mưa. Crystal cũng quay đi không dám nhìn cảnh tượng bi thương ấy...
“Tên đó chết thật rồi sao?” - Train nghi ngờ nhưng nhìn phản ứng của mọi người cùng biểu hiện im thin thít của hắn ta, anh dần dần tin là hắn đã chết. “Ha ha ha ha ha ha ! Tên đó chết rồi! Thế là cái tên “Tàu tim lưới” cũng đi theo hắn ta! Được lắm! Ngươi chế tđi cho đời nó bớt chật!” - Vừa cười hả hê trong đầu nhưng ngoài mặt Train vẫn cố nín cười giả vờ chấm chấm nước mắt.

_Gì vậy? Mấy người ồn ào quá.

Một giọng nam cao chói lọi hét lên. Đồng thời lúc đó cũng là giây phút khiến anh bị hụt hẫn. Những tiếng khóc kia đột nhiên im bặt. Mọi người quay lại và cũng há hốc mồm. Cái xác trên phiến đá bỗng bật dậy. Anh từ từ mở mắt ra. Mưa bỗng tạnh hẳn và bầu trời bừng sáng lên.

_Anh...anh chưa chết hả? - Crystal lắp bắp.

Tên đó lấy tay xoa xoa đầu, có vẻ như vẫn đang bị choáng:

_Chết gì? Cô trù ẻo tôi...

Chưa kịp nói hết câu, Fran đã bị rất nhiều cánh tay ôm chặt lấy. Có một người mặt tối sầm thất vọng đứng ở ngoài cảnh tượng ăn mừng của mọi người kia, đó là Train. “Coi như lần này hắn may mắn!” - Anh gằng giọng tự nói trong đầu.

*End flashback*

Thời gian: PM tag 128 - Monat Xuân - Jahr 5

Một lúc sau khi dân tình thế thái dịu lại sau cơn chấn động hú tim bằng cái chết hờ của Fran, cô nàng Crystal nói:

_Mà chúng ta đang ở đâu đây?

Khu vực này có phong cảnh đẹp, có bờ biển, rừng nguyên sinh và cả một hồ nước ngọt rộng lớn. Và cả tiếng ầm ầm của núi lửa nữa.

_Con gì bay bay kìa.

Tóc vàng đội mũ mèo – AI, chỉ tay lên trời hét lớn. Một cái bóng lớn che phủ mặt đất.

_Có ai muốn ăn BBQ không? - Anh lên tiếng. Nói gì chứ khủng long anh đã quá quen thuộc với bọn nó rồi, chỉ vài nhát súng là bọn chúng đều bị hạ gục. Ngoại trừ những con khổng lồ khó xơi còn lại đều đối với anh mà nói thì thuộc loại dễ xử.

_Giờ chúng ta sẽ đi săn khủng long làm tiệc BBQ. Người nào tự đi được thì đi một mình. Phụ nữ và trẻ em có thể đi chung với Tàu tim lưới. - Thấy mọi người có vẻ hưởng ứng, tên Fran đề nghị.

_Sao lại là tôi? – Anh lập tức phản đối, kịch liệt phản đối.

_Không phải cậu thì là ai? Nhìn thấy cách cậu chơi với cậu bé AI kia thì đủ biết trình độ giữ trẻ thuộc loại cấp cao rồi.

_Gì hả? Đừng có chuyển sang tôi, nếu nhắc tới giữ trẻ thì chẳng phải cậu với nhóc hồ ly rụng đuôi cũng thân thiết hơn sao?

_...

_...

Một hồi cãi lý lẽ, Fran cuối cùng phán một câu:

_Mọi người tập trung ở đây sau hai giờ nữa.



Một khoảng thời gian ngắn sau, mọi người cũng đã về kế bên ai nấy đều mang theo mình một con khủng long. Fran đang cầm trên tay tờ danh sách lúc trước. Hắn quay sang nhìn con khủng long cô nàng sườn xám mang về rồi chỉ tay về hướng kia. Chỗ đó tập trung rất nhiều khủng long do mọi người đem về, có lẽ ngay từ ban đầu anh đã bị mọi người trong nhóm này làm cho lạc hướng, việc săn khủng long cũng dễ nhưng đối với người mới bước chân lên đảo thì mọi người ở đây đều không tầm thường tí nào.

_Cô gái Trung Hoa, 1 khủng long bạo chúa. – Tên Fran cắm cúi ghi chép vào tờ danh sách.

_Được rồi. Cô mang sang kia đi.

Chỉ lấy một chỗ để cô nàng sườn xám để thịt, sau đó hắn lại tiếp tục ra chỗ khác chỉ đạo.

_Người tiếp theo … - Tên Fran lại dõng dạc nói như thể đay là cuộc nộp thuế không bằng.

Còn anh thì không cần người chỉ đạo cho mình, một phát quăng đại đấy rồi nhởn nhơ đi sắn con khác.
Và rồi khi đã nhận thấy số lượng thịt đã đầy đủ, tất cả đều tập trung quanh một ngọn lửa. Lửa nổi lên. Nhóc hồ ly rụng đuôi trổ tài múa kiếm. Nói cho văn hoa vậy chứ thật ra nhóc làm nhiệm vụ xẻo thịt đàn khủng long. Tiếng la ai oán vang lên, nhưng chẳng ai buồn để ý. Họ để ý đến cái bao tử rỗng toác hơn. Anh chống cằm nhìn về phía cậu bé hồ ly, thở dài nườm nượp:

_Haizzz thế thì chừng nào mới có cái để ăn đây?

Nhưng rồi việc xẻ thịt sau một giờ day dưa chuẩn bị cũng chính thức bắt đầu. Đầu tiên, nhóc hồ ly xẻo một miếng thịt lớn rồi hất lên cao. Sau đó “xoẹt xoẹt”, nhanh tới mức chả ai kịp thấy gì, tóc vàng mũ mèo lập tức đưa dĩa hứng. Những mảnh thịt rơi xuống tự động xếp thành chữ “Râu dê” ngay ngắn. Và sau đó lần lượt là những cái tên còn lại trong tờ danh sách quái đản ấy. “Tàu tim lưới”, “Tóc hồng mắt đỏ có sừng”... Tên ai dài nhất thì sẽ có nhiều thịt nhất.
Nhưng đó là biểu diễn cho thiên hạ lác mắt chơi thôi, chứ ai muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Ánh lửa nổi lên bập bùng giữa ban ngày. Mọi người thỏa sức ăn uống hò hét. AI hứng lên xung phong ca một bài:

_Để AI hát cho mọi người nghe nha! - Và thế là cậu bé bắt đầu hát.

“Trong màn sương dày đặc Âm thanh huyễn hoặc vang vọng trong tâm tr픓Hãy đến đây, hãy đến đây Nơi tận cùng của khu rừng trước mặt” “Nhanh nào, nhanh nào Bước thật nhanh bằng hết sức mình” “Hãy đến đây, hãy đến đây Cùng tham gia vào những trò đầy thú vị Thanh kẹo quế là chiếc gậy ma thuật Vẫy nhẹ thôi và siro sẽ tuôn tràn Hãy quên đi mọi muộn phiền cay đắng Ngươi đang sống trog giấc mộng ngọt ngào Đây chính là thiên đường Nên hãy an tâm ngủ ngoan đi nhé Giờ chỉ cần một chút ảo giác Không nhìn trộm nhé sẽ không vui nữa đâu Bây giờ ta sẽ dẫn đường Nên hãy giao bản thân cho ta nhé. Chẳng thể thấy con dao hai lưỡi đang kề sát cổ mình Giữa cuộc sống chẳng hề có cảm giác hoàn hảo Tình yêu không lỗi lầm không bao giờ tồn tại Nhìn qua dải băng bịt mắt Liệu có thể thấy được bao nhiêu? Dưới ánh đèn bí ngô nhập nhoạng Đừng sợ hãi quá thế chứ. Nào nào, còn quá sớm để thức giấc đấy cô bé Khăn bịt mắt đã rơi, ta sẽ làm gì với ngươi đây Hãy cho ta thấy nụ cười ngọt ngào ấy đi nào Và trở lại với trò chơi của chúng ta Neh~ Hãy đưa đây nào~ Fufu~” Chuyện gì thế? Sao nhìn chúng ta đầy run rẩy? uống chút sữa nóng để ấm áp hơn nào? vào đây vào đây sẽ dễ chịu hơn nhìu đấy chỉ cần đưa ta duy nhất "thứ này" thôi chỉ một chút thôi mà, chẳng có gì phải tiếc đừng hỏi tại sao hay phải làm thế nào Quy tắc chọn 1 trong hai là do ngươi tạo ra giờ hãy đưa nó cho chúng ta Ngay lập tức.

Một cuộc vui như thế này chẳng lẽ anh lại không tham gia? Nhắc đến hát thì cũng phải nhắc đến Train, đam mê âm nhạc không thiếu mà giọng ca cũng đầy “sức hút”. (sức hút sao thì mọi người mỗi người cảm nhận khác nhau.)

_Để anh đây hát cho mà nghe. Ờ hơm. - Lấy giọng hít một hơi thật sâu anh bắt đầu hát.

“I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never!

I don’t wanna let a minute get away
Cause we got no time to lose
None of us are promised to see tomorrow
And what we do is ours to choose

Forget about the sunrise
Fight the sleep in your eyes
I don’t wanna miss a second with you
Let’s stay this way forever
It’s only getting better if we want it to

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never!

It's so hard to think this could fade away
But what goes up must come down
Why can't we just live life with no consequence
And always live in the now

Forget about the sunrise
Fight the sleep in your eyes
I don’t wanna miss a second with you
Let’s stay this way forever
It's only gets better if we want it to

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never

Ooooh, yeah
Ooooh, yeah, yeah

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never.”

Dường như mùi thơm của thịt nướng và màn ca múa nhạc tưng bừng đã đưa hai vị khách không mời đến đây. Tiếng bước chân rầm rầm khiến mặt đất rung chuyển. Mọi người lập tức đề cao cảnh giác và dừng việc ăn nhậu lại. Hai cái bóng lớn trải dài trên mặt đất. Lát sau, hai người khổng lồ xuất hiện. Chẳng ai khác là Brogy và Dory.

_Hình như mùi thịt nướng bốc ra từ đây phải không anh bạn Brogy?

_Đúng rồi, có người đang tổ chức BBQ ở đây kìa.

Hai người khổng lồ thản nhiên tiến lại gần. Anh thì chẳng hề quan tâm mà vẫn ngồi xử lí những xiên thịt khủng long thơm lừng kia. Dù sao thì ở lần đào hoá thạch với tên Jun anh cũng đã gặp phải hai người họ. Cũng không phải là dạng người nguy hiểm, họ là những người thoải mái có rượu có thức ăn là có để nói chuyện tự nhiên như đã quen từ lâu.

_Chú khổng lồ có muốn ăn thịt khủng long không?

AI lên tiếng và chìa hai cây thịt nướng to đùng về phía hai người khổng lồ. Cậu bé cũng không hề nao núng gì mà tươi cười nói chuyện với họ.

_Ờ, có vẻ ngon đấy. Ăn không Dorry?

Brogy và Dorry nhanh chóng nhập bọn cùng đội. Crystal – cô nàng sườn xám, bỗng đến ngồi cạnh người khổng lồ tên Dorry.

_Chào ông, ông là cư dân ở đây phải không?

Dorry đang ăn thịt nướng, liền dừng lại và nhìn cô nàng.

_Phải. Bọn ta đã sống ở đây cả trăm năm rồi. Còn các người là ai thế?

_Bọn tôi.. ờ ... Bọn tôi là nhà thám hiểm. Ở đây có gì hay để thám hiểm không?

Chợt Dorry cười lớn:

_Có rất nhiều thứ để nhóm của cô thám hiểm đấy. Lâu rồi mới có người đến đây, các cô cậu ai cũng vui vẻ và thú vị cả. Được, ta sẽ nói cho cô biết.

Crystal lập tức ngừng ăn và tập trung hơn vào lời nói của Dorry.

_Cô cũng thấy ở đây có khủng long phải không? Nhiều đến mức các người bắt cả đàn về xơi này. Nhưng thịt khủng long không có giá trị lắm. Hóa thạch của chúng mới có giá trị. Ở thị trường chợ đen, hóa thạch khủng long được trả giá rất cao.

_Vậy làm sao để tìm được hóa thạch khủng long? – Crystal tò mò hỏi.

_Nó nằm rải rác sâu dưới lòng đất ở đây. Các người cứ thử đào đi, biết đâu sẽ tìm được thì sao? Hahahaha....

Tiệc tàn, 2 người khổng lồ tạm biệt cả nhóm và trở về nhà. Những người kia vẫn chưa chịu dừng cuộc vui. Crystal đứng dậy và nói lớn:

_Có ai ở đây muốn làm giàu không?

Cô nàng tiếp tục.:

_Lúc nãy tôi đã nói chuyện với người khổng lồ. Họ nói ở dưới lòng đất khu vực này có rải rác những báu vật đắt giá. Đó là hóa thạch khủng long. Thứ này rất có giá trị ở thị trường chợ đen. Có ai muốn đi đào thử với tôi không?

_Hóa thạch khủng long? Nghe thú vị nhỉ? Tôi cũng đi đào thử xem sao – Train lè nhè nói. Đầu óc choáng váng từng cơn, anh có lẽ không ý thức được nữa mình sắp làm gì.

Và sau đó rất nhiều người hưởng ứng trò đào hóa thạch. Mặc dù phần lớn họ đều đã say bét nhè. Cô nàng sườn xám đứng dậy, lãnh đạo cả bọn đi đào hoá thạch. Đi cũng chẳng bao xa, chỉ là đi lên một đoạn gần đấy – theo anh nghĩ, mà hình như cô nàng nghe được ở đâu đó từ hai người khổng lồ.

_Đào hoá thạch là đào hoá thạch … - Vừa đi xiển niển, anh vừa lẩm bẩm.

“Đào thì đào! Anh đây không kiêng nệ gì đâu!” - Cầm cuốc đào bới những tất đất dưới chân mình, anh vẫn còn một chút gì đó sự tỉnh táo biết được mục đích việc mình đang làm.



Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:15 am


Nhân vật: Ai Ringo, Train Heartnet , Francesco Veleno , Crystal Liu , Kat , Kyler Stephen , Lam Finn Ludwig , Kid , Sharonia Rayne , Yuuki Kujo , Rea Yurushi , Kucabara
Thời gian: Buổi sáng - Tag 128/Monat XuânJahr 5
Địa điểm: Mini Garden - 5 Volcanos
# tieuthuthubong



Thằng nhỏ quay tới quay lui tìm anh Train.

_Onii-chan~ Onii-chan~ !!!

Thằng nhỏ ứ thèm quan tâm tới sự bỏ trốn của anh Train, thoắt cái y như một con mèo vồ được con mồi, nhảy xổ vào anh Train.

“Rầm!!” – Anh Train tiếp đất một cách gọn ghẽ và… thằng nhỏ reo lên như bắt được vàng…

_Onii chan? Oni-chan tỉnh lại đi Oni chan!!!

_Hơ hơ một ông sao … hai ông sao … năm sáu ông sao…

_Onii chan~! – Mặc kệ anh Train đang bận rộn đếm sao, Ai lên tiếng reo mừng.

_Ui... Mốt em đừng có đột ngột nhào lên người anh nữa AI à. Việc đó làm xém chút nữa tim anh muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

_Hi hi ai biểu Onii chan giả vờ lơ AI rồi còn tính chuồn đi nữa.

_Rồi rồi rồi. Mốt anh sẽ không chuồn đi nữa AI cũng không được chơi nhảy bổ lên người như thế nữa. OK?

_OK! Nhưng mà Onii chan chơi nặn người tuyết với AI đi!!!

_Nặn người tuyết??? Trong thời tiết này sao??

_Dạ! AI muốn nặn người tuyết nha?? nha?? Onii chan~ Oni chan Oni chan ….

Dùng hàng chiêu thức nài nỉ van xin, cũng với những kỹ xảo hình ảnh như là mắt long lanh, gương mặt phụng phịu, kèm thêm hiệu ứng âm thanh lan toả… “Onii-chan” liên tục, cuối cùng thằng nhỏ đã thành công trong việc lật đổ ý chí từ chối của anh Train.

_Haiz z z z …. Rồi rồi nặn người tuyết thì nặn người tuyết!

_Yeah! Oni chan muôn năm!

Còn phải hỏi, thằng nhỏ lập tức loay hoay đắp người tuyết cùng anh Train.

_Oni chan! Lấy khúc cây làm thành cánh tay cho người tuyết nha? Với cái mũi nữa!

_Được rồi nhưng nó phải được chỉnh lại một chút.

_Hai cái này làm tay, còn cái này làm mũi. Xong! AI thấy thế nào?

Ai nghiêng đầu ngoẹo cổ một hồi, y như bình luận viên vậy đó, rồi cười thích thú:
_Đẹp quá!! Cám ơn Onii-chan~.

Chỉ sau màn đắp tuyết không lâu, Ai lại theo cả bọn tung tăng đi đập đá.

_Chúng ta tìm lối ra đi, sau đó tôi sẽ làm việc này.

_Giờ quan trọng nhất phải ra ngoài cái đã. Với sức mọi người thì đây là chuyện nhỏ phải không?

Mặc dù sức lực chẳng bao nhiêu, nhưng thằng nhỏ cảm thấy cũng không thể ăn hại hơn ông chú được. Đó. Anh Train phải cõng cái xác của ông chú lê la ra ngoài. Ai chỉ muốn đạp ông chú đi để mình được cõng cho sướng thôi. Thế mơi bảo ông chú là người giấy, ứ ai tin?

_Để hắn xuống đây đi.

Anh Train đặt ông chú xuống.

Sau hàng loạt nghi thức phức tạp như cởi áo lộn trái… bla… bla…

_Có ai có bánh trái gì không?

_Cô gái tóc hồng mắt đỏ có sừng đi đâu mất rồi. Cô ấy là người duy nhất có đem đầy đủ thực phẩm mà.

_Đằng kia có mấy trái mít rụng được không ngài pháp sư?

Y như một buổi cầu siêu… à nhầm… cầu hồn, chị Crystal thực hiện rất chỉnh chu. Đặt mấy trái mít rụng trang trọng trong cái dĩa đá bào trên tảng đá cạnh xác ông chú. Chị bắt đầu đọc…



Tít… Tít… Tít…

Não bộ không đủ sức cập nhật được ngôn ngữ. Rất tiếc. Chúc bạn thành công lần sau.



Thằng nhỏ lắc lắc cái đầu gọn gàng quăng cái đống chữ hỗn độn ra khỏi não. Xong.

_Tiếng gì mà lạ thế nhỉ? Hay là tiếng cõi trên?

_Không. Là tiếng I rắc đó. Tôi chắc chắn vì tôi đã nghe 3 lần rồi.

_Chắc mọi người chưa thấy âm dương sư lập đàn cầu siêu lần nào nhỉ? Lúc nãy tôi nói tiếng cõi trên. Giờ tôi sẽ dịch lại tiếng người trần gian. Francesco, là nam, không rõ tuổi, hưởng thọ hơn hai mươi mấy năm còn zin.

Khục. Thằng nhỏ ôm miệng, suýt tý đã cười thành tiếng.

_Nay mất vào tag 128, vào giờ xxx phút yyy giây zzz, nguyên nhân do lên cơn động kinh mà chứng tỏ bản lĩnh siêu anh khùng, còn zin quá lâu nên đâm ra khao khát mong muốn có một người phụ nữ bên mình. Thấy tường đá vĩ đại mà tưởng Thạch cơ nương nương nên lao vào sàm sỡ, nhưng tiếc thay, đó lại là Thạch cơ lão bá bá, bá bá đã cao tuổi lại còn bị kinh hách nên nhỡ tay phản ứng quá khích, dẫn đến hệ lụy thiếu nam tử vì tình khi còn xanh mơn mởn.

“Đùng”

Chị vừa dứt lời, một tiếng sét long trời lở đất vang lên.
Thằng nhỏ hả cái họng ra to hết sức có thể.

Hồn ông chú này linh quá vạy?

Mưa.

_Tôi rất tiếc. Pháp lực tôi không đủ để đưa linh hồn anh ta quay lại. Một nụ hôn của tình yêu đích thực thì may ra.

Thằng nhỏ băn khoăn nghĩ. Ông chú này phải đẹp bằng một phần tỷ tỷ của Bạch Tuyết thì cũng còn hoạ may có hoàng tử nào tới hun. Chứ mặt như ổng, ai dám hun trời.

_Hụ hụ, anh Fran ơi là anh Fran, ối giời ơi, sao lại nỡ cướp đi anh chứ? Hụ hụ, sao anh chết trẻ thế hả anh...?

Thằng nhỏ ngạc nhiên nghe tiếng khóc của ai đó. Có người thương ông chú kìa. Thằng nhỏ còn chưa kịp xúi người đó hun ổng thì…

_Gì vậy? Mấy người ồn ào quá.

Thằng nhỏ quay sang ôm tay anh Train:
- Á. Á. Á. Xác chết sống lại… Zombie!

_Anh...anh chưa chết hả? - Crystal lắp bắp.


_Chết gì? Cô trù ẻo tôi...

Câu chuyện tiếp diễn ngay sau khi mọi người thản nhiên đá ông chú ra một góc quay lại vấn đề chính.

_Mà chúng ta đang ở đâu đây?

_Con gì bay bay kìa. – Ai reo lên, chỉ lên trời.

_Có ai muốn ăn BBQ không?

_Giờ chúng ta sẽ đi săn khủng long làm tiệc BBQ. Người nào tự đi được thì đi một mình. Phụ nữ và trẻ em có thể đi chung với Tàu tim lưới.

_Sao lại là tôi?

_Không phải cậu thì là ai? Nhìn thấy cách cậu chơi với cậu bé AI kia thì đủ biết trình độ giữ trẻ thuộc loại cấp cao rồi.

_Gì hả? Đừng có chuyển sang tôi, nếu nhắc tới giữ trẻ thì chẳng phải cậu với nhóc hồ ly rụng đuôi cũng thân thiết hơn sao?

Thằng nhỏ thản nhiên ngồi ngậm kẹo đứng một bên ngó câu chuyện cãi lộn giữa hai người. Mặc kệ cái sự thực là Ai cũng có trong câu chuyện đó.

_Mọi người tập trung ở đây sau hai giờ nữa.

Tập trung.

_Cô gái Trung Hoa, 1 khủng long bạo chúa. Được rồi. Cô mang sang kia đi.

_Người tiếp theo …

Chị cáo xẻ thịt khủng long…
_Haizzz thế thì chừng nào mới có cái để ăn đây?

Thằng nhỏ hứng thịt theo tên. Cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

_Để AI hát cho mọi người nghe nha!’

Thằng nhỏ bắt đầu hát, chẳng những hát mà còn minh hoạ. Mà thực chất giống kiểu quấy rối hơn.

Trong màn sương dày đặc, âm thanh huyễn hoặc vang vọng trong tâm trí.

Ai đứng giữa xoè tay ra, lúc này đứng trước mặt anh Train.

Hãy đến đây, hãy đến đây, nơi tận cùng của khu rừng trước mặt

Thằng nhỏ thản nhiên bước tới kéo anh Train vào giữa vòng tròn mọi người, vừa hát tiếp.

Nhanh nào, nhanh nào, bước thật nhanh bằng hết sức mình

Hãy đến đây, hãy đến đây, cùng tham gia vào những trò đầy thú vị

Lần này thằng nhỏ kéo chị tóc nâu mắt đỏ đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn Ai hát.

Thanh kẹo quế là chiếc gậy ma thuật

Thoắt cái, thằng nhỏ xoè tay ra, với chiếc kẹo trên tay.

Vẫy nhẹ thôi và siro sẽ tuôn tràn

Thằng nhỏ bước tới gần chị Crystyl phẩy phẩy tay lên món thịt khủng long trên đĩa của chị.

Hãy quên đi mọi muộn phiền cay đắng.

Quay sang anh Kid đang ngồi ngay cạnh, thằng nhỏ đưa tay chọt má anh một cái. Rồi lại bước tới gần anh Yuuki, đưa tay vuốt vuốt mắt anh.

Ngươi đang sống trog giấc mộng ngọt ngào
Đây chính là thiên đường
Nên hãy an tâm ngủ ngoan đi nhé
Giờ chỉ cần một chút ảo giác

Thằng nhỏ bất chợt đưa hai bàn tay nhỏ xíu bịt lấy mắt chị Cáo, ngồi gần đó.

Không nhìn trộm nhé sẽ không vui nữa đâu
Bây giờ ta sẽ dẫn đường
Nên hãy giao bản thân cho ta nhé.

Rồi thằng nhỏ đưa tay cầm thanh kiếm của chị Cáo mà nháy mắt đầy vẻ tinh nghịch.

Chẳng thể thấy con dao hai lưỡi đang kề sát cổ mình
Giữa cuộc sống chẳng hề có cảm giác hoàn hảo
Tình yêu không lỗi lầm không bao giờ tồn tại
Nhìn qua dải băng bịt mắt
Liệu có thể thấy được bao nhiêu?

Thằng nhỏ vừa hát vừa một tay bịt mắt ông chú, một tay kề kiếm vô cổ. Không đợi ông chú phản ứng “xử lý”, thằng nhỏ nhảy tót ra.
Dưới ánh đèn bí ngô nhập nhoạng
Đừng sợ hãi quá thế chứ.
Nào nào, còn quá sớm để thức giấc đấy cô bé

Thằng nhỏ quẳng thanh kiếm trả lại cho “khổ chủ”.

Khăn bịt mắt đã rơi, ta sẽ làm gì với ngươi đây
Hãy cho ta thấy nụ cười ngọt ngào ấy đi nào

Thằng nhỏ cả gan bước cả lại anh cầm quyển sách toả ra một sát khí rờn rợn, kéo vành môi anh tạo thành nụ cười.

[i[Và trở lại với trò chơi của chúng ta
Neh~ Hãy đưa đây nào~ Fufu~[/i]

Rồi thằng nhỏ quay sang anh Kyler mà xoè tay, nháy mắt hát tiếp.

Chuyện gì thế? Sao nhìn chúng ta đầy run rẩy?
Uống chút sữa nóng để ấm áp hơn nào?

Lần này thằng nhỏ cắm một miếng thịt khủng long trong dĩa của anh Lam cho vào miệng anh ấy.

Vào đây vào đây sẽ dễ chịu hơn nhìu đấy
Chỉ cần đưa ta duy nhất "thứ này" thôi
Chỉ một chút thôi mà, chẳng có gì phải tiếc
Đừng hỏi tại sao hay phải làm thế nào
Quy tắc chọn 1 trong hai là do ngươi tạo ra giờ hãy đưa nó cho chúng ta
Ngay lập tức.

Vừa hát xong thằng nhỏ đã quay lại tới anh Train mà giật phăng miếng thịt khủng long trên tay anh bỏ vào miệng nhai ngon lành.

_Để anh đây hát cho mà nghe. Ờ hơm.

“I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never!

I don’t wanna let a minute get away
Cause we got no time to lose
None of us are promised to see tomorrow
And what we do is ours to choose

Forget about the sunrise
Fight the sleep in your eyes
I don’t wanna miss a second with you
Let’s stay this way forever
It’s only getting better if we want it to

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never!

It's so hard to think this could fade away
But what goes up must come down
Why can't we just live life with no consequence
And always live in the now

Forget about the sunrise
Fight the sleep in your eyes
I don’t wanna miss a second with you
Let’s stay this way forever
It's only gets better if we want it to

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never

Ooooh, yeah
Ooooh, yeah, yeah

You know I wish that this night would never be over
There’s plenty of time to sleep when we die
So let’s just stay awake until we grow older
If I had my way we’d never close our eyes, our eyes, never.”

Sau đó còn có cả hai ông khổng lồ Brogy và Dory cùng tới chơi nữa

_Hình như mùi thịt nướng bốc ra từ đây phải không anh bạn Brogy?

_Đúng rồi, có người đang tổ chức BBQ ở đây kìa.

_Chú khổng lồ có muốn ăn thịt khủng long không? – Thằng nhỏ lên tiếng và chìa hai cây thịt nướng to đùng về phía hai người khổng lồ.

Thằng nhỏ thích thú nhìn hai ông to đùng chịu ăn món thịt mình đưa. Một lát sau chị Crystal cũng tới nói chuyện với hay ông khổng lồ. Thằng nhỏ vừa ăn thịt vừa ngồi một bên nghe. Thực ra cũng chỉ nghe lõm bõm vài chữ.

_Có ai ở đây muốn làm giàu không? Lúc nãy tôi đã nói chuyện với người khổng lồ. Họ nói ở dưới lòng đất khu vực này có rải rác những báu vật đắt giá. Đó là hóa thạch khủng long. Thứ này rất có giá trị ở thị trường chợ đen. Có ai muốn đi đào thử với tôi không? – Chị Crystal đề nghị.

_Hóa thạch khủng long? Nghe thú vị nhỉ? Tôi cũng đi đào thử xem sao.

Thằng nhỏ cũng giơ que thịt nướng lên hưởng ứng. Nhưng nhìn kỹ thì, cả đám còn mấy ai là tỉnh đâu. Ai không uống tý nào thành ra cứ tung tăng chạy xẹt qua xẹt lại hết phá người này đến chọc người kia.

_Đào hoá thạch là đào hoá thạch … - Anh Train lẩm bẩm.

Thằng nhỏ đi bên cạnh. Cứ bước một bước lại nói theo anh Train:
- Đào hoá thạch… là đào hoá thạch… - với dáng vẻ vui như tết.

Thằng nhỏ bước được vài bước lại kéo tay anh Train giằng giật:
- Onii-chan ơi, nhìn kìa. – Ai chỉ lên trên bầu trời. – Khoai lang kìa Onii-chan?
- Hả? Khoai lang? Khoai lang chỗ nào? – Anh Train cũng ngước mắt lên nhìn lên bầu trời với gương mặt đầy dấu hỏi chỉ là tượng hình thôi.
- Đó đó anh. – Ai chỉ vô đám mây trước mặt.

Đám mây trắng muốt, cuộn cuộn tròn như bông, đang bồng bềnh trôi. Tuyệt không hề có bóng dáng của một củ khoai lang tý ty nào giống như lời thằng nhỏ nói. Không có khoai lang nào mọc được trên mây cả, càng chẳng có ai mà đem treo khoai lang trên mây cả.

Anh Train cuối cùng vẫn là ngơ ngơ ngác ngác mà hỏi:
- Đâu có đâu? Khoai lang không mọc được trên mây đâu.

Thằng nhỏ phồng má, dẩu mỏ nói với anh Train, nói giọng y chang như người lớn:
- Ý chời ơi, Onii-chan Train hổng có tuổi thơ gì hết chơn á. Thì đám mây đó hình củ khoai lang đó.

Rồi nhìn thấy mặt anh Train vẫn lơ ngơ lẩn ngẩn, thằng nhỏ liền chắt lưỡi bảo:
- Đây nè. Train Onii-chan nhìn đi. Đầu này – Thằng nhỏ vừa nói vừa chỉ trỏ liên tu bất tận – và cả đầu này nè, thấy hông, nhọn nhọn đó. Rồi ở giữa nó bình ra…

Thằng nhỏ huơ tay vòng ra hai bên một kiểu giải thích “to ơi là to” xưa như cổ tích của thằng nhỏ. Rồi bất chấp anh Train có hiểu nổi những lời giải thích của mình không, thằng nhỏ tiếp tục nói:
- …bự ơi là bự đó. Cái củ khoai lang nó vậy đó. Cơ mà đừng nói với Ai là Train Onii-chan còn chưa bao giờ ăn tới món khoai lang đó nha.

Anh Train bật cười. Không rõ vì thích thú với đám mây khoai lang hay vì mấy lời thằng nhỏ nói:
- Anh ăn khoai lang rồi. Mà… à thôi…

- Thôi gì vậy Onii-chan?

- Thì không có gì đó mà.

- Onii-chan thấy khoai lang mà hổng vui gì hết vậy?

- Hả? Khoai lang có gì vui?

- Ngon. Bỏ vô miệng nó mềm mềm, ngọt ngọt, mà ngậm trong miệng nó tan ra… - Thằng nhỏ đưa tay ôm má – ưm… ứm… ngon nhắm đó.

- …


- Train Onii-chan~ Có nguyên bài hát nói về việc ăn khoai lang đó.
- Có bài hát ngớ ngẩn…
- Train Onii-chan nói gì?
- À… ờm… có bài hát ngộ nghĩnh vậy sao? Ừ… ý anh là vậy.
- Có chớ. Train Onii-chan muốn nghe hăm? Ai hát cho Onii-chan nghe nha.
- Ừ…

Rồi thằng nhỏ lại hát. Nắm tay Train mà hát.

Một vật mềm mềm tan trong miệng, đem đến cảm giác sung sướng lan tỏa khắp người.
Thằng nhỏ vừa hát vừa tung tăng bước bước bên cạnh anh Train như là đang bước bước hành quân vậy.
Là khoai lang, khoai lang, phải, chính là khoai lang đó
Mình muốn ăn khoai lang quá đi
Thằng nhỏ lại đưa tay lên ôm hai cái má phúng phính của mình.
Nhai nhóp nhép một củ khoai ngọt ngào
Cho một miếng vào miệng thấy ngon tuyệt vời
Mình muốn ăn thêm, ăn thêm nữa
Vừa hát thằng nhỏ vừa cắn cắn răng như đang nhai cái gì đó trong miệng, đã vậy còn làm tiếng nhóp nhép, nghe như thằng nhỏ đang nhai cái lưỡi trong miệng vậy.
Mình muốn đc ăn khoai lang nướng
Tiếng rao vang lên trong ánh chiều tà
Không có khoai lang nướng thì lam sao có mùa hè?
Cùng bọc bạn khoai ngon lành vào tờ báo nào
Mình muốn mua đc củ khoai đc bao bọc kĩ càng kia
Mình muốn bọc nó vào tờ báo rồi mua quá
Rồi chẳng biết thằng nhỏ lụm được một cục đá, nhìn còn chưa rõ hình dạng, từ lúc nào cầm trên tay còn đưa tay bứt mấy chiếc lá dọc đường đi mà bọc bọc nó lại…
Nóng hổi, nóng hổi
Không biết 2 bên má cũa mình đã đỏ lên chưa nhỉ?

…rồi thằng nhỏ đưa lên gần miệng thổi lấy thổi để. Làm cứ như thể là cục đá đó chính là củ khoai lang nóng hổi, vừa thổi vừa cạp, cạp xong rồi…
Một vật mềm mềm tan trong miệng
Hương vị cũa hạnh phúc ngập tràn khắp nơi
Là khoai lang nướng, khoai lang nướng, phải, chính la khoai lang nướng đó
Mình muốn được ăn khoai lang nướng quá đi
Nhai nhóp nhép hương vị ngọt ngào của khoai lang
Cho một miếng vào miệng thấy ngon tuyệt vời
Mình muốn ăn thêm, ăn thêm nữa
Mình muốn ăn khoai lang nướng.
Thằng nhỏ nhún nhún chân chạy tung tăng một vòng quanh anh Train.
Dùng số tiền đang giữ chặt trong chiếc găng tay đễ trả
Cùng ôm bạn khoai ngon lành trong tay nào
Mình ra về với cũ khoai ấm áp trong tay
Chỉ một cũ khoai cũg khiến mình thấy ấm lòng
Mùi thơm làm mình kêu ọt ọt rồi nè
Thằng nhỏ ôm cục đá trong lòng, dụi dụi vô cục đá lạ hoắc.
Một vật mềm mềm tan trong miệng
Thời khắc của hạnh phúc cứ mãi kéo dài
Là khoai lang nướng, khoai lang nướng, phãi, chính là khoai lang nướng đó
Mình muốn được ăn khoai lang nướng quá đi
Nhai lạo xạo cũ khoai ngọt ngào trong miệng
Cho 1 miếng vào miệng thấy ngon tuyệt vời
Mình muốn được ăn suốt, ăn hoài, ăn mãi
Mình muốn được ăn khoai lang nướng
Thằng nhỏ lại ra điệu bộ như đang cầm một chiếc chổi quét quét.
Mình dùng chổi tre quét và gom lá khô lại 1 chỗ
Cùng bọc kín bạn khoai ngon lành lại nào
Mình muốn nướng, nướng, nướng rồi ăn chúng
Mình muốn gom là khô lại để nuớng khoai
Một chiếc lá khô bay lên cao, cao mãi
Không biết nó bay đến đc thiên đường không nhỉ?
Mình muốn ăn khoai lang nướng
- Hay quá… - Anh Train vỗ tay.

Mặc dù có cảm giác như anh Train đang miễn cưỡng vỗ tay. Thằng nhỏ vẫn hồn nhiên gọi:

- Train Onii-chan~ Train Onii-chan~ Ai… Ai muốn ăn khoai lang…

- Hả?

- Ai cũng muốn ăn khoai lang…

- Hả? Vào giờ này?

Thằng nhỏ gật đầu lia lịa.

- Chẳng phải em vừa xơi tái gần một con khủng long sao?

Thằng nhỏ chu mỏ nói:
- Ăn có chút xíu à… - Thằng nhỏ xoa xoa cái bụng tròn o của mình, mặt phụng phịu - …với lại Ai đang tuổi lớn mờ.

Đây là lời nói gì, ở đâu ra? Muốn biết thì hãy trực tiếp đến chơi nhà thằng nhỏ, chỉ cần một bữa cơm thôi, bạn sẽ phát hiện ra nhiều lời nói nghe còn ấn tượng hơn nữa kìa. Bỏ qua chuyện đó, và quay lại thực tế nào…

Anh Train tròn mắt nhìn thằng nhỏ nói:
- Ăn như vậy bị đầy hơi rồi sao?

- Không có bị đầy hơi – Thằng nhỏ nũng nịu. – Đi nha… đi nha Onii-chan.

Thằng nhỏ lại dùng chiêu thức nhõng nhẽo lần thứ hai trong ngày.

- Không…

Thằng nhỏ xụ cái mặt xuống, rồi nhìn anh Train rơm rớm nước mắt, làm như anh Train vừa phạm phải một tội lỗi tày đình nào đó, vừa kinh khủng vừa ác độc chăng?

- Không phải là không được… chỉ là…

Thằng nhỏ lập tức ngóc mặt lên nhìn anh Train.

- À… ừm… bây giờ muốn tìm khoai lang thì hơi khó. Khi nào thấy thì anh đào cho em một củ…

Thằng nhỏ nhìn anh Train. Mắt long lanh… long lanh…
- Hai củ…

Thằng nhỏ lại nhìn anh Train. Mắt long lánh… long lánh…

- Được rồi… được rồi… đào sạch… có bao nhiêu đào sạch. Được chưa?

Thằng nhỏ lập tức đổi thái độ, đưa tay quệt qua quệt lại mấy giọt nước mắt làm cho cái mặt nhoè nhoẹt. Mà thằng nhỏ cũng mặc kệ, cười hớn hở:
- Hay quá. Ai biết Train Onii-chan là ngườiiiiii tốttttt nhứtttttt luôn~…

Nói rồi thằng nhỏ lại líu lo hát:
Một vật mềm mềm tan trong miệng
Thời khắc của hạnh phúc cứ mãi kéo dài
Là khoai lang nướng, khoai lang nướng, phãi, chính là khoai lang nướng đó
Mình muốn được ăn khoai lang nướng quá đi
Nhai lạo xạo cũ khoai ngọt ngào trong miệng
Cho 1 miếng vào miệng thấy ngon tuyệt vời
Mình muốn được ăn suốt, ăn hoài, ăn mãi
Mình muốn được ăn khoai lang nướng

- Là… lá… la…

Tự dưng đang hát… thằng nhỏ quay sang anh Train:
- Train Onii-chan~
- …
- Train Onii-chan~
- …
- Chuyện gì?

- Sao Train Onii-chan không nói gì hết?

- Nói gì bây giờ?

- Thì Onii-chan muốn nói gì thì nói đó đi.

- Mà anh có muốn nói gì đâu.

- Onii-chan hát hay ghê.

- Hả?

- Onii-chan hát hay ghê.

- Hả?


- Onii-chan hát hay ghê.

- Hả?

Thằng nhỏ quay sang nhìn chằm chằm anh Train. Thì ra không phải là không nghe được mà là đang cố tình chọc cho thằng nhỏ nói lần nữa.

Thằng nhỏ là thằng nhỏ tức giận.

Thằng nhỏ là thằng nhỏ nổi đoá.

Thằng nhỏ là thằng nhỏ co giò đá một cái rõ mạnh vào chân anh Train.
- Ứ thèm nói chuyện với Train Onii-chan – Thằng nhỏ nói giọng vùng vằng giận dỗi.

Rồi thằng nhỏ quay lưng ngoe nguẩy mông bước đi, mà sực nhớ ra điều gì, lại quay trở lại chỉ chỉ tay vô anh Train:
- Cơ mà Train Onii-chan hứa cho Ai ăn khoai lang thì Train Onii-chan phải nhớ đó.
- Ơ… nhớ cái gì cơ? – Anh Train gãi gãi đầu tỏ vẻ ngạc nhiên bảo.
- Ơ… Train Onii-chan… - Thằng nhỏ ngẩn ra.
- Ơ nghe ai nói nghỉ thèm nói chuyện rồi a. – Anh Train nhìn thằng nhỏ.
- Huh u… Onii-chan là người xấu… - Thằng nhỏ đột ngột mếu máo rồi bắt đầu khóc một cách gọn hơ – Onii-chan hứa lèo… Onii-chan xấu…

Chừng như tiếng khóc của thằng nhỏ đã gây hiệu ứng với đám người đi đằng trước. Một vài người ngoái đầu lại nhìn hai anh em nãy giờ còn đang vui vẻ. Hẳn nhiên tự nhiên thằng nhỏ khóc oà thì nguyên nhân… phải nhìn thẳng vào mặt đứa cao hơn mà tìm hiểu rồi. Cũng có lẽ vì lý do này mà anh Train lúng túng cúi xuống nói với thằng nhỏ:
- Nè nè… được rồi tìm khoai lang cho em là được chứ gì?

Thằng nhỏ nín bặt. Hình như khóc như cái máy hay gì ấy nhỉ?
- Cơ mà tìm khoai lang thì cần… thêm ít nhất một người mới đào hết nổi đó.
- Vậy Ai tới nhờ thêm một người nữa là được hả Train Onii-chan.
- À… không cần đâu. Em chỉ cần chọn người nào em thấy ghét rồi ném vào người đó một cái. Anh sẽ bắt người đó làm oshin đào khoai lang cho anh em mình ăn luôn.
- Thiệt hả anh?
- Thiệt.
Thằng nhỏ gật gù rồi sẵn trên tay có cục đá khi nãy vô tình nhặt được. Thằng nhỏ coi như đó là khoai lang… và nhắm thẳng vào đầu ông chú mà… ném.

Bóc. hoặc Bốp.

Hiệu ứng âm thanh:
- Oái. Đau.
- Gì vậy?
- Đá bay hả?
- ĐỨA NÀO?
- Hình như đá thiệt.
- Hình như chảy máu nữa kìa chú già?
- Ừa… chảy máu nữa kìa…
- …
- …
Ông chú quay lại nhìn hai anh em nó:
- Tàu tim lưới!
Anh Train nhún nhún vai.
Thằng nhỏ đứng bên cạnh, thấy anh Train nhún nhún vai cũng bắt chước nhún nhún vai theo, còn chu mỏ nhìn ông chú.

Thực ra thằng nhỏ đang cố nín cười lắm đó. Thằng nhỏ quay sang anh Train hồn nhiên đổ thêm gần tấn dầu:
- Train Onii-chan, Train Onii-chan bảo Oshin đào khoai lang đi.

Anh Train tự nhiên ngước đầu nhìn trời, làm như không nghe thấy. Thằng nhỏ tiếp tục màn hồn nhiên ngây thơ vô số tội mà đổ thêm tấn dầu tiếp theo:
- Train Onii-chan, Train Onii-chan, Oshin hổng chịu đào khoai lang cho Ai kìa…

Ông chú đưa một vẻ mặt chẳng hiểu gì hết nhìn chằm chằm vào hai anh em đang tỏ ra hết sức hồn nhiên, ứ cho ai hiểu gì hết.

Lúc này, mọi người đã túm tụm lại chỗ ông chú, anh Train và Ai.

Chị gái dẫn đường bỗng đưa ra trước mặt ba người một cục đá. Chẳng phải cục đá nào xa lạ. Chính là cục đá chọn oshin khi nãy, Ai một phát ném ngay đầu ông chú.
- Chính nó. – Ông chú lên tiếng. – Hung khí.
Anh Train và Ai nhìn chằm chằm vào cục đá, làm như lần đầu tiên trong đời thấy cục đá đó, à không, phải nói là như thể lần đầu tiên trong đời thấy một cục gì giống như cục đá, và cũng hổng hiểu đó là cái gì luôn.

- Không phải – Gạt phăng ý kiến của ông chú, chị ấy nói tiếp – Cái cục đá này, ai tìm ra? Tìm ra ở đâu?
Anh Train nhún nhún vai tỏ ra không biết.
Chị ấy bèn hướng ánh nhìn vào Ai.
Một giây.
Hai giây.
.
Thằng nhỏ mếu máo nhảy ra đằng sau anh Train, mắt rơm rớm nước mắt nói:
- Ai hổng biết. Ai hổng biết. Train Onii-chan cho Ai ăn khoai lang… - Thằng nhỏ níu tay anh Train cầu cứu, rồi chỉ vô mặt ông chú nói tiếp - …ông chú là oshin đào khoai lang. Ông chú đào khoai lang cho Ai.

Ông chú kia còn chưa có phản ứng gì thì chị ấy đã bước tới gần Ai. Thằng nhỏ càng lùi lại lủi ra đằng sau anh Train, bấu chặt lấy quần anh Train. Trong đầu thằng nhỏ chỉ có một suy nghĩ duy nhất “Anh Train mà hổng bảo vệ Ai là Ai nắm quần anh Train làm cái việc mà anh Train hối hận suốt đời cho coi.”
- Chị chỉ hỏi là Ai lấy cục đá này ở đâu thôi.
Ai ló mắt ra ngập ngừng hỏi:
- Thật… thật không ạ?
- Ừ.
- Cục đá đó là khoai lang. Ai lụm được khi mua khoai lang. – Nói xong lại rụt đầu vào sau lưng anh Train, nhanh còn hơn là lúc ném cục đá vào đầu ông chú nữa.

Vào cái thời điểm ở giữa rừng rú này thì một không có khoai lang, hai không ai bán khoai lang, ba là cục đá thì làm sao là khoai lang được. Điều này, mọi người ai cũng ngơ ngơ ngác ngác tỏ ra không hiểu. Ừm, ở đây ngoại trừ Ai chỉ có anh Train hiểu thôi. Cái biểu hiện đó hiển hiện rất rõ ràng trên gương mặt của anh Train khi anh Train đang ôm miệng lúng búng cười.


Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty10/11/2014, 1:16 am

Nhân vật: Francesco Veleno | Train Heartnet | Crystal Liu | Rea Yurushi | Các thành viên khác của đội 2
Thời gian: Buổi tối - Tag 128/Monat Xuân/Jahr 5
Địa điểm: Mini Garden


Amnesia Day 18 - Finale


Đôi khi Francesco nghĩ đến cái chết. Bởi cái cuộc sống đau thương khốn nạn đầy tội lỗi này nhiều lúc vượt quá sức chịu đựng của hắn, khiến hắn cảm thấy dường như cái chết sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng rồi hắn không thể chết được. Bởi nếu chết rồi hẳn sẽ buồn lắm vì không còn cơ hội đùa giỡn với thế gian, không còn có thể giúp thế gian này giết bớt mấy thằng vô công rồi nghề, dọn dẹp lũ rác rưởi cho mẹ Trái Đất mỉm cười. Hắn nghĩ, nếu phải chết, hắn sẽ chết trên chiến trường. Hắn muốn được chết khi đang chiến đấu.

Và hắn muốn chết như một kẻ ác mà thế giới này cần loại bỏ.


“Tôi là ai?”

Câu hỏi ấy đã vang vọng bên trong đầu óc hắn từ rất lâu, rất lâu. Không phải bởi quá khứ, mà bởi hắn chẳng hiểu được lý do cho sự tồn tại của chính mình. Và giờ đây, nó chỉ đơn thuần là một câu hỏi, bởi hắn chẳng nhớ gì cả. Thật trống rỗng và vô vọng.

- Hụ hụ, anh Fran ơi là anh Fran, ối giời ơi, sao lại nỡ cướp đi anh chứ? Hụ hụ, sao anh chết trẻ thế hả anh...?

Ai vậy?

- Hu hu!!

Hắn muốn ngủ. Nhưng giấc ngủ này khiến hắn đau đầu một cách khủng khiếp.

- Gì vậy? Mấy người ồn ào quá – Hắn làu bàu trở dậy, quát nguồn gốc gây ra những âm thanh phiền nhiễu kia.

Thật kì quặc! Tại sao hắn lại nằm trên một phiến đá? Tại sao trước mặt hắn là mấy quả mít dập mít thế này? Tại sao hắn lại ngủ ngoài trời? Thật nhiều câu hỏi bỗng dưng bật ra trong đầu hắn.

- Anh...anh chưa chết hả? – Một cô gái tóc xám mắt xám mặc đồ như người Trung Hoa lắp bắp ở ngay bên cạnh.

Đau đầu quá, hắn đưa tay lên xoa đầu.

- Chết gì? Cô trù ẻo tôi...

Và tại sao lại có một đám đông bu xung quanh hắn vậy? Những người này là ai? Điều cuối cùng hắn nhớ…

Nhưng rồi dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang khi những tiếng cười nói vang lên, hạnh phúc, sung sướng, và cả nước mắt. Họ ôm chặt lấy hắn đến nỗi muốn ngạt thở. Những ký ức dần trở về trong hắn. Phải rồi, hắn đã bị mất trí nhớ và tham gia vào một chuyến hành trình ngắn ngủi cùng những con người này. Trong thoáng chốc, trong hắn bỗng tràn lên cảm giác hưng phấn đến kì lạ. Bởi vì… hắn không cô độc. Nhưng cảm xúc ấy không kéo dài được lâu cho đến lúc hắn không chịu đựng nổi phải hét lên:

- TRÁNH RA! ĐỪNG ÔM NỮA! MUỐN LÀM NGƯỜI TA CHẾT NGẠT HẢ?!!



Hắn đã nhớ ra mọi chuyện. Tất cả mọi thứ. Chuyện hắn đi nghịch dại bắt hadrosaur làm thú cưng rồi lại bị khủng long bạo chúa rượt chạy để rồi cuối cùng ngã đập mặt xuống đất mà bị mất trí nhớ. Rồi sau đó lang thang trong rừng như một thằng ngu bị dớ dẩn. Hắn đã từng khao khát muốn nhớ lại tất cả mọi thứ, dù cho trong lòng có những dự cảm không lành. Và cũng có lúc hắn đã có thể sống yên bình vui vẻ với việc không có quá khứ. Giờ đây khi đã nhớ lại tất cả, thì trong hắn cũng chẳng hạnh phúc hơn được là bao nhiêu. Hắn – một Francesco mất trí nhớ đã đúng về việc không nên nhớ lại. Hắn mỉm cười giễu cợt. Thật mỉa mai, làm sao hắn có thể quên hết mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình?

Nhưng giờ đây, hắn có một nỗi niềm muốn giải tỏa hơn bao giờ hết, dù cho nó thật là phi lý và vô duyên đi chăng nữa, hắn vẫn muốn hét lên:

- SAI SHINOBU!! HOW DARE YOU DUMPED ME LIKE A BAG!!!

Mọi người quay lại nhìn hắn với những ánh mắt đầy vẻ quan ngại. Con tiểu hồ ly mang đến trước mặt hắn khay thịt nướng được xếp thành hai chữ “Râu Dê” to tướng mà an ủi:

- Chú già ơi, ăn đi! Đừng lên cơn động kinh nữa!

Hắn chưng hửng, cầm lấy cái khay bằng một tay, rồi nhìn sang cái khay có dòng chữ “Tóc trắng rụng đuôi” của con nhỏ, im lặng một giây rồi lên tiếng:

- Oắt con, ta mới có 21 tuổi thôi. Già đâu mà già.

Chỉ tội nghiệp “Tàu tim lưới” đang đứng ăn gần đó nghe được mà bị sặc. Dường như khổ chủ đang cảm thấy một sự đả kích lớn trong lòng.

- Và ai đầu têu gọi ta là “Râu Dê” vậy? Ta làm gì có- Vô thức, hắn đưa tay lên sờ cằm. Lúc này hắn mới nhận ra…

.

.

.

lần cuối cùng hắn cạo râu là lúc nào vậy?


Về Đầu Trang Go down

Sponsored content



[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký [Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Mini Garden] Đội 2 phiêu lưu (hài) ký

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Share the World :: Rainbow Pelican Nest :: Kỷ niệm VNS-