Share the World
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công vào One Piece Role Play Text Game Share The World
Share the World
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công vào One Piece Role Play Text Game Share The World


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng NhậpĐăng Nhập  Đăng kýĐăng ký  Tìm kiếmTìm kiếm  
AM TAG 196 | Monat Hạ | Jahr 7 | Nắng gay gắt

Share
 

 [Drum Island] Thị trấn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty14/11/2014, 11:54 pm


Nhân vật:  Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn - Page 2 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera
Thời gian:  AM - Tag 188/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Sáng nay gã không bị đánh thức bởi chất giọng oang oang của hai lão già rỗi hơi phiền phức mà là một tập hợp những âm thanh pha tạp hỗn loạn cùng những tiếng cười la hò hét phụ họa. Gã cau mày. Có vẻ như đó là một bữa tiệc. Tiệc khao quân. Có lẽ lũ ngốc đó vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ nào đó. Gã biết Rosenthal. Ông ta chưa bao giờ keo kiệt tính toán trong việc chiêu đãi binh sĩ.

“Lão đại, anh đang ở Drum phải không?”

“Lão đại, em nghe nói đó là một hòn đảo mùa đông rất lạnh! Tư lệnh Rosenthal nói là muốn làm một cuộc hành quân tới đó luyện tập. Lão đại, anh nói giúp bọn em vài câu đi!”

“Lão đại, bọn em mới hành quân từ sa mạc Gorgeck về, tuy là nơi đó nóng như lửa nhưng bọn em không cần tới ngay một nơi lạnh như băng đâu!”

“Lão đại, tư lệnh Rosenthal đang mở tiệc khao quân, mọi người nhắc anh sao còn chưa về! Bọn em có để dành vài thùng bia cho anh đó!”

Gã khẽ nhếch môi. Lũ ngốc đó vẫn ồn ào như thế.

“Axel, tư lệnh Wolfgang rất tức giận vì cậu đã tắt ốc sên truyền tin. Ông ấy có gọi lại vài lần mà cậu cũng không bắt máy. Ông ấy bảo sẽ dạy dỗ lại cậu khi cậu quay về.”

Gã nhướn mày. Lão già chết tiệt đó.

“Lão đại, tiểu thư Klaudia có ghé qua chỗ bọn em mấy ngày trước, còn mang tới rất nhiều quà. Cô ấy bảo là quà lưu niệm từ hòn đảo cô ấy vừa đi qua. Bọn em có hỏi quà cho anh, nhưng tiểu thư Klaudia bảo sẽ trao tận tay anh khi gặp lại.”

Gã mỉm cười. Cũng đã lâu rồi gã chưa gặp lại con bé, và ngồi nghe nó kể lại những vùng đất nó đã ghé qua, và cả những câu chuyện “chán ngắt” mà nó phải chứng kiến hàng ngày. Rồi gã lại kể cho nó về những chuyện gã đã trải qua, những nơi gã đến, những người gã đã gặp. Con bé vẫn nghe chăm chú và say sưa, hệt như lúc nó còn nhỏ.

Thời gian thay đổi rất nhiều thứ.

Nhưng thời gian cũng không thể bào mòn đi nhiều thứ.

Gã cười.

“Uống hết bia đi.”Gã thản nhiên ra lệnh, rồi ngắt kết nối. Con ốc sên lại nhắm mắt lim dim. Gã trở mình ngồi dậy. Trời đã sáng. Tâm trạng gã có chút khởi sắc. Gã đứng dậy, rời khỏi giường và thuận chân hất thằng nhóc lăn cù xuống sàn từ chiếc giường cạnh bên.

“Chào buổi sáng… Axel…” Nó mơ màng.

“Chạy bộ.” Gã thản nhiên nói rồi vơ tấm áo khoác rời khỏi phòng. Thằng nhóc lập tức bật dậy chạy theo sau.

---------------------------

“Mình lại chạy lên núi hả Axel?”

“Ờ.”

Gã và thằng nhóc lại hòa vào dòng người hăm hở trên đường. Hôm nay trở gió. Thật là một điều kiện lý tưởng để ngâm nước lạnh. Gã nhếch môi.

----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
Dứa Chói Lóa
Dứa Chói Lóa
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 50

Tổng số bài gửi : 4

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty15/11/2014, 12:37 pm


Nhân vật: Rea Yurushi | Francesco Veleno I Axel Der Adler
Thời gian: Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7?
Tham gia chạy bộ từ thị trấn - cảng

_______________

Tôi chỉ nhớ là trước khi mình đi ngủ có nghe thấy cái gì đó ầm ầm như kiểu nhà ai lầu trên nhảy lambada sung quá đến nỗi sập luôn cái nhà. Mặc dù bản năng hóng hớt khiến hai cái lỗ tai dựng đứng lên cả rồi, nhưng não bộ - í quên, hình như tôi không có cái này thì phải, nhận nhầm rồi, nói lại vậy; là thần ngủ đã dụ dỗ tôi đó, ổng dụ tôi một cái bánh GATO bự chà bá kêu tôi ngủ đi rồi ổng cho thấy, nên giữa cái hóng và cái ăn thì tôi dĩ nhiên sẽ chọn cái ăn rồi. Phải có sức rồi thì mới hóng hớt được chứ ~

Cho tới khi tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là ... há mỏ ngồi ngớ người ra chừng chục phút. Ủa ủa? Tôi nhớ là tôi ngủ dưới gầm cầu mà? Đâu ra tự dưng giờ nằm ở cái chỗ nào trống huơ trống hoắc chỉ lèo tèo vài căn nhà đang xây dở đây? Ủa, tôi nhớ khu này có mấy căn nhà to ơi là to, thiệt là đẹp đẽ cao sang luôn, nhà vệ sinh cũng rất đẹp nên mấy lần tôi lẻn vô đi nhờ hoài chứ gì. Đâu hết rồi? A? A? Á? Á á á!!!!

BỐP

"To gan, đứa nào dám đá đít trẫm thế??" Tôi gào lên về phía thủ phạm vừa đá phải mình, ngước lên, a, hóa ra là chỉ một thằng nhóc con thôi mà!! Con nít gì mà hư quá vậy!! Đáng bị tét mông mà!

"Ủa có người hả?" Thằng nhóc nhìn xuống tôi rồi cười he he "Xin lỗi nghen, ai bảo đã lùn mà còn bày đặt ngồi co ro thì ai mà thấy!" Nói rồi thằng nhỏ ngoảnh mông đi luôn. Ơ hay!

"Chú già, nó chê tôi lùn kìa!" Theo thói quen tôi quay sang kế bên để méc, nhưng quay qua trái thì hít phải bụi đất của thằng nhóc vừa chạy kia, quay qua trái thì thấy nguyên cái đuôi lớn của mình, tôi bèn nói luôn "Ê đuôi, nó dám chê tao lùn kìa!"

...Hình như có gì đó không đúng lắm thì phải. Hơ, ờ mà chú già đâu rồi nhỉ? Chả biết cái gì đang xảy ra nhưng tốt nhất là nên đi tìm chú già, chắc chú sẽ biết đó. Nhiều lúc nghĩ chú giống con mèo máy mập Doraemon ghê, hỏi cái chi chi cũng biết tuốt luốt! Mà tôi có chút thắc mắc, mèo người ta ú na xinh thế kia chú lại tong teo mông lép nhỉ...

"Bánh chưng thúc thúc!" A ha, tôi vừa đổi từ "chú bánh chưng" sang "bánh chưng thúc thúc" đấy, oách chứ nhỉ? Một bạn nhỏ trong thị trấn dạy tôi đó, bạn ấy biết thiệt là nhiều nhé, nào là biết Giáng Long Nát Cúc Chưởng, còn biết cả Ka-mê-zô-kô-vỡ-bô-đi-ị nữa cơ. Bản tốt lắm, chỉ tôi hết rồi, hí hí hí ~ Để bữa nào đi thực hành với chú già xem :v

Mà quay lại với bánh chưng thúc thúc, rõ ràng là có nghe tôi kêu mà, hơi ngoái lại một chút, tưởng sao ai nhè chú ta cũng ngoảnh mông chạy tiếp luôn! Đờ hợi? Sao đâu ra hôm nay tôi bị kì thị dữ vậy nè!!

"CHÚUUUU BÁNNNNN THÂNNNN, à nhầm, CHÚ BÁNH CHƯNG ƠI CHÚ BÁNH CHƯNG!!" Tôi vừa ầm ĩ vừa chạy theo sau chú. Biệt tài của tôi là chạy nhanh mà, nên tuy đuổi không kịp nhưng đuổi sát nút thì vẫn theo kịp chú ta, há há!! Tôi chạy nhanh hơn nữa để lấy đà, rồi bất ngờ nhảy phóng tới đằng trước, hòng chụp được chú ta. Một hai ba, a lê hấp!

"CHÚ ƠI CHÚ CÓ THẤ-"

Bẹp.

Có ai đó bất ngờ dừng lại. Và tôi đang tự hỏi, đây có phải là cái gọi là "úp mặt nóng vào mông lạnh" trong truyền thuyết hay không??
     
Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty15/11/2014, 9:07 pm



Nhân vật: Sai Shinobu | Zodi Acgorn
Thời gian: Buổi sáng - Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Những lần vận động chạy bộ, bơi lội chưa kịp tác động gì lên cơ bắp của Sai Shinobu cũng như làm hắn cảm thấy khỏe mạnh hơn nhưng hắn cũng đã cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của cơ thể. Đó là hắn đã thôi không ngủ mơ nữa. Trước đây hắn ngủ rất nhiều nhưng giấc ngủ không sâu, hễ có tiếng động gì cũng sẽ làm hắn tỉnh giấc dễ dàng. Còn giờ thì mỗi khi đi chạy bộ, bơi lội về hắn lại lăn đùng ra ngủ như chết. Giấc ngủ sâu, không mộng mị, không tỉnh giấc giữa chừng. Điều này xét theo quan điểm khoa học thì tốt cho cơ thể nhưng lại khiến hắn không vui chút nào.

Những giấc mơ của hắn trước đây dù kỳ lạ, rùng rợn, kinh dị, hấp dẫn như một bộ phim hành hay nhạt thếch như những cuốn tiểu thuyết ba xu rẻ tiền thì đều đem lại cho hắn những trải nghiệm mới lạ không thể có ở thế giới thật. Người ta hay nói giấc mơ phản ánh những suy nghĩ, ước muốn thầm kín của con người một cách chân thật nhất vậy mà giò hắn lại không thể ngủ mơ được, thật bực mình. Với tâm trạng bực bội, hậm hực thế nên khi đoàn người lại bắt đầu chạy bộ vào buổi sáng hắn liền chạy lên trước, bỏ đám đông ở lại phía sau.

Chạy được một đoạn, không thấy ai đằng sau nữa hắn mới thong dong chạy chậm lại ngắm khung cảnh hai bên đường. Vẫn là những khu nhà mái ngói lợp phủ đầy tuyết trắng, hai ba căn nằm kề nhau rồi lại cách ra một đoạn mới tới một căn nhà khác. Dù là thị trấn nhưng vùng băng giá thế này dân cư cũng không đông đúc lắm, nhà cửa vẫn còn khá rải rác, nhất là càng gần đến bến cảng. Có lẽ người dân cũng e ngại những tàu hải tặc quấy phá nên đều cất nhà khá sâu trong đất liền và chỉ có vài cửa hàng buôn bán nằm ở khu vực bến cảng.

- Yoho! Lại gặp anh bạn rồi! – Một giọng nói vang lên từ phía sau, giọng nói hắn không muốn nghe chút nào.

Là tên Chột Mắt nói nhiều hôm qua chứ ai.

- Anh bạn có vẻ chăm luyện tập quá nhỉ? – Chột Mắt cười hì hì, chạy lên ngang với hắn.

- Thì đâu còn việc gì khác để làm.

Đúng là vậy thật. Vì một lí do gì đó mà đấu trường đã đóng cửa khiến hắn không vào luyện tâp được, bà Maria cũng tạm thời không làm bánh hành khiến hắn cũng không phải làm cái việc ngày ngày vào rừng hái hành nữa. Sừng Hồng, Nokia và Francesco cũng đi đâu mất tăm dù hắn cũng thỉnh thoảng thoáng thấy bọn họ trong đám đông chạy bộ hay bơi lội.



Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty15/11/2014, 10:06 pm


Nhân vật: Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn - Page 2 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera | Rea Yurushi
Thời gian: AM - Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Gã cảm giác thời gian có chút đảo lộn. Một ngày dài bị rút ngắn tới thảm thương. Gã mới bơi vài vòng quanh hồ băng vào buổi sáng, mặt trời còn chưa kịp lặn, làm thế nào mới chớp mắt một cái, lại một ngày mới nữa bắt đầu?


******

Gã mở mắt khi những tiếng cọt kẹt của cánh cửa đóng kín ngay trên đầu giường cứ lập đi lập lại như một lời niệm chú. Xem ra hôm nay lại tiếp tục là một ngày lộng gió thử thách sức chịu đựng của người dân hòn đảo này. Gã lười nhác trở mình. Một buổi sáng yên ắng. Không có tiếng quát tháo của lão già ồn ào, hay tiếng lảm nhảm cũng những thằng ngốc không bao giờ chịu ngồi yên. Gã chậm rãi ngồi dậy, đưa tay mở cánh cửa sổ, gió lùa vào chớp nhoáng đẩy bật hai cánh cửa đập mạnh vào tường. Gã nghe thấy có tiếng oang oang vang dội phát từ chiếc loa bắt ngay đầu con đường bên dưới khu trọ. Một bài hát cổ động cho sự kiện thể dục thể thao, phát hàng ngày.

Gã nhấc mình nhảy lên ngồi nhàn nhã trên bệ cửa, để mặc cho những cơn gió lạnh thổi tung mái tóc. Gã nghe tiếng Max đập cánh bay lại, đậu xuống bên cạnh. Trên con đường dài bên dưới, lác đác những bóng người đang chạy đến chỗ tập trung ở quảng trường cách đây vài dãy phố. Gã đưa tay với lấy bao thuốc và chiếc bật lửa để trên chiếc bàn ngủ kê sát tường, chậm rãi rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Mùi khói thuốc quen thuộc quẩn quanh lại nhanh chóng bị cơn gió mạnh mẽ thổi tan tác. Gã chợt nhếch môi cười.

“Axel, chào buổi sáng.” Tiếng thằng nhóc, bị đánh thức vì cái lạnh ùa vào. Nó đi tới cạnh cửa sổ, nhón chân nhìn xuống dưới. “Hôm nay mình lại chạy tiếp ha Axel?”

Gã thở ra làn khói trắng, nhìn bầu trời xanh trong vắt, hôm nay có vẻ sẽ là một ngày đẹp trời. Gã tóm lấy thằng nhóc, nhấc bổng nó lên bằng một tay rồi thả người nhảy khỏi bệ cửa sổ, đáp nhẹ nhàng xuống con đường bên dưới. Có tiếng ai đó giật mình là oai oái. Gã thả bịch thằng nhóc xuống đất rồi quay người thong thả chạy. Thằng nhóc nhanh nhẹn chạy theo sau. Max kêu lên vài tiếng hứng khởi rồi đập cánh liệng tới trước.

Hôm nay không có nhiều người chạy. Gã không ngạc nhiên. Xét theo tình trạng hôm qua thì có không ít kẻ đã tởn tới già. Những người còn lại phần lớn là người cao tuổi. Quả nhiên là một vương quốc chỉ có thể trông mong vào những người già. Gã cười khẩy một tiếng. Đúng lúc đó gã nghe thấy một tiếng chân chạy thình thịch phía sau. Chiếu theo độ nhẹ của âm thanh, có vẻ là một đứa con nít.

“Bánh chưng thúc thúc!” Quả nhiên là giọng một đứa con nít.

“A, là Tiểu Ca!” Thằng nhóc kêu lên.

Gã nhướng mày. Cái tên này nghe quen quen. Gã hơi ngoảnh đầu lại phía sau, và trông thấy con chuột bạch trong ngôi nhà ma hôm nào đang chạy thục mạng trên đường. Gã dửng dưng quay lại tiếp tục hành trình của mình. Nhưng con chuột nhắt kia lại đột nhiên oang oang.

“CHÚUUUU BÁNNNNN THÂNNNN, à nhầm, CHÚ BÁNH CHƯNG ƠI CHÚ BÁNH CHƯNG!!”

Chất giọng tốt. Tiếng chân trở nên dồn dập hơn. Nó đang tăng tốc.

“Axel, Tiểu Ca gọi Axel đó.”

Gã nhướng mày. Có chút kí ức xoẹt qua. Gã nhếch môi cười, dừng lại. Thằng nhóc tóc trắng đang cắm đầu phóng vào gã, nhưng gã chỉ đơn giản đưa tay chộp đầu nó lại.

“Chú bánh chưng!!” Nó la lên oai oái.

Nụ cười của gã nở rộng. Cái biệt danh thú vị đấy. Gã vất nó lại chỗ thằng nhóc rồi hất đầu bảo.

“Chạy bộ.”

“Sao cơ ạ??” Nó trố mắt nhìn gã. Thằng nhóc đứng bên cạnh cười toe với nó rồi nắm tay nó kéo đi.

“Tập thể dục buổi sáng rất tốt cho sức khỏe.”


----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty16/11/2014, 10:44 pm



Nhân vật: Sai Shinobu | Zodi Acgorn
Thời gian: Buổi tối- Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Hắn đang không biết viết gì, đúng ra là không có gì để mà viết. Trên tay hắn là tờ giấy trắng tinh như mới, mà đúng là nó mới thật. Mới đây ông thị trưởng đã ra chỉ thi tất cả những người dân đã và đang tham gia phong trào thể dục thể thao phải viết báo cáo, nhật ký tập luyện thì mới đươc ghi nhận là đã tham gia và mới có quà.

Chỉ thị số 2 về phong trào Thể dục thể thao cấp thị trấn

“Những ngày vừa qua, thị trấn chúng ta rất vui mừng và vinh dự đươc quốc vương chọn là Thị trấn mẫu, đi đầu cho phong trào toàn dân “ thể dục thể thao, nâng cao sức khỏe, căng tràn tuổi trẻ, mừng xuân vui vẻ”. Tuy nhiên, bên cạnh những cá nhân tham gia hăng say nhiệt tình vẫn có những đối tượng lười biếng chỉ tham gia cho có để lấy quà, vậy nên để tránh tình trạng trên mọi người tham gia phải viết báo cáo về những hoạt động mình đã tham gia hàng ngày.

Yêu cầu: Mỗi bài báo cáo đủ 500 worlds. Không đủ không có quà. “



Phản ứng đầu tiên của hắn khi đọc cái chỉ thị này là: WTF? Chuyện gì về sức lưc thì còn làm được chứ mấy chuyện động tới trí não này thì hắn bó tay. Hắn ngồi suy nghĩ cả buổi mà chẳng biết viết gì vào cái tờ giấy báo cáo đó cả.

Ngày 1: Chạy , bơi.

Ngày 2: Chạy, bơi.

Ngày 3; Chạy, bơi.



Ngày n: Chạy, bơi.

Thật tình thì ngày nào cũng chạy và bơi, lấy cái quái gì để mà viết nữa. Đã thế còn phải bôi ra cho đủ đống từ yêu cầu. Hắn vò đám giấy vất qua một bên. Thật tình nếu không vì đã cố mấy ngày vừa qua thì hắn cũng dẹp luôn vụ này cho rồi, mệt não vãi.

- Quà tặng quan trọng với cậu thế sao? – Người dẫn truyện lần đầu tiên nhảy vào trò chuyện trực tiếp với nhân vật.

- Đương nhiên. Hồi ở trên tàu Journey of Dream tôi cũng nói rồi đó, tôi thích tất cả các loại phần thưởng. Và tôi cũng không thích bỏ cuộc giữa chừng.

- Chán quá thì cứ bỏ cuộc đi. Tội gì đu bám làm gì?

- Phần thưởng là cái card Zoro đó.

- Ô, thế sao cậu không đi chạy bộ tiếp đi? Cậu không được bỏ cuộc đâu! Nhất định không được đó!

Ờ phải, hắn còn phải đi chạy bộ đã, trời sắp tối rồi và hắn còn chưa chạy bộ và bơi lội cho lượt buổi chiều. Thay đôi giày thể thao chuyên dụng, hắn rồi khỏi xưởng và bắt đầu chạy ra bến cảng. Màn đêm bắt đầu dần buông trên xứ sở tuyết trắng xinh đẹp, vẫn còn đó bóng những con người mải miết kiên trì chạy bộ vì phần thưởng.



Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty17/11/2014, 9:24 pm


Nhân vật:  Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn - Page 2 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera | Rea Yurushi
Thời gian:  AM - Tag 190/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi
Ðể ta khắc tên mình trên đời
Dù ta biết gian nan đang chờ đón
Và trái tim vẫn âm thầm
Ta bước đi hướng tới muôn vì sao

Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Ðường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn


Chất giọng nam trầm ấm mạnh mẽ cất cao bài hát cổ động phát từ chiếc loa bắt nơi đầu con phố không hề bị thổi bạt đi bởi những cơn gió lồng lộng bốn bề. Một chất giọng tốt. Một bài hát tốt. Gã vẫn nhàn nhã ngồi trên bệ cửa hút thuốc. Hôm nay lại là một ngày đầy gió. Có lẽ ban tổ chức hội thao đã nhìn thấy được sự giảm sút tinh thần của những tên thanh niên trai trẻ nên hôm nay, những bài hát cổ động được phát đi phát lại không ngừng. Ồn ào. Nhưng gã cũng không lấy làm khó chịu.


Và Mặt Trời rực sáng trên cao vời
Ban sức sống huy hoàng khắp muôn nơi
Cài vinh quang lên vai những người chiến thắng
Khoảnh khắc ghi trong tim hồng
Bao khó khăn ta cũng sẽ vượt qua

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn.


“Axel, chào buổi sáng.” Tiếng thằng nhóc còn ngái ngủ. Nó đi lại cạnh cửa sổ rồi cười toe với gã. Bên dưới con đường dẫn ra quảng trường, từng tốp người đang chạy bộ tới nơi tập kết. Gã bất giác có một chút cảm giác déjà vu. Hình như ngày hôm qua cũng giống hệt thế này.

“Chú bánh chưng! Ngô Tà! Tập thể dục thôi! Còn về ăn mì nữa!”

À. Đường nhiên có sự khác biệt. Con chuột đứng dưới đường vẫy tay rối rít. Hôm qua dẫn đi ngang qua nhà trọ, nó xem ra vẫn có khả năng nhớ đường. Con sóc bên bệ cửa nhanh chóng chồm người ra cười tít.

“Chào buổi sáng, Tiểu ca.”

Gã xoay xoay cần cổ vài cái rồi nhấc con sóc lên rồi nhảy khỏi cửa sổ đáp xuống đất, bắt đầu một buổi sáng vận động thường nhật.


----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty17/11/2014, 10:46 pm



Nhân vật: Sai Shinobu
Thời gian: Buổi sáng - Tag 190/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Âm thanh ấy cứ lớn dần, lớn dần.

Hắn không chịu được nữa. Đầu óc hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, thanh thản mà đánh một giấc.

Hắn mệt rồi. Không chạy bộ, bơi lội gì hết nữa đâu. Dẹp hết đi! Hắn chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài, thật sâu, không phải thức dậy vào mỗi buổi sáng đầy gió lộng, không phải ngày hai bận chạy bộ, bơi lội, không phải nặn óc ra mà viết đám báo cáo dở hơi gì đó.

Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi
Ðể ta khắc tên mình trên đời
Dù ta biết gian nan đang chờ đón
Và trái tim vẫn âm thầm
Ta bước đi hướng tới muôn vì sao

Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Ðường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao

Tiếng hát phát ra từ loa phát thanh của thị trấn vang vào tận khu xưởng chế tao tồi tàn mà hắn đang tá túc. Mợ, ngủ chút cũng không yên! Không dây đâu, nhất định không dậy đâu.

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn


Tiếng hát càng lúc càng to hơn. Hắn vò đầu bứt tóc bực bội. Lải nhải mãi thế thì ai mà ngủ cho được. Mấy bữa trước mới chỉ có màn đánh trống, khua chiên, hô hào vận động, hôm nay không biết ai đã nghĩ thêm cách dung loa phát thanh này.

Và Mặt Trời rực sáng trên cao vời
Ban sức sống huy hoàng khắp muôn nơi
Cài vinh quang lên vai những người chiến thắng
Khoảnh khắc ghi trong tim hồng
Bao khó khăn ta cũng sẽ vượt qua

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn.


Aaa, không thể ngủ nổi nữa! Hắn đành bật dậy, thay giầy đi ra đường hòa với đám đông đang tập trung chuẩn bị xuất phát. Lại một ngày mới nữa bắt đầu bằng công cuộc chạy bộ từ thị trấn ra bến cảng.


Về Đầu Trang Go down
Wind
Wind
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 52

Tổng số bài gửi : 11

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty17/11/2014, 11:35 pm



Syrine Karious - Nekas Strychnine
AM Tag 187, Jahr 7 - Thị trấn, Drum Island
Tham gia sự kiện chạy bộ từ Thị trấn đến Hải cảng


- ஜ۩۞۩ஜ -


#01. Start again



Hôm hay hắn đang nhức mỏi lắm.

Nguyên một ngày hôm qua Syrine đi đào khoai trên núi rồi đem ra chợ bán, loại khoai này nghe nói một năm mới có một lần nên về độ hiếm hoi khỏi phải bàn. Mà khoai dại nên mọc lung tung cần phải xác định địa điểm mới đào được. Nếu không phải giá của nó được đội lên tới vài ngàn beries một ký thì hắn đã chẳng phí công. Huống hồ dưới chân núi tuyết khu vực đó được gắn thêm một cái bảng nguy hiểm, thường xuyên có lở tuyết, cẩn thận phải nói tới gấp ba bình thường.

Lúc hắn mang về được một rổ đầy thì trời đã quá trưa, và phải dùng một chút thủ thuật kinh doanh mới có thể bán hết vào buổi chiều. Tới lúc đó thì tiền cũng rủng rỉnh kha khá rồi.

Mà kể cũng bực, gần đây hắn nghe nói giấy xét duyệt hành nghề hoa tiêu của hắn đã bị từ chối. Cái quái gì chứ, muốn làm hoa tiêu cũng phải có giấy sao? Người ta nói hắn cư trú chưa đủ lâu để được chấp nhận. Tiên sư, còn muốn bố cư trú lâu đến chừng nào? Mà gần đây thay vì cái nghề hoa tiêu đã không còn kiếm được nhiều như trước (trên thực tế chả cần phải làm hoa tiêu hắn mới dự đoán được thời tiết), Syrine bắt đầu nghĩ đến một nghề khác mà theo hắn sẽ có lợi về kinh tế hơn. Hắn định chuyển sang kinh doanh thực phẩm, còn kinh doanh cái gì thì chưa biết, có lẽ phải theo dõi thị trường cái đã. Thực ra nếu muốn hắn có thể làm thương nhân đỡ mất công đăng ký giấy, nhưng Syrine trước giờ chẳng thiện cảm với hai chữ đó chút nào. Hồi xưa hắn xém chút làm cướp, may mà chưa làm đấy.

Trở lại thời điểm hiện tại, gã thanh niên tóc cam đang nằm với bộ dáng cực kỳ uể oải trên giường với một cái gối ụp lên mặt. Bên cạnh hắn là đứa trẻ con vừa ngủ dậy đang loi nhoi trên giường. Hắn mấy lần định ngồi dậy nhấn đầu nó xuống, song lại thôi vì quá lười. Kệ nó, hắn tự nhủ, cho đến khi đứa nhóc lách chách loi nhoi chỉ tay ra ngoài cửa hét lên “Rine Rine, Rine Rine, đi bơi hồ băng đi! Người ta chạy bộ nữa rồi kìa! A, leo núi nữa! Nghe nói trên kia có cái nhà lớn đó Rine Rine!” Để rồi đôi  găng máng trên cổ nó, theo độ tung tẩy của chủ nhân mà bay cái vèo lên giường, đáp xuống ngay trên gối hắn bằng một lực không hề nhẹ cộng thêm gia tốc. Đủ khiến cái mũi hắn ăn đủ hành để không còn nhịn thêm được nữa.

Dĩ nhiên cái găng bọc thép mốc meo từng được thằng nhỏ gia cố, kể từ giờ phút đó sẽ không còn hạn sử dụng thêm một giây nào, dưới cái lệnh cấm túc đầy khói và mịt mù mùi khét từ tóc Syrine. ‘Ngồi. Yên!’ Hắn ra gầm gừ trong cổ họng, và có trời mới biết là nếu làm sai hậu quả mà Nekas phải nhận sau đó sẽ là gì.

Bước khỏi phòng tắm với độc một cái khăn ướt vắt trên cổ và phần đuôi tóc rỉ nước, Syrine đi bằng chân không trên sàn gỗ và người chỉ vận độc một cái quần Jeans. Mặt hắn vẫn khó đăm đăm như vậy, dù phần tứ cau có lúc nãy đã trôi tuột theo màn nước từ lúc nào. Trên giường, Nekas vẫn ngồi với cái chân đong đưa và gương mặt biết lỗi hết sức trẻ con, trước khi ngước lên nhìn hắn.

“Rine Rine, mình có đi tập thể dục không?” Đứa nhỏ dụi dụi mắt hỏi.

"Coi lại cái mặt ngươi đi." Hắn nhìn xuống đôi mi hấp háy của Nekas đáp, tay vẫn cầm chai nước uống còn phân nửa trước khi dùng tay kia dúi đầu nó. "Buồn ngủ thì đi ngủ lẹ, đừng có lăng xăng."

"Nhưng tôi muốn ra ngoài." Nekas đứng dậy cố xua đi cơn buồn ngủ mà Syrine vừa nhắc tới. Và thay vì độ tung tẩy của trẻ con khi nãy, thằng nhóc bây giờ phải mất hơn năm phút mới bước xuống nổi khỏi cái giường, liền sau đó ụp mặt vào lưng hắn khi cố bước thẳng về phía trước.

"Đi chạy bộ đi Rine Rine." Nó nói bằng giọng ngái ngủ.

"Vừa chạy vừa ngủ chắc?"

"Có nhiều người lắm."

"Dẹp."

"Có bơi hồ băng."

"Ta không rảnh."

"Có giải thưởng nữa."

"..."



…Ờ




Trời sẽ phụ hồ, à không, phù hộ cho những kẻ chăm chỉ và hăng hái trong cuộc sống đầy rẫy những phiền toái này, tốt hơn nên như vậy. Vì Syrine ít khi làm cái gì nhưng một khi đã làm thì hắn muốn bản thân sẽ giật được giải thưởng kia. Dĩ nhiên cái thẻ gì đấy hắn không quan tâm, nhưng tiền thì phải vào túi, mục đích đời hắn không phải chỉ đơn giản có vậy thôi sao?

Mà ai bảo hắn là bảo mẫu, ai bảo hắn ngày xưa chịu nhận lấy cái hợp đồng kia làm gì. Hiện tại trên vai Syrine, so với những kẻ khác thoải mái thảnh thơi bắt đầu vòng chạy của mình, gã đầu cam phải vác thêm một cái cục nợ đang say ngủ lăn lóc. Mới vài chục phút vừa rồi Nekas còn nằn nì đòi chạy theo, thế mà bây giờ đã ngủ lèm nhèm trên vai hắn từ lúc nào.

Trẻ con thật phiền phức, và chúng cũng thật mỏng manh đủ để người ta không thể quẳng xuống một xó nào rồi đi một mình.

Trẻ con.

Lớn nhanh lên đi.


Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty18/11/2014, 11:32 pm



Nhân vật: Sai Shinobu | Zodi Acgorn
Thời gian: Buổi tối - Tag 190/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Hoàng hôn đã buông xuống trên hòn đảo Drum giá lạnh. Sai Shinobu lại tiếp tục không biết làm gì ngoài công việc chạy bộ và bơi lội chán ngắt mấy hôm nay vẫn làm. Mà chạy lúc tối thế này chắc chỉ có mình hắn, đám đông kia chắc đã họp nhau cùng chạy vào lúc chiều, có mỗi hắn nằm ngủ nên mới dời lại việc chạy bộ và bơi lội vào buổi tối thế này.

Hôm nay trời vẫn không trăng không sao, không khác hôm bữa là mấy. Mà đúng là vậy, mới cách có hai hôm chứ nhiêu, muốn đợi có trăng chắc cũng phải vài hôm nữa. Cái không khí yên tĩnh của buổi đêm làm hắn cảm thấy dễ chịu. Ít ra bây giờ không có tiếng nhạc cổ động xập xình, chát chúa, ghim vào óc hắn như tiếng đóng đinh vào tường thép; không có tiếng cười nói ồn ã, trêu ghẹo tán gái đủ kiểu của đám thanh niên tập tành thì lười biếng chỉ giỏi lẻo mép; không có tiếng thở dài, than thở cho đám gân cốt đã hết hạn sử dụng của mấy cụ già vẫn cố đu theo phong trào. Tóm lại là yên lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng bước chân đều đều và nhịp thở của hắn theo từng bước chạy.

- Chạy bộ một mình không phải là chán lắm sao?

Tiếng một thanh niên từ đằng trước làm hắn ngừng bước chân.

- Lại gặp rồi, anh bạn! Chúng ta có duyên đấy chứ.

Gã thanh niên ngồi bên một phiến đá ven đường, tay nhấc mẩu thuốc lá ra khỏi miệng đồng thời thả một vòng khói điệu nghệ vào không trung, mái tóc cam bay phất phơ trong gió, che khuất cả miếng bịt mắt đen của gã. A, là gã Chột Mắt nhiều chuyện hôm bữa. Nhìn gã cũng biết gã đang chạy bộ và dừng lại đây để nghỉ chân, hút thuốc.
Không muốn nói nhiều với gã nữa, hắn ậm ự chào rồi lại tiếp tục chạy.

- Ê này, làm gì vội thế. Ở đây hút điếu thuốc đã hãy đi. – Gã túm lấy vạt áo hắn kéo lại. – Tôi có loại thuốc lá đặc biệt đây.

Nói rồi gã cười hì hì rồi cho tay vào túi lấy ra bao thuốc, rút một điếu ném cho hắn. Hắn chụp lấy, đưa lên miệng:

- Sao biết tôi cũng hút thuốc ?

- Mùi thuốc lá toát ra từ người anh bạn không phải quá rõ ràng sao?

- Chắc vậy.

Một điếu thuốc lá thơm là một sự lựa chọn không tồi cho một đêm gió lạnh.

- Thế nào? Loại đặc biệt của quê tôi đấy. Không phải dễ dàng mua được đâu.

- Không tệ.

- Mà tôi ngạc nhiên là anh vẫn còn tham gia chạy đến bây giờ đấy, tôi cứ tưởng anh sẽ bỏ cuộc sau vài ngày.

- Tôi cũng ngạc nhiên vì điều đó.



Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty19/11/2014, 10:23 pm


Nhân vật: Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn - Page 2 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera | Rea Yurushi
Thời gian: AM - Tag 191/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Chào buổi sáng! Nhìn bao bước chân trên đường
Thênh thang trên từng con phố
Tìm những phút giây nhẹ nhàng
Miên mang theo làn gió mới
Chợt bỗng thấy trong lòng sáng lên
Tìm vui
Vì đâu đó vang 1 khúc ca
Bạn ơi!Hãy thức giấc đón chào ánh dương
Ngày mới đến rồi
Hãy mỉm cười với bao chuyện đời
Hãy thật lòng nói xin cảm ơn
Hãy rộng lượng thứ tha lỗi lầm
Hãy cho niềm yêu thương
Sẽ có những sóng gió phía trước
Hãy cố gắng bước qua dù không dễ dàng
Trong cuộc đời còn những giấc mơ đẹp tươi
Hãy nói tôi yêu mọi người!




Như thường lệ, lại một bài hát sôi động chào đón ngày mới và cổ động tinh thần mọi người phát ra từ chiếc loa đầu con phố. Có vẻ đã thành thói quen, thằng nhóc nghe thấy nhạc hiệu đã nhanh chóng ngồi bật dậy.

“Chào buổi sáng, Axel.”

Nó mau mắn xếp chăn nệm lại gọn gàng rồi chạy tót đi làm vệ sinh buổi sáng. Mấy phút sau, nó chồm tới bên vệ cửa sổ, lúc lắc đầu ngắm những dòng người lác đác chạy dưới phố.

Gió vẫn thổi lồng lộng, khiến cái lạnh còn sót lại của mùa đông càng nồng đượm hơn. Gã nghe vài tiếng hắc xì vang lên rải rác. Vài tiếng xuýt xoa. Vài câu chửi thề. Và một tiếng kêu lanh lảnh chói tai.

“Chú bánh chưng! Ngô Tà!”

Gã nhếch môi. Lại một lần nữa xách thằng nhóc nhảy xuống đường.

“Chào buổi sáng, Tiểu Ca.”

Cả ba lại hòa vào dòng người chạy qua từng con phố. Phía trước, tên trưởng đoàn hội thao vừa chạy vừa cầm loa nói oang oang.

“Hôm nay là ngày cuối cùng của của hội thao, mọi người hãy hăng hái và nhiệt tình lên!!”

Những người xung quanh đồng loạt hô hào khí thế. Gã nhướng mày. Hóa ra là ngày cuối rồi sao? Chả trách tinh thần tên đó lại dâng cao như vậy.

“Một hai! Một hai! Một hai!”

“Một hai! Một hai! Một hai!”

Nghe giống như bài chạy bộ hàng ngày trong doanh trại. Gã nhếch môi. Mà nói đến, gã lại chợt nhớ ra, mấy ngày nay quả thật không bị lão già hay lũ ngốc đó làm phiền nữa. Tobias có gọi cho gã một lần. Bọn chúng lại bắt đầu hành quân tới địa điểm tập kết mới. Có vẻ như là một chiến dịch truy quét khá lớn, để quét sạch tàn dư còn lại của băng hải tặc Địa Ngục Đen. Đó là một băng hải tặc hoạt động đã lâu năm, địa bàn lớn. Đã có vài chiến dịch được bày ra để bắt gọn bọn chúng. Và lần này là chiến dịch cuối cùng.

Sống lang bạt trên biển.

Chết không có nắm đất chôn thân.

Đó là nghiệp.

Cũng là chướng.

Gã nhướng mày. Những lời lầm rầm mơ hồ chợt lướt thoáng qua đầu gã, theo cơn gió vô tình cuốn ngược về phía sau.


----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty19/11/2014, 10:53 pm



Nhân vật: Sai Shinobu
Thời gian: Buổi sáng - Tag 191/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Thêm một ngày mới đang tới trên hòn đảo Drum lạnh giá. Sáng nay khi Sai Shinobu còn đang say giấc nồng thì tiếng nhạc chát chúa đã dộng vào óc hắn báo hiệu đã đến giờ chạy bộ.

They say we are what we are
But we don’t have to be
I’m bad behavior but I do it in the best way
I’ll be the watcher (watcher) of the eternal flame
I’ll be the guard dog of all your fever dreams
(oh...) I am the sand in the bottom half of the hourglass. (glass, glass)
(oh...) I’ll try to picture me without you but I can’t


Người ta bảo chúng ta phải sống cho đúng nghĩa con người nhưng thật sự có cần thiết như vậy? Sống và làm theo ý mình vẫn vui vẻ và tốt hơn là sống vì những gì người khác bảo. Giai điệu bài hát khá rộn ràng và tươi vui, làm hắn rất phấn khởi và tỉnh cả ngủ, dù lời bài hát thì hắn nghe tiếng được tiếng mất và cũng không hiểu trọn vẹn. Nhưng cần gì hiểu, bài hát nghe hợp tai là đủ.

'Cause we could be immortals, immortals
Just not for long, for long
And if we meet forever now, pull the blackout curtains down
Just not for long, for long
We could be immortals, immortals, immortals, immortals


Bởi chúng ta rồi sẽ bất tử, sẽ sống mãi, nhưng chẳng lâu đâu, sẽ không mãi vậy đâu. Ước mơ bất tử thật ngông cuồng, còn sống mãi trong tim mọi người ư? Cũng chẳng nghĩa lý gì khi bản thân không còn tồn tại.

Sometimes the only payoff for having any faith
Is when it’s tested again and again everyday
I’m still comparing your past to my future
It might be your wound, but they’re my sutures


Có lẽ đỉnh cao của một niềm tin trong lòng mỗi chúng ta là khi niềm tin ấy trải qua thử thách liên tục hàng ngày.Tôi vẫn sẽ cứ so sánh quá khứ của bạn với tương lai của tôi, có thể điều đó khiến bạn tổn thương nhưng nó lại là bàn đạp thúc đẩy tôi tiến tới. ~ Lời nhạc cũng không tệ, ít ra nó đỡ hơn mấy bản nhạc tập thể dục dành cho thiếu nhi hôm trước.

Mà sáng nay số người chạy bộ cũng đã giảm đáng kể, chỉ còn ngày rưỡi nữa chứ nhiêu, số người trụ lại ít vậy sao? Đa số cũng toàn mấy người già vốn đã siêng nâng tập dưỡng sinh, thể dục buổi sáng, lũ thanh niên và trẻ nít chỉ vỏn vẹn có mấy người. Thật buồn cho cả một thế hệ! À, mà đó không phải là chuyện của hắn, đó là chuyện của lão Dalton quốc vương mới đúng. Còn hắn bây giờ chỉ lo chạy thật nhanh đến bến cảng là được. Đích đến của cái phong trào này cũng chẳng còn xa nữa đâu.



Về Đầu Trang Go down
Naera
Naera
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 52

Tổng số bài gửi : 18

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty23/11/2014, 2:27 am

Nhân vật Naera | Liar | Heike Masaomi
Thời gian: PM Tag 192 | Monat Xuân | Jahr 7
Địa điểm: Thị trấn


---------------


#7: Ngày mưa bão


Chiều tà đổ bóng trên dải đường tối heo hút. Ngày dần chuyển về những bước đi cuối cùng của nó, bầu trời đêm buông tấm màn nhung tới rãnh cuối của đường biển. Trên những con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, người ta bắt gặp một vài cái bóng hối hả rẽ vào từ trục đường chính, một vài dải sáng hắt ra từ dàn đèn lồng của nhà bên kia đường, mấy mảnh rác sống vương vãi và lụn vụn sáng tối hai bên, cả mấy mảnh sinh mệnh nho nhỏ sống lầm lì. Một chiếc lồng đèn nằm lăn lóc; đằng xa xa đâu đó trong con hẻm, ánh đèn giấy lùng bùng hắt ra một quầng mờ nhạt. Hẳn là ánh sáng còn tồn từ đêm hội trung thu.

Tôi ngẩng lên nhìn bóng đèn từ xa rọi lại. Lay lắt và chập chờn, cứ chốc chốc lại nháng tắt từng cơn, bầu trời và mặt đất chao đảo theo mỗi trận gió lạnh ập về. Hôm nay lạnh lắm, còn lạnh hơn thường ngày. Tôi cảm thấy hình như gió đang thay màu, lạ làm sao giờ chẳng phải mùa thu để gió nhuộm nâu màu lá rụng, hay mùa đông để màu trắng phủ ngập sắc trời. Là mùa xuân, có lẽ. Tôi không biết màu gió vốn dĩ của xuân là gì, xuân ở nơi tôi và cậu chủ ở thường gắn với mưa ngâu, mưa bụi, mà mưa nhẹ như thế thì gió đem mưa cũng sẽ không có cái sắc của mưa, không có màu xám như mưa mùa hạ. Chỉ lặng lẽ vậy thôi, không có sắc thái, không có cảm giác – như thị trấn này vài ngày nay là thế. Ấy vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy gió hôm nay lại thay màu rồi.

Màu gì nhỉ? Tôi nhìn ra xung quanh, qua vai cậu chủ tôi. Đột ngột một trận gió lớn thổi thốc vào con hẻm, khiến rác vụn bay tứ tung, và cát bụi cuộn lên trong tầng sáng chao đảo đến chóng mặt. Rồi cũng đột ngột như thế, sự chao đảo chấm dứt và thế giới phụt tắt. Tôi nghe tiếng gãy nát đập vào mặt tường. Tiếng cái bóng của hai dãy nhà tường hẻm đổ ụp xuống, tiếng động vật nhỏ hoảng hốt chạy đi trong gió rít, tiếng chân người. Âm thanh của gió trong bóng tối lúc này hình như càng rõ ràng. Tà dương cũng đã khuất từ nãy, trong con hẻm tối mò giờ chỉ còn gió thốc, và cậu chủ tôi.

Tôi nghĩ gió lúc này có màu đen. Thực sự vậy.

“Ama, hình như sắp có mưa lớn lắm..”

Cậu chủ tôi thì thầm. Tôi lại nghĩ không hẳn là mưa, dù ở hòn đảo này mưa cũng đã là quái lạ lắm rồi (ấy là người ta bảo với cậu chủ tôi vậy trong lần mưa thứ nhất suốt mấy chục năm của hòn đảo – rồi lại đến thứ hai, thứ ba, liên tiếp). Một tiếng chớp nổ ở đằng xa, và gió càng mạnh hơn nữa, kéo theo nguồn hơi ẩm mãnh liệt từ dưới lòng đất xộc lên cùng mùi mưa bão. Phải, mưa bão. Linh tính của một cây gỗ đã bảo tôi như vậy, dù từ rất lâu rồi tôi không còn được coi là một sinh vật sống để có linh tính. Có bao giờ nghe thứ gì đang sống bị chặt ra để vót làm một thứ khác lại vẫn còn sống chưa? Nhưng tôi vẫn đang sống. Tôi nghĩ chắc tôi là gì đó giống như đuôi thằn lằn, chặt ra vẫn ngọ nguậy được vậy. Hoặc giun đất đúng hơn, cắt khỏi cội rễ liền trở thành một sinh thể mới.

“Không đâu, Ama là ama của con.” Cậu chủ tôi cười cười, cọ cọ mặt vào người tôi. Chân cậu bước nhanh hơn và mái tóc quất ngược ra phía sau, gần như đang chạy đua với sức gió trước bão. “Mình nên về nhanh lên thôi.”

Hẳn là nên về nhanh lên thôi.

Nhưng con hẻm không đủ ngắn, và ông trời không đủ kiên nhẫn để đợi đứa trẻ về đến nhà (trọ) của mình. Chỉ sau một tiếng chớp lớn nữa, mưa đột ngột dội xuống cùng một trận cuồng phong, đập thẳng lên mặt đường những tiếng rào rào tung tóe và dầm ướt bất cứ hình khối nào còn tồn tại dưới chân mình. Chưa cần đến nửa phút mưa để nhúng thẫm một con người từ ngoài vào trong, nhúng dầm dề, nhúng triệt để, cứ như vậy lột trần con người ta dưới mưa, biến mọi thứ che bọc trở thành vô nghĩa. Cậu chủ tôi không mặc nhiều áo quần đến thế để cần đến những nửa phút. Từ lúc tiếng mưa đuổi tới sau lưng, tôi đã biết cậu sẽ ướt lướt thướt thế này rồi mà.

Con hẻm vốn đã tối mò, giờ càng tối đến không nhìn ra cả ánh sáng – nếu có. Cậu chủ tôi cũng biết không thể chạy tiếp như vậy nếu không muốn lạc đường đến chết đi, thế nên cậu tạt vào một khu nhà nào đó ở ngay sát bên cạnh. Hay nói đúng hơn là, nhảy vào. Tôi cũng không hiểu vì sao cậu không đứng yên phận dưới một mái hiên nào đó đợi cơn mưa qua đi, mà phải trèo qua bức tường lớn rồi bám lấy cửa sổ tầng hai của người ta, từ đó đẩy mạnh vào. Tiếng sấm sét che đi tiếng kính vỡ. Nhưng tiếng nước mưa lép nhép dưới chân cậu lại không tài nào che được. May mà cậu không lấy tôi đập kính. Nhưng sẽ chỉ may mắn khi người chủ nhà không tưởng cậu là trộm cướp gì mà lấy gậy đập đi.

Thường thì nước rất thích cậu chủ tôi. Giờ ướt như chuột, mong là may mắn.

RẮC!

“UI!”

Có vẻ không.

Vì tối quá, và mưa bão khiến tôi mất phương hướng, nên chuyện gì xảy ra kỳ thực tôi cũng không rõ. Chỉ là cậu chủ tôi vì một lý do trời ơi đất hỡi nào đó, vừa mới đẩy gãy cửa sổ nhà người ta và lăn vào nhà. Tôi nghĩ rằng nhà này kê giường sát cửa sổ (không phải một lựa chọn tốt nếu nơi bạn ở có nhiều mưa bão, hay, nhiều trẻ con có hứng làm điệp viên), cũng nghĩ rằng giường này có người nằm. Dựa vào tiếng kêu vừa rồi thì hẳn cậu chủ tôi hoặc cánh cửa cậu mới đẩy gãy đã sụp xuống đầu ông chủ nhà xấu số.

“Gì vậy?”

“A, tôi không biết, Wa-chan!” Người vừa mới kêu ban nãy đáp lời người nào đó bên cạnh. “Aida, trời sập hay sao? Đèn đâu rồi, bật lên đi Wa-chan!”

Có tiếng loạt soạt rất khẩn trương, rồi vài tiếng lách tách. Không có gì xảy ra.

“Bão cúp điện rồi.”

“Vậy nến thì sao? Đèn pin? Đuốc?”

“Em có mang đèn đó.”

“Bật lên đi!”

“Vâng.”

“Tốt! Mà em…”

“…”

“…”

“… Em nào thế?”

Nghe tách một cái, ánh đèn pin liền bật sáng trong căn phòng. Rọi ra một cái giường ướt sũng và tên con trai tóc trắng ngơ ngác bên dưới, lại một người thanh niên tóc đen khác đứng đâu đó trước mặt đang nhìn về phía giường chằm chằm. Và đương nhiên cầm đèn là cậu chủ tôi, ướt nhẹp và là nguyên nhân chính khiến cái giường ướt theo, đang ngồi ngay ngắn trên người cậu tóc trắng và nhìn cậu tóc đen với nụ cười lạ lùng rọi từ ánh đèn.

“Chào buổi tối, anh sói, anh Heike.”

Về Đầu Trang Go down
Kurama
Kurama
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 56

Tổng số bài gửi : 131
Đến từ : New World

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty24/11/2014, 10:07 pm


.

Nhân vật:  Liar | Naera | Heike Masaomi
Thời gian: PM Tag 192 | Monat Xuân | Jahr 7
Địa điểm: Thị trấn
_____________

Anh tỉnh dậy, căn phòng quen thuộc tràn ngập ánh sáng.

Chói mắt quá. Người thanh niên đặt bàn tay lên trán, nhắm nghiền mắt lại. Chết tiệt, chói quá đi mất.

Anh loạng quạng ngồi dậy, tay ôm lấy một bên mắt, ánh sáng rực rỡ như hàng vạn mũi kim đâm tới chảy máu, trước mặt hóa thành từng mảnh đỏ thẫm. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Đầu anh đau nhức như vừa trải qua một trận say sóng. Anh không ở trên tàu, phải không?

Tấm chăn đắp ngang người trắng xóa như tuyết, nhập nhoè như thực như ảo. Trắng tới đau đớn.

Anh không ở trên tàu, anh đang ở phòng trọ. Ở Drum. Anh vẫn còn trên hòn đảo này, phải rồi. Liar cố gắng mở mắt, những mảng màu đỏ, xanh, trắng cứ nhảy loạn trong tầm mắt. Đầu anh nhức quá. Đây có thật là Drum không? Anh mơ màng nhìn ra khung cửa sổ mở toang, cảnh vật bên ngoài vẫn nguyên vẹn như những gì anh từng nhớ, vậy mà có thứ gì đó gây lên cảm giác trống hoác trong lồng ngực. Đây là đâu? Anh nuốt khan. Đây là Drum phải không? Drum không còn đêm tối nữa.

Nhưng ngột ngạt quá, anh đưa tay bưng lấy trán, gục đầu xuống, ngột ngạt quá, thứ ánh sáng rực rỡ này. Nó sáng tới đâu thì đem theo bức bối tới đó. Chết tiệt, anh bật lên lời rủa thầm, đầu vẫn đau quá.

Tay chống xuống giường bỗng chạm phải thứ gì đó, anh liếc sang, rồi bất giác thở dài mệt mỏi. Phải rồi, tối qua Heike có sang đây chơi rồi ngủ lại.

Gã thanh niên nằm ngửa, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc trắng hơi dài tán loạn phơi mình trên chiếc gối màu xám, hơi thở bình ổn, dáng vẻ an tĩnh kì lạ.

Anh gật gù, rồi lảo đảo nằm vật xuống, gục hẳn trên vai của Heike.

"A!"

Bị đè mạnh vào vai, Heike bật lên tiếng kêu đau, giật mình tỉnh dậy. Hắn làu bàu trong ngái ngủ, lấy tay đẩy anh ra:

"Wa - chan... Cái quái gì... Đừng có đè, cậu nặng quá."

"Chói..." - Anh úp mặt xuống vai Heike, lầm bầm nửa tỉnh nửa mê.

"Gì nữa?"

"Đỏ... Ngột ngạt quá..."

"Cậu đang lèm bèm cái gì thế hả? Vẫn còn mơ ngủ à?" - Có tiếng càu nhàu bên tai anh, đồng thời một lực đẩy thật mạnh vào ngực anh, làm anh vật ngửa ra, đầu vẫn xoay mòng mòng.

"Đóng cửa sổ lại..." - Anh thều thào, hoàn toàn đã mất hết sức lực.

"Lại cái gì nữa -", tiếng nói lào khào đầy khó chịu bỗng ngừng bặt một lúc, "Chết tiệt, Wa - chan, cậu ốm rồi đấy à?"

Bàn tay mát lạnh sờ lên trán anh rồi nhanh chóng rút về.

"Ôi, khỉ thật, đừng nói là cậu cảm lạnh rồi chứ."

Tiếng khóa cửa đóng lạch cạch. Ánh sáng dịu đi.

"Không..."

"Hả?"

"Kh... Không phải ốm... Bị choáng..."

"Làm sao bị choáng được cơ chứ", giờ anh mới nhận ra giọng nói của Heike cũng khàn đặc, chắc chắn không phải do lo lắng quá mức, ôi, tuyệt thật, anh hiểu vấn đề sắp tới là gì rồi.

"Để tớ đi lấy thuốc."

Anh thấy tiếng ho rất nhẹ, và tiếng loạt xoạt trở dậy bên cạnh.

"Cậu để thuốc ở chỗ nào - Ồ sh!t!"

Ngay sau câu nguyền rủa của Heike là cảm giác bị cả tảng đá đè lên người. Ok, anh biết mà.

"Đã nói rồi mà", anh thì thào trong đắc thắng, "Bị choáng. Nằm xuống đi. Nặng quá."

"Tớ đang nằm đây." - Heike cáu kỉnh đáp lại - "Đau đầu quá. Cái quái gì đang xảy ra thế này?"

"Chắc là sốc nhiệt", anh mơ màng nói, "Và khi tôi bảo nằm xuống thì là nằm - xuống - giường, không phải đè - lên - người - tôi, hiểu chưa?"

"Làm ơi đừng giảng đạo bằng cái giọng thều thào sắp chết ấy đi..."

"Cậu thì khác đấy. Xuống ngay."

"Được rồi được rồi... Tớ mệt quá..."

"Hừm..."

Heike trườn khỏi người anh, yên lặng chui vào trong chăn, dù cho đã nhắm nghiền mắt, thứ giác quan nào đó vẫn cho anh biết được hắn đang chăm chăm nhìn lên trần nhà.

"Wa - chan..." Heike gọi, rất nhỏ, và có chút lưỡng lự.

Anh định im lặng để xem hắn nói gì tiếp, nhưng Heike chỉ khe khẽ thở dài, và nín thinh. Anh cũng không hỏi gì.

Mùi ngai ngái của không khí lãng đãng buổi sáng sớm dần dần đưa anh vào giấc ngủ.

~*~

Khi anh mở mắt ra lần hai, có vẻ đã vài tiếng nữa trôi qua, mùi nắng nồng hơn, căn phòng cũng ngột ngạt hơn bình thường. Bỗng dưng anh nhận thấy mình đã vòng tay sang ôm lấy người bên cạnh từ lúc nào. Chà, nó cũng không hẳn là một cái ôm, khi mà một cánh tay anh chỉ đặt ngang trên ngực Heike, còn cằm anh thì tựa vào vai tên bạn. Heike vẫn ngủ say. Anh tự hỏi mình có nên tách ra không.

Liar chẳng phiền gì khi có người bước vào và thấy hai thằng con trai đang ôm nhau ngủ (trong vô thức). Hẳn trong lúc mơ màng anh vô tình sờ thấy thân người bên cạnh và cứ thế dịch sát vào thôi. Vì sao á? Anh chịu.

Có lẽ đây chỉ là thói quen mà thôi. Anh nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ mọi chuyện, dù sao anh cũng đã mệt để thay đổi tư thế, và trời thì vẫn lạnh. Có lẽ đây chỉ là thói quen mà thôi. Anh nghĩ về những tháng ngày xưa cũ, khi cả hai vẫn còn là trẻ con, mười chín tuổi thì vẫn là trẻ con, những ngày anh không thể chợp mắt vì sợ cảm giác khi thức dậy chỉ có một mình. Heike tới và bình thản mỉm cười, cứ thế ôm lấy anh cho tới sáng không một câu an ủi. Anh biết ơn hắn vì điều đó.

Đã mất một thời gian không ngắn để cuộc sống của anh ổn định lại sau khi Himitsu bỏ đi. Heike vẫn luôn ở cạnh, không an ủi, không hứa hẹn, chỉ mỉm cười thản nhiên. Đôi lúc anh nghĩ có lẽ hắn cũng đã sửa soạn xong chuyện rời đi rồi. Hay Heike vẫn luôn biết, rằng họ sẽ không rời xa nhau được, nên những lời hứa chỉ là lời sáo rỗng? Và vì thế nên dù anh có sụp đổ trước mặt, hắn nhất định cũng vẫn chỉ bình thản mỉm cười? Anh không biết được.
Anh chưa bao giờ hiểu được Heike.

Đã rất nhiều lần anh tự hỏi điều gì đã gắn kết hai người họ trong tình bạn lâu tới như thế. Là định mệnh an bài, Heike nói thế với một nụ cười tinh quái, giống như Mặt Trăng quay quanh Trái Đất, hay là do sự sắp đặt tinh vi của một thế lực nào đó luôn nhìn theo hai người từ lúc sinh ra?

Khi gặp cậu, tớ chẳng bao giờ nghĩ chúng ta có thể làm bạn được, Heike cười tỉnh bơ. Anh cũng tỉnh bơ đáp lại, ờ.

Lúc đó chỉ nghĩ là giết thời gian thôi, có thì vui, không có cũng chẳng sao, gã thanh niên gõ gõ ngón tay lên cằm. Anh nhịp nhịp bàn tay lên bàn theo một giai điệu ngẫu hứng vừa nảy ra trong đầu, trả lời, ờ.

Và giờ chúng ta ở đây, Heike vươn vai. Anh gật gù.

Cuộc đời thật thú vị mà, hắn cười phá lên. Anh nhún vai, rồi tống thằng bạn sang ăn chực mấy ngày liền ra khỏi phòng.


Người thanh niên khẽ dụi đầu vào vai người bên cạnh, vài sợi tóc cù cù nơi cổ áo khiến anh thấy nhột, nhưng cảm giác đó qua nhanh và anh một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Ngoài trời, cơn gió mang sắc đỏ quạch vẫn lướt trên đất trời Drum.

~*~

Anh tỉnh dậy lần ba khi cảm thấy có người chạm vào tóc mình. Năm ngón tay đan vào làn tóc dài, nhẹ nhàng vuốt dọc tới hết, rồi lại tiếp tục đan vào. Nhịp nhàng và dịu dàng tới đáng sợ. Cứ như thời gian xung quanh ngưng đọng hết, và anh vẫn chỉ là đứa trẻ sáng sớm tỉnh giấc dưới bàn tay của mẹ.

Thói quen cũng thật đáng sợ.

"Đừng..." - Anh đưa tay gạt bàn tay đang vuốt tóc mình đi, lầm bầm nói.

"Tỉnh rồi à?" - Tiếng hỏi lại hơi có phần ngạc nhiên. Không đợi anh làu bàu một tiếng ờ, người bên cạnh đã thở dài nói tiếp.

"Đã dài rồi nhỉ? Bao nhiêu năm rồi?"

"Mười ba." - Anh làu bàu, lại muốn gì nữa đây.

Mười ba năm, Heike thì thầm, mắt nhìn chòng chọc nên trần nhà, hít thở chậm rãi, số đẹp nhỉ. Lâu quá rồi nhỉ.

"Wa - chan, cậu có muốn cắt tóc không? Tớ có mang dao gấp này. Đảm bảo cắt đẹp."

Anh không khỏi thấy rùng mình trước giọng nói tỉnh bơ kia.

"Cậu đang nói cái quái gì thế hả?"

Heike nghiêng đầu sang nhìn anh, cười thản nhiên.

"Tớ đã quên rồi. Tớ thật sự không còn nhớ mọi chuyện nữa. Sao cậu cũng không quên đi?"

Anh nhíu mày, tên cà chớn này lại nói nhảm gì nữa? Đầu anh thì vẫn còn váng vất quá. Phiền thật.

"Cậu mơ ngủ đấy à?"

Heike cau mặt lại, dường như sắp nổi giận tới nơi, nhưng nhìn anh một lúc không nói gì cuối cùng quay lưng đi, lầm bầm điều gì đó không rõ.

"Này, nói gì thế?", anh lay lay vai hắn.

Heike cằn nhằn giằng mình khỏi tay anh.

"Để tớ ngủ."

Cái quái gì...?

"Cậu vừa đánh thức tôi dậy đấy. Cái gì thế hả?"

Heike quay lại, ánh sáng mỏi mệt của buổi chiều hắt lên mặt hắn, tự dưng anh thấy mọi chuyện trên đời này thật đáng buồn.

"Cậu bị ngu thật hay giả vờ vậy?", hắn cau mày, cấm cẳn nói, "Không phải quá rõ rồi sao?"

"Không", anh thẳng thừng nói, "Cậu không thể bắt người mới ốm ăn cơm được. Nói rõ ra đi."

Heike nhìn anh, rồi thở dài, đưa tay ấn đầu anh xuống gối.

"Cậu nói đúng. Ngủ đi. Tỉnh dậy tớ sẽ nói rõ ràng."

Anh liếc qua gương mặt Heike khi vùi nửa mặt mình vào gối, nhưng người kia vẫn bình thản. Anh không biết mình có nên cảm thấy yên tâm không. Heike không phải loại người hay giấu suy nghĩ của mình, thay vào đó, gã thanh niên chia suy nghĩ thành hai loại: quan trọng và không quan trọng. Khi đã quyết định điều gì đó không quan trọng, thì hắn luôn bình thản bỏ qua như thế. Chẳng cần biết người khác nghĩ gì, hay coi trọng thông tin đó ra sao. Anh khẽ thở dài, nếu đã vậy thì phải đợi Heike tự nói ra thôi.

Hai người yên lặng một lúc lâu, Heike nhìn lên trần nhà với vẻ mơ màng của kẻ ngái ngủ (mà không ngủ được, ờ, vì một số lý do gì đó), anh nằm sấp, vùi nửa mặt vào gối, cũng mơ màng nhưng theo hướng người đã ngủ quá nhiều và giờ không biết nên bắt đầu lại từ đâu. Chưa kể đầu anh vẫn còn nhức. Vài sợi đuôi tóc lành lạnh rơi xuống gáy anh, cứ ở nguyên đấy như nhắc anh về câu nói vừa nãy của Heike.

Anh nghĩ mình hiểu Heike muốn nói gì, nhưng lại không cắt nghĩa được.

Người thanh niên nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt Heike trông rất an tĩnh, mái tóc trắng, làn da trắng, những đường nét sắc sảo nổi bật dưới ánh nắng bức bối ùa vào phòng, nhìn Heike như một bức tượng thời Trung Cổ.

Anh không biết sao mình lại thở dài. Lật người lại, anh nhắm chặt mắt vì tia sáng không biết từ đâu rọi thẳng vào mặt. Trước mặt hóa thành một màn đỏ rực.

"Masaomi?"

"... Ừ?"

"Cậu có thấy nắng đỏ quá không?"

"Ừ hử? À, chắc là hoàng hôn đấy."

Anh ậm ừ trong cổ họng. Hoàng hôn à? Anh thích ngắm hoàng hôn trên biển hơn.

Trùm chăn qua mặt, anh cố ép mình ngủ thêm một lần nữa.

~*~

Tiếng mưa tới tấp quất vào cửa sổ làm anh bừng tỉnh. Liar tay nắm chặt ngực, cố gắng bình ổn lại hơi thở. Cơ thể anh vẫn còn run rẩy, trán thì mướt mồ hôi. Anh hít một hơi đầy và tự nhủ đó chỉ là mơ thôi.

Một cơn ác mộng. Có lẽ do câu nói của Heike cũng nên.

À, giờ thì anh hiểu rồi. Hơi muộn, và theo cách chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Người bên cạnh cựa mình, và Liar giật phắt tay lại theo phản xạ khi cơ thể của Heike chạm vào tay anh. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.

Bình tĩnh, chỉ là một giấc mơ thôi, anh tự nhủ.

Anh từ từ đưa tay ra, chạm vào vai Heike. Rất ấm. Hơi thở vẫn đều đặn. Trong giấc mơ kia, người này đã lạnh ngắt và không còn thở nữa.

Chỉ là mơ thôi mà. Anh hít sâu. Chỉ là mơ thôi, chẳng ai có thể hại họ được nữa cả.

Mưa lộp độp đập vào cánh cửa, căn phòng tối om. Đã mấy giờ rồi?

Anh lần lần trên tường tìm công tắc để bật đèn, rồi thở dài, mất điện. Đúng là phiền phức.

Heike lầm bầm thứ gì đó như là ngủ mớ, rồi kéo chăn, cuộn người ngọ nguậy một lát.

Anh bước xuống giường lần mò trong bóng tối tìm cây đèn.

Bàn. Tường. Đèn để dưới chân tủ. Gương. Đi sang trái một chút. Lại là tường. Tủ thuốc. À, anh sẽ quay lại sau.

Mải tìm đường đi trong căn phòng tối đặc, anh không để ý mấy tiếng lạch cạch bên ngoài cửa sổ, cho tới khi...

Rầm!

Liar giật nảy người, còn không kịp làm gì khi cả đám nước mưa cùng gió lạnh táp thẳng vào mặt. Cái...?!

Hình như có ai đó vừa lao vào phòng anh theo đường cửa sổ thì phải. Hình như ai đó cũng vừa hạ cánh an toàn trên giường anh thì phải. Hình như Heike vẫn đang lăn lóc trên giường thì phải...

"UI!"

Okay, không phải hình như, đấy là sự thật.

Anh có nên mừng vì mình không phải là người gọi hắn dậy không?

"Gì vậy?", anh lớn tiếng hỏi.

“A, tôi không biết, Wa-chan!” – Tiếng Heike đáp lại, có vẻ ngái ngủ - “Aida, trời sập hay sao? Đèn đâu rồi, bật lên đi Wa-chan!”

“Bão cúp điện rồi.”, anh tỉnh bơ đáp lại.

“Vậy nến thì sao? Đèn pin? Đuốc?”

Anh đang định bảo cậu ra đây mà tìm đi thì một giọng trẻ con vang lên.

“Em có mang đèn đó.”

Ồ, ngon!

“Bật lên đi!”, Heike nói.

“Vâng.”, đứa bé kia ngoan ngoãn đáp lại, có nét quen quen nhưng thoáng chốc anh không thể nhớ ra được.

“Tốt!”, tiếng Heike mừng rỡ, nhưng nhanh chóng khựng lại, “Mà em…”

“…”

Nhiệt độ căn phòng rơi xuống vùn vụt không điểm dừng cùng bầu không khí im lặng tới nghẹt thở.

“…”

Anh là người lên tiếng sau nửa phút không ai nói gì.

“… Em nào thế?”

Tách! Tiếng đèn pin bật lên. Anh liếc nhanh về phía chiếc giường, và thở dài.

Là Naera. Ướt như chuột lột.

Cơ mà…. Làm thế nào thằng nhóc mò đúng phòng vậy, còn tông cả cửa cổ của anh nữa chứ. Liar nhìn lỗ thủng toang hoác trên tường, có phần cám cảnh.

“Chào buổi tối, anh sói, anh Heike.”

Trên giường, Heike chớp mắt, một lần, hai lần, ba lần. Anh tự hỏi trí nhớ của hắn kém tới mức đó sao mà cứ trơ ra như phỗng vậy?

“A!” – Gã thanh niên đập cánh tay lên trán, thở phào nói – “Thế mà anh cứ tưởng…”

Ánh chớp lóe lên và Liar, lúc này đang đứng cạnh cái tủ anh mò tìm hai bước chân, nhìn thấy Heike nở nụ cười tinh quái vô cùng, trước khi hắn kéo cả người Naera ngã xuống giường.

“Tên nhóc này…!” – Heike trùm chiếc chăn của anh qua người đứa trẻ, vùi nó xuống màu trắng toát, rồi cười cười, nói với đứa nhóc giờ bị cuốn trong tấm chăn to sụ, chỉ hở cái đầu ra ngoài – “Đêm hôm mưa gió tới phá phòng anh là có ý đồ gì hả?”

“Em vào trú mưa.” – Thằng nhóc cũng không kém cạnh mà cười tươi đáp lại.

Anh thở dài, mặc kệ hai con người đang cười giả lả với nhau kia, mở tủ lấy chiếc đèn pin cùng khăn bông, rồi không khách khí mà bật lên, rọi thẳng vào mặt gã tóc trắng.

“Ách!” – Heike đưa tay lên che luồng ánh sáng đột ngột chiếu tới – “Cậu làm gì thế hả?”

Anh ném cái khăn bông lên đầu hắn, cằn nhằn. “Là phòng của tôi. Cậu quậy ướt hết chăn rồi, lau người đi.”

Rồi quàng cái khăn còn lại qua mái tóc hồng hồng quen thuộc của Naera, anh bảo thằng nhóc với vẻ dịu dàng bình thản.

“Nhóc cũng lau khô tóc đi.”



.
.
Về Đầu Trang Go down
Naera
Naera
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 52

Tổng số bài gửi : 18

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty26/11/2014, 3:58 am

Nhân vật: Naera | Liar | Heike Masaomi
Thời gian: PM Tag 192 | Monat Xuân | Jahr 7
Địa điểm: Thị trấn


---------------


#8: Tô cháo




Cơn bão vẫn tiếp tục đổ bộ vào Drum Island. Gió rít mạnh cùng từng trận nước trút xuống hòn đảo mù sương, cái lạnh sẵn có của hòn đảo càng khiến cho cơn giông trở nên điên cuồng. Giống như thứ trút xuống không phải nước, mà là cả bầu trời đêm đổ sập xuống đầu. Bởi tôi đã nói, gió lúc này có màu đen.

Giữa từng trận âm thanh rền rĩ của khung cửa sổ lớn mờ nước, cậu chủ tôi lơ đãng ngước nhìn lên, ánh mắt lá mạ lúc này bị bóng tối che khuất quá nửa lẳng lặn nhìn về một điểm nào đó phía trước, như chờ đợi điều gì. Bên trong gian nhà này yên tĩnh hơn ngoài kia, hẳn vậy; kể cả âm thanh rầm rập đập vào mặt kính khiến nó như sắp bung ra cũng không làm giảm cái yên tĩnh đó. Yên tĩnh đến rầm rì. Cái dáng bất động của cậu chủ tôi cũng góp phần vào sự yên tĩnh đó, một đứa nhóc đứng trong bóng tối với chỉ vài ba ánh lửa chập chờn từ cái bếp bị che đi, thi thoảng lại một hai ánh sét lóe lên, rạch vào màn tối trong đôi mắt trong suốt. Sét đi kèm với tiếng sấm rền rĩ, ngay cả sấm cũng rất lớn, cảm tưởng như mặt đất cũng đang rung lên. Nhưng rồi, vẫn là im lặng như vậy.

Chợt một tiếng động cao vút bật lên trong không gian, xé tung màn yên lặng vừa kể. Khói trắng phụt nghi ngút. Tiếng động của chất lỏng đặc sánh, lọc bọc, của trận hơi nước thoát ra từ những khe kim loại mang theo một chút mùi vị nồng nàn. Cậu chủ tôi rời mắt khỏi một thứ gì đó cậu vẫn đang nhìn, để quay lại với chiếc nồi nhôm cậu bắc lên bếp khi trước. Tôi đương nhiên không biết cậu nhìn thứ gì, hay nghĩ cái gì. Tối, đến gương mặt cũng nhìn chẳng rõ cơ mà. Tôi chợt thấy may mắn khi sự im lặng trong căn bếp nhỏ bị phá vỡ như vậy.

Cậu chủ tôi mở nắp vung lên, lại nhiều hơi trắng nóng bốc lên nghi ngút. Dường như đám hơi trắng đó tương phản với bóng tối của gian phòng, tương phản với cơn gió đen, lại tương phản cả cái lạnh tái tê đang lởn vởn xung quanh, nên màu trắng đục của nó lại càng hữu hình – dù kỳ thực nó chỉ là một đám hơi nước không hình khối, không trọng lượng. Nhưng lại có mùi vị. Ngọt và thanh, thứ mùi vị cũng đặc quánh như dung dịch trắng màu ngọc đang loang loáng từng dòng dưới đôi đũa cả của cậu chủ, nhè nhẹ khuấy món đồ ăn ưa thích của cậu lên cho nó thành hình. Tôi thích nhìn cậu khi cậu ở bên cái bếp như vậy, dù rằng so với gió đen khi nãy, hơi trắng đã che khuất ánh mắt cậu thì tôi cũng chẳng nhìn ra được điều gì nhiều. Và mùi vị tôi cũng không cảm được, vì tôi nào có biết ăn. Chỉ cần cậu chủ vui (chắc là vui?) thì được rồi.

Mà tôi lại đang nói nhảm cái gì ấy nhỉ? Chậc, đại để là cậu chủ tôi đang nấu cháo trong căn bếp dưới góc một nhà trọ nhỏ cách nhà trọ của cậu không xa, có vẻ là cùng một con đường. Vì sao? Đương nhiên là vì trời mưa. Nên cậu đi tìm chỗ trú mưa. Nên cậu tông vỡ cửa con nhà người ta và giờ thì đang đền tội. Ý tôi là, đền đáp. Hay bất cứ cách suy nghĩ nào trong đầu cậu lúc này.

Hay đơn giản chỉ là công việc hàng ngày của cậu.

“Naera.”

Một giọng nhè nhẹ vang lên từ khung cửa nhỏ ra vào. Cậu chủ tôi quay đầu lại. Ánh sáng ngược bóng, hắt ra hình dáng của một người thanh niên cao ráo với mái tóc đen dài tới ngang vai, và một chút khóe mắt hạ nửa trên gương mặt nhã nhặn. Không biết có phải do thứ ánh sáng trắng của đèn tuýp bên ngoài hay không mà tôi trông cậu ta có vẻ nhợt nhạt. Hẳn là cậu chủ tôi cũng thấy vậy, nên hiện giờ cậu mới ở đây, lúc này.

“Em xong chưa?”

“Một chút nữa, anh Liar.” Cậu chủ tôi nhoẻn cười. Thế rồi cậu nhanh chóng quay lại với cái nồi nghi ngút khói của mình, bỏ vào một đống gia vị và thảo dược chẳng ai rõ là gì hết, rồi múc đầy hai bát lớn đặt sẵn trên khay. Nấu cháo hẳn là sở trường của cậu chủ tôi mỗi khi gặp Liar, cho tới giờ đã nhiều không đếm hết những lần cậu đem lên tô nghi ngút khói trắng cùng thứ hỗn hợp màu ngọc trong này đặt lên trước gương mặt mệt mỏi của người thanh niên kia nữa. Hôm nay cũng vậy. Mắt cậu chủ nhìn hai người đó hết cả một phút rồi nhảy xuống bếp ngay, tôi đã biết cậu sẽ lại làm món đồ ăn này.

Tốt cho sức khỏe người bệnh là một câu quảng cáo ăn tiền.

“Để anh mang cho.”

Cậu chủ tôi lắc đầu, giữ cái khay lùi lại mà cười. “Làm vỡ bát phải đền đó. Em bê an toàn hơn.” Thế rồi giơ cao lên quá đầu mà lách người bước nhanh qua trước mặt Liar. Kỳ thực thì tôi cũng không có ý kiến mấy. Liar đi đứng còn không vững, hẳn nhiên, vỡ bát phải đền tiền. Có vẻ Liar cũng không còn hơi để tranh cãi với cậu chủ tôi, chỉ ngừng một chút rồi bước theo cậu trở về phòng trọ của mình.

“Ăn tối chưa Naera?”

“Chưa ạ.”

“Vậy sao không ăn luôn?”

“Axel còn đợi em về.”

Chợt một bàn tay nắm lấy người tôi, kéo cậu chủ tôi đứng lại. À, tay cậu vừa cầm bên khay đồ ăn vừa giữ tôi nên tôi cũng không hoan nghênh hành động này nhiều đâu. Ngước nhìn lên, tôi liền thấy cái dáng cao lớn của một cậu thanh niên nữa, nhưng lần này là tóc trắng và mắt vàng. Màu mắt nhạt khiến đường viền đồng tử lộ rõ, và khiến ánh nhìn của người này trở nên kỳ lạ.

Heike Masaomi vỗ vỗ nắm tay cậu chủ tôi, cười. “Cầm thế này còn nguy hiểm hơn Wa-chan đấy nhóc. Buông ra nào.”

“Em không nghĩ vậy đâu.” Cậu chủ tôi nhìn lên người trước mặt và, vẫn cười. Tôi cũng không tin vậy, khi nghe cái giọng sắp chết của cả hai người này. Cơn bão đột ngột thật dễ quật ngã người ta bằng cơn điên cuồng của nó, và để lại những hậu chứng dai dẳng. Nên, cậu chủ tôi chạy rong thế mà giờ còn khỏe mạnh vẫn là tốt nhất.

“Vậy cầm giúp anh thứ này.” Heike nhanh nhẹn đặt lên cái khay trên đầu cậu chủ tôi thứ gì nghe cạch một tiếng, rồi lại vỗ vỗ tay cậu. “Và đưa cái này anh cầm cho. Không lấy của nhóc đâu mà sợ.”

“Em không sợ anh.” Cậu chủ tôi vừa đáp vừa nới lỏng tay ra, để Heike đỡ dưới cái khay giúp mà buông tay đưa tôi cho cậu ta cầm. Và rồi cũng tiện đỡ luôn một bước loạng choạng của cậu ta. Tôi đã nói, tôi không tin cậu ta hay Liar có thể bưng bê tốt hơn cậu chủ tôi, dù cậu có bưng bằng một tay đi chăng nữa.

“Em nên sợ thì hơn, tên này không bình thường đâu.” Liar ở bên cạnh lên tiếng.

“Wa-chan, tớ là bạn cậu đó nhé.”

“Vẫn không thay đổi được gì.”

“Đúng ha, anh sói.”

Ánh sáng điện chập chờn trong cơn bão, dọc theo hành lang. Cái khay cậu chủ tôi mang theo óng lên màu ngọc trong từ ba tô cháo đầy.

“Này Naera, em không bỏ gì kỳ lạ vào nữa chứ?”

“Gì kỳ lạ ạ?”

“Thôi bỏ đi…”

Thật ra thì, đấy cũng không còn là một điều phải hỏi nữa.

Về Đầu Trang Go down
Phong
Phong
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 50

Tổng số bài gửi : 25

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty26/11/2014, 11:45 pm


Nhân vật:  Hanne Engelbert | Axel des Adler
Thời gian:  PM - Tag 193/Monat Xuân/Jahr 7

---------------------------------------------------------


Thời tiết lại trở nên dễ chịu. Gió nhè nhẹ, khiến không khí mùa xuân cũng trở nên rõ ràng hơn. Hanne choàng tỉnh khỏi giấc ngủ sau hai ngày vùi đầu vào tập trung nâng cấp lại những chiếc máy bay nhặt được trong hoàng cung. Cô có rất nhiều dự định cho chúng, thế nên việc lựa chọn ý tưởng cũng là một quá trình cân nhắc cẩn thận. Hanne mỉm cười. Bà cô vẫn bảo, cô nhiều lúc quá cầu toàn trong công việc, nên tự làm mình mệt mỏi. Nhưng với Hanne, những gì cô làm ra, cô muốn chúng phải có được sự tối ưu nhất trong mọi hoàn cảnh. Cô sẵn sàng bỏ gấp đôi, gấp ba thời gian so với dự kiến để hoàn thiện sản phẩm một cách ưng ý nhất.

Giờ thì cô đói bụng. Sau khi xuống nhà dưới và được bà chủ nhà tốt bụng nấu cho một tô cháo hải sản thơm ngon, Hanne rời khỏi khu nhà trọ đi dạo mát. Lúc đi ngang qua quán rượu đầu đường, cô chợt nhớ ra trong phòng đã hết sạch Vodka. Lúc tập trung làm việc cũng là lúc cô uống nhiều rượu nhất. Đó gần như một thói quen, dù mẹ cô có mắng về tác hại của rượu như thế nào, Hanne vẫn không bỏ được. Đôi lúc, cô cũng tự hỏi, cái thói quen đó hình thành từ lúc nào? Từ bao giờ, cô đã coi Vodka như một loại thức uống không thể thiếu? Hanne nhún nhẹ vai, rồi chuyển hướng bước vào quán rượu. Tay bồi bàn trông thấy cô thì nhanh nhẹn chạy đến thông báo.

“Hôm nay quán chúng tôi hết rượu rồi.”

Hanne ngạc nhiên. Cô nhìn lại ra ngoài trời. Mặt trời chỉ vừa khuất bóng, làm sao một quán rượu phục vụ gần 20 tiếng một ngày có thể bán hết rượu được? Như đọc được thắc mắc của cô, tay bồi bàn cười nói.

“Cô nhìn đi.” Anh ta chỉ tay về một đám người đang tập trung trong quán, những tiếng cười trầm trồ, tán thưởng lẫn chê bai vang lên ồn ào không ngớt. Giữa đám đông là hai người đàn ông ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn gỗ lớn, trên mặt bàn la liệt những chai rượu. Hơn một nửa trong số đó là những chai rỗng. Cả hai đều đang cầm trên tay một chai rượu lớn nốc lấy nốc để giữa những tiếng hò reo. Đây không phải lần đầu Hanne vào một quán rượu nên cô có thể nhận ra ngay đấy là một cuộc đấu rượu.

“Hôm nay quán chúng tôi tổ chức buổi đọ rượu thường niên. Rượu trong quán xem như đã được bao hết. Nếu cô muốn mua rượu thì có thể đi thêm ba dãy phố nữa sẽ thấy một quán khá lớn nằm cạnh đường chính.” Tay bồi bàn nói. “Hoặc cô có thể tham gia cuộc thi ở đây.” Anh ta cười. “Nếu cô thắng một đối thủ nào, người đó sẽ phải trả hết tiền rượu cả hai đã uống. Cô cũng sẽ được thưởng một chai rượu quý của quán.”

Hanne im lặng nhìn vào cuộc thi đang diễn ra. Hai đối thủ đều đã uống khá nhiều. Người bên trái sắp không trụ vững nữa. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần để quan sát rõ hơn. Xung quanh, tiếng hò reo của mọi người cũng càng lúc càng ồn ã.

“Cô nên biết luật ở đây.” Tay bồi bàn nói trong lúc đi theo cô lại gần chỗ đấu. “Người thắng phải chấp nhận thách đấu của bất kì ai. Cho đến khi anh ta gục gã hoặc tất cả đối thủ của anh ta gục ngã. Qua mười hai giờ đêm nay, nếu ai còn trụ vững, người đó sẽ giành được phần thưởng cho người chiến thắng sau cùng.”

Lúc anh ta nói xong cùng vừa ngay lúc người thi rượu ngồi bên trái đổ gục xuống bàn. Chai rượu trên tay văng xuống đất kêu một tiếng xoảng. Những mảnh thủy tinh văng tung tóe. Mọi người liền cười ồ lên chế nhạo. Tay bồi bàn mau chóng lỉnh đi, một khắc sau đã quay lại với cái chổi và chiếc ki để hốt hết những mảnh vỡ. Người đàn ông bên phải lắc lư người, anh ta còn trụ được, nhưng nhìn vào đôi mắt đục ngầu kia, Hanne có thể chắc chắn anh ta không thể uống tiếp được quá một chai rượu nữa. Một vài người bảo vệ đi tới nhấc người đàn ông đang gục trên bàn, khiếng anh ta ra một góc phòng rồi quẳng xuống. Nơi đó có hơn hai chục người khác cùng chung số phận. Hanne chỉ lắc đầu. Từ giớ tới nửa đêm, số lượng người nằm chèo queo ở đó nhất định con tăng lên nhiều lần.

“Anh Jack Sparow đã là người chiến thắng trong lượt vừa rồi. Quý khách nào sẽ là người thách đấu tiếp theo?” Tiếng cô hầu gái vang lên lanh lảnh.

Nếu mẹ mà biết việc cô sắp làm, nhất định sẽ mắng cô đến chết.

“Tôi.” Hanne lên tiếng rồi nhanh nhẹn ngồi vào chỗ trống trước khi có ai đó kịp đăng kí. Đám đông ồ lên một tiếng ngạc nhiên rồi cười ha hả. Cô biết đó là tiếng cười giễu cợt. Nhưng kệ đi. Cô tham gia vì không muốn đi thêm ba dãy phố nữa để mua rượu, trong khi có sẵn rượu ở đây và cô có thể uống thoải mái mà không mất tiền.

Hanne tin vào tửu lượng của mình. Cô chưa say bao giờ. Cô đã từng tham gia vào một cuộc đọ rượu trước đây. Tất nhiên đây là bí mật chỉ có cô và bà cô biết mà thôi.

“Cô gái, cô cũng gan dạ đấy…” Đối thủ của Hanne nhếch môi nói, giọng đã nhuốm say. Những tiếng cười cợt xung quanh vẫn chưa tắt. Cô hầu bàn nhìn cô lom lom một lúc rồi cất cao giọng thông báo.

“Người thách đấu tiếp theo, cô…”

“Hanne.”

“Cô Hanne, sẽ đọ rượu với anh Jack Sparow! Luật vẫn như cũ. Số lượng rượu cân bằng. Ai trụ lại cuối cùng là người thắng cuộc!”

Và như thế, trận đấu bắt đầu trong tiếng hò reo không ngớt. Đúng như Hanne dự đoán, Jack gục ngã sau khi nốc hết chai rượu đầu tiên trong lượt đấu với cô. Đám đông phấn khích la ó, sau đó, một người đàn ông ngoài bốn mươi với bộ râu quai nón rậm rạp thay thế Jack làm đối thủ tiếp theo.

“Anh Johnathan!”

Đám đồng vỗ tay cuồng nhiệt. Dường như người đàn ông này rất nổi tiếng ở đây. Nhưng việc đó không quan trọng, Hanne vẫn bình thản cầm chai rượu uống như bình thường. Đến chai thứ bao nhiêu đó cô cũng không rõ vì chẳng nghĩ tới chuyện đếm làm gì, người đàn ông cuối cùng cũng chịu thua.

Lần này tiếng reo hò càng vang dội hơn trước. Cô có thể nghe thấy cả những tiếng chửi thề. Cô hầu bàn cũng reo tên cô trong sự phấn khích. Và dường như mọi người trở nên e dè hơn. Sau khi Johnathan đã được mấy người bảo vệ “dọn đi”,  không ai chịu ngồi lên chiếc ghế đối diện với cô nữa.

“Còn ai thách đấu với cô Hanne không?” Cô hầu bàn cất cao giọng hỏi. Những tiếng xầm xì vang lên, nhưng không ai chịu ra mặt. Đúng lúc Hanne nghĩ cuộc chơi của đã cô kết thúc, thì một bóng người thong dong tiến vào ngồi xuống trước mặt cô.

Một người đàn ông trẻ tuổi. Mái tóc đen và đôi mắt xanh màu đại dương. Anh ta nhìn cô và nhếch môi cười. Không giễu cợt, không khinh mạn, chỉ thuần sự thích thú.

“Người thách đấu tiếp theo, anh…”

“Axel.”

“Anh Axel, sẽ đọ rượu với cô Hanne! Luật vẫn như cũ. Số lượng rượu cân bằng. Ai trụ lại cuối cùng là người thắng cuộc!”

Hanne nở một nụ cười nhẹ với đối thủ mới của mình. Anh ta khiến cô cảm thấy cuộc đấu bỗng trở nên đơn giản. Chỉ là một buổi uống rượu cùng người khác mà thôi.

“Trận đấu bắt đầu!”


----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
II Renking.Rin II
II Renking.Rin II
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 54

Tổng số bài gửi : 19

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty28/11/2014, 12:15 am


Nhân vật: Mukuro Sankirentou
Địa điểm: Thị trấn
Thời gian: TAG 194

______________



"Cậu trai trẻ, lâu rồi mới thấy cậu chạy bộ lại đấy!"

"Thế ạ, thế trước đây cháu hay chạy bộ ở đây lắm hả bác?"

"Cậu này hỏi lạ ghê, cậu cách đây mấy hôm còn ì ạch chạy theo đoàn chứ đâu, ai lão còn nhầm chứ cái mái tóc cậu rất gây ấn tượng đấy."

"Thế ạ."

"Mà hôm trước khu cậu có sao không?"

"Khu cháu ạ?"

"Nhìn cậu không phải là dân vùng này, chắc đang ở trong khu nhà trọ đúng không. Hổm thấy có sét đánh rất vang liên tiếp tại vùng đó, người ta đồn không biết có ai mạo phạm thần linh hay gì không mà có sét đánh ghê dữ thần."

"Thần linh ấy ạ?" Tiếng cười khúc khích vang lên khiến cho người trung niên dừng tay công việc đang làm mà khó hiểu nhìn gã thanh niên, khi hắn càng lúc càng cười lớn hơn nữa, cười khằng khặc, khùng khục như thể hắn ta vừa được nghe một câu chuyện buồn cười nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ. Ông lão do dự một chút, rồi vươn tay ra vỗ nhẹ vai cậu trai với ý e dè, rằng cậu ta không sao đấy chứ. Nhưng đó chỉ là một ý định và hoàn toàn bị dập tắt khi người trung niên chợt chạm phải ánh mắt của gã trai đang cười điên cuồng kia. Ông không biết dùng từ nào chính xác để hình dung, ông chỉ biết ông đã cho rằng người thanh niên này thật sự điên rồi. Một gã điên tỉnh.

"Có thể là có, mà có thể là không." Khi ông nghĩ mình cần phải tránh xa người này thì hắn ta chợt ngừng cười, nụ cười khoái trá trên môi cũng thu về thành một đường cong mềm mại trên mặt. Khiến cho ông trong phút chốc nghi ngờ rằng những hình ảnh mình thấy lúc trước hoàn toàn là ảo giác, nhưng những cảm giác lạnh người ban nãy vẫn còn đọng lại đậm đặc, rất dễ dàng quay lại cuốn băng trí nhớ vài giây trước; ông biết mình đã không nhìn nhầm. Hôm nay quả là một ngày không tốt đối với ông!

Người thanh niên nhận ra thái độ khác lạ của ông lão đối với mình, bèn bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ đành rời đi, không quên bỏ lại một câu không vấn đề để ông lão yên tâm, nhưng lại không giải thích thêm về câu trả lời mơ hồ của mình. Vì hắn là một kẻ theo chủ nghĩa vô thần; dù cho sự tồn tại của hắn nơi đây là hoàn toàn vô lí. Hắn không quan tâm, trò đùa này kéo dài đến đâu thì hay đến đó, dù cho hắn biết, có một gã chủ nợ dai dẳng hẳn vẫn còn đang đợi hắn. Mà tốt nhất là quên béng hắn đi là tốt nhất! Chắc lần này hắn lại xù nữa rồi, vậy ha!

Mà sao vẫn còn gọi là "hắn" nhỉ, bây giờ phải là "gã" mới đúng.

"Chết tiệt, mái tóc dài này vướng víu quá!"
Về Đầu Trang Go down
II Renking.Rin II
II Renking.Rin II
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 54

Tổng số bài gửi : 19

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty29/11/2014, 11:58 pm


Nhân vật: Mukuro Sankirentou | Naera
Thời gian: Tag 196
Địa điểm: Thị trấn


---------------------------------------------

Gã châm điếu thuốc và rít một hơi dài, làn khói thuốc hơi thở của hắn chờn vờn nhẹ trong náng rồi nhàn nhạt hẳn đi và mờ ảo biến mất, như cái cách mà nó xuất hiện. Những tưởng làn khói ấy sẽ lại tái sinh một lần nữa qua gã trai đang say sưa điếu thuốc, thì bất chợt gã buông tay , điếu thuốc trên tay không còn kết quả nào ngoài việc rơi xuống và bị gã đạp cho tắt hẳn, dù nó chưa cháy đến nửa điếu. Gã nhớ có một thời mình nghiện thuốc rất nặng, mặc dù gã đã tự cai sau đó, nhưng một tuần vẫn phải làm vài điếu mới chịu được. Nhưng kể từ khi gã phải kí bản ghi nợ với kẻ nào đó thì cuộc đời gã đã bước sang trang mới với một cuộc sống nợ nần ngập mặt. Gã bị siết nợ thê thảm, những bộ quần áo gã thích, những món quà gã được tặng, căn hộ xinh xắn của gã hay đến cả chiếc giường nghèo nàn cũng bị chia đôi mà vẫn chưa đủ, lại còn mỗi tháng phãi trả “lãi” khá là đắt. Gã cũng chả hiểu vì quái gì mình lại mắc phải một tên chủ nợ dai cmn dẳng đến như vậy, lại càng *o hiểu hơn khi gã cứ như thế mà ờ chấp nhận kí giấy nợ với tên kia luôn. “Sankirentou ơi là Sankirentou, cái sự tự hào bấy lâu về độ khốn nạn của mày bây giờ lại như thế này đây sao?” Gã thường hay than thở như vậy. “Chắc là mày sắp chết rồi đó Sanki, tốt nhất là mày nên bắt đầu tin vào cái thần linh gì đó đi, để cho mày mốt có bị xe cán thì còn giữ được khuôn mặt làm vốn xuống dưới kia còn làm ăn nghen.”

Ôi, gã vốn rất yêu nghề mà!

“Anh Cầu Vồng.” Khi gã đang bơi lóp ngóp trong mớ suy nghĩ vớ vẩn theo tâm lí của một thằng – tự - thấy – nó – sắp – chết thì ở đâu có tiếng gọi, thật ra gã cũng chả để ý cho lắm nếu như cổ gã không tự nhiên xoay qua nhìn theo hướng tiếng nói như một thói quen; và gã nhận ra là có vẻ như ai đó đang gọi mình. Anh? Anh Cầu Vồng? Cầu Vồng? CẦU VỒNG? CẦUUUUUUUUUU VỒNGGGGGGGGGGGG?????

M* nó chứ Cầu Vồng cái Toshiba nhà nó ! Gã thích con công hơn!

“Anh Sanki?” Cho dù là tiếng gọi rất nhỏ, nhưng khi đã gọi đến hai lần cộng thêm cái sự nhạy cảm kì cục thì gã đã nhanh chóng xác định được vị trí của đối tượng cần tìm. Và, và, và, và, và…………………

…….

Gã có thể thổ nội tạng và mọc cánh bay đi để nhận lương đạo diễn ngay bây giờ không? Ồ không, vì gã là nhân vật chính trong mấy cái tương tác này mà lị. Dù gã biêt đằng nào có một ngày gã cũng lên nóc mà thôi, nhưng bây giờ, hơn bao giờ hết, gã muốn cười đến rách miệng rồi, nếu gã không phải là kẻ quá yêu khuôn mặt mình thì gã đã dùng lưỡi lam rạch toẹt cái miệng mình ra để cười cho đã rồi. Nhưng mà lại chết tiệt rằng gã không thể cười lớn được, gã dù có buồn cười đến muốn điên lên thì gã vẫn luôn biết mình phải làm gì. Trên mặt gã hiện hữu một nụ cười thân thiện và trìu mến, dù cho điều đó rất tương phản với bờ vai đang run rẩy và cái bụng đang thắt lại dữ dội; gã nhìn sinh vật đang lạch bạch chạy tới chỗ mình: sinh vật với mái tóc dài màu hồng đầy hoài niệm, đôi mắt xanh tròn tròn như hai cái lỗ donut và nụ cười khoe hàm răng trắng sáng – Naera. Không lẫn vào đâu được cái sinh vật tên Naera này, cho dù có khác biệt bao nhiêu về những yếu tố khác, tỉ như là bé tẻo teo thế này. Ôi Naera Naera, kí ức thì làm sao sánh được cảm giác khi gặp người thật việc thật như thế này! Gã buồn quá, gã vui quá, gã giận quá, gã phấn khích đến chết mất!!

“Là Naera sao? Hôm nay nhóc rất đáng yêu đấy!”

Trời ơi gã thèm bánh chưng quá đi mất!!

     
Về Đầu Trang Go down
Naera
Naera
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 52

Tổng số bài gửi : 18

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty2/12/2014, 10:52 pm

Nhân vật: Naera | Mukuro Sankirentou
Thời gian: Tag 194 | Monat Xuân | Jahr 7
Địa điểm: Thị trấn


---------------


#9: Nói chuyện kiểu gì ăn nhập quá ha!


Dạo gần đây trên phố xuất hiện nhiều tin đồn. Những tin đồn không được tốt đẹp mấy về những vụ án mạng, những gã giết người hàng loạt hay những kẻ cuồng sát tâm thần. Có gã chỉ giết phụ nữ, có gã lại chỉ giết trẻ con. Mấy trăm mạng cũng không đủ để lôi kẻ đó ra từ bóng tối. Mà tin đồn đáng sợ nhất vẫn là như vậy, rằng những kẻ sát nhân vẫn còn lảng vảng và gây án khắp nơi, rình rập trong nỗi sợ hãi của con người. Không ai được an toàn, và không nơi nào là đảm bảo.

“Chậc, tội nghiệp thật.”

Một ông bác miệng ngậm điếu thuốc lào, tay phẩy mạnh tờ báo rất có phong thái của các ông lão nhàn rỗi, lắc đầu cảm thán. Có vẻ ông này là cựu chiến binh, như các ông bác cựu chiến binh khác vẫn hay ngồi chè nước sáng sớm và đọc báo vỉa hè. Tôi nghiêng đầu nhìn xuống trang báo ông bác đang đọc. “Vô địch giải đua thuyền xuyên Grandline”, ờ, chắc chắn không phải cái tít bự chảng ở đầu tờ báo này. Ở một góc bé bé con con ngoài cùng về phía tôi, là mẩu thông tin về cuộc điều tra bị gián đoạn ở một đảo quốc nào đó, kèm theo chi tiết một vụ án mạng được hứa hẹn ở số báo sau. Mà vì cái “giải đua thuyền xuyên Grandline” kia, tôi cũng không biết tờ báo lá cải này có bao nhiêu phần trăm sự thật.

“Hầy, con nít con nôi dạo này cũng lêu lổng quá. Nhóc con, sáng sớm ra thế này đi đường phải cẩn thận nghe chưa.”

Cậu chủ tôi ngước lên khỏi tờ báo, nhanh nhẹn gật đầu. Ông bác già lẩm bẩm thêm cái gì tôi không rõ, hình như cằn nhằn chuyện báo chí dạo này đưa tin chậm gì đâu, chẳng như thời ông ngày xưa quân liên còn nhanh  hơn nhiều. Ôi thì mấy người già cả vẫn cứ luôn hoài niệm như vậy. Cậu chủ ôm tôi đứng nghe một lúc, xong rồi cũng thơ thẩn bước về. Về nhưng mà không phải về, kỳ thực cậu chỉ rời khỏi chỗ quán nước thôi. Còn thì, trời vẫn còn sớm lắm.

Mấy hôm nay trời nắng, nắng gay gắt. Cũng vì thế mà cậu chủ tôi tăng động hơn trước, ý là, trở lại trạng thái bình thường của cậu và dậy sớm hơn cả mặt trời (thật ra hòn đảo mùa đông thì mặt trời mọc cũng không sớm lắm, sớm hơn giờ Axel dậy một chút thôi). Và vì cái đại hội thể dục thể thao kỳ quặc và ngắn hạn kia mà giờ cậu mới ở đây, đi lung tung trong thị trấn vào lúc sáng sớm. Axel đương nhiên vẫn còn ngủ ở nhà. Hôm qua gã vừa uống rượu say túy lúy, hình như tham gia một cuộc đọ rượu nào đó, nên chắc chắn sẽ không dậy trước giữa trưa. Nên cậu chủ tôi ra ngoài “tập thể dục” trước, chạy bộ và neo núi và bơi hồ băng, dù rằng bây giờ chẳng còn ma nào tập thể dục buổi sáng nữa.

Tôi nhìn con đường đằng sau lưng vắng teo. Thiết nghĩ, ờ, muốn bắt cậu bỏ lò cũng dễ lắm mà. Nhưng không hiểu sao tôi lại không thấy mấy cái nguy hiểm đời thường đó có tí liên quan nào đến cậu chủ tôi, như thể nghe kể chuyện hành tinh hay thế giới khác vậy. Mà chắc có lẽ giống hành tinh khác thật, căn bản thì, kể chuyện ma quỷ hay những hiện tượng kỳ bí với cậu chủ tôi còn có vẻ gần gũi hơn nhiều. Nhiều khi tôi thấy cậu chủ đứng nhìn chăm chăm vào thứ gì đó ở khoảng trống trước mặt. Nhiều khi tôi nghĩ cậu nhìn thấy vong hồn, ma quỷ hay thứ gì đó siêu nhiên đại loại vậy. Nhiều khi tôi nghĩ cậu đơn giản là bị đơ tức thì.

Nên thỉnh thoảng tôi thường tưởng tượng ra chuyện cậu chủ gặp tiên cá (hoặc quỷ cá) trên biển, hay uống trà cùng nhân sư đại loại. Thực ra thì cậu cũng từng uống trà cùng ông già Noel rồi, nên cũng không có gì kỳ quái nếu tôi nghĩ đến mấy chuyện như vậy. Tôi nghĩ khi nào tôi nghỉ hưu, ý là khi cậu chủ đã lớn và không cần tôi coi sóc nữa, sẽ viết một cuốn truyện cho cậu chủ. “Naera phiêu lưu ký” hay “Những câu chuyện kỳ bí của Naera và cây cung” đây?

Sao cũng được, chỉ mong đó sẽ là những câu chuyện vui. Và một cái kết tốt như những câu chuyện phiêu lưu thần tiên khác.

Con đường trước mặt dần xuất hiện những bóng người.

Cậu chủ tôi đứng lại nhìn dải đường trắng lớn cắt ngang phía trước con hẻm, nơi mấy bóng người tập thể dục đang lững thững chạy qua. Tiếng bước chân dậm thình thịch trên mặt tuyết ban sáng, một vài tiếng chào hỏi râm ran, lướt qua giữa khoảng không trắng sắc nắng đầu ngày. Hẳn là khu phố này đã lục đục dậy. Cậu chủ đứng ôm tôi nhìn theo người ta một lát, mắt phản chiếu từng bóng người chạy qua một cách tĩnh lặng, đuôi mắt cong lên, dĩ nhiên cậu vẫn đang cười. Tôi nhớ mấy lâu về trước khi mới lên tàu tôi đã hú hét cậu chủ, cười một mình như vậy người ta tưởng cậu bị điên đó. Và giờ thì cậu đã lớn hơn một chút, tôi lại nghĩ chắc chẳng sao đâu.

Đột nhiên một cái bóng rực rỡ lướt qua trước mặt cậu.

Một cái bóng rực rỡ nhiều màu, và mềm mại, như màu sóng nước. Cậu chủ tôi chớp mắt nhìn theo bóng người thanh niên vừa chạy qua, nghe tiếng cậu ta nói dăm ba câu với ông bác phía trước, và rồi nhanh chóng biến mất đằng sau bức tường chắn của con hẻm. Liền cậu chủ cũng ôm tôi vui vẻ chạy theo. Nhập vào dòng người.

“Ama, anh Sanki hình như cũng rảnh rỗi, con chạy theo được không?”

Thật ra tôi không nghĩ có kẻ nào thuộc tàu Journey of Dreams lại không rảnh rỗi đâu. Như cậu chủ.



“Anh Cầu Vồng!”

Gã thanh niên với mái tóc nhiều màu dài rũ đến thắt lưng, người tựa hờ vào thanh chắn ở cầu cảng và miệng thở ra mấy làn khói trắng đục, quay đầu lại nhìn cậu chủ tôi. Dĩ nhiên cậu thì chẳng phải chậm chạp gì, nhưng Mukuro Sankirentou vẫn chạy trước đến cả đoạn đủ để khi cậu chủ tôi chạy đến nơi, đã châm xong điếu thuốc và làm một hơi dài. Tôi nhăn nhó nhìn khói thuốc xung quanh cậu ta. Mấy lần trước tên này có hút thuốc đâu chứ?

Và cũng không nhìn cậu chủ tôi như thể yêu quái hiện hình thế này.

“Anh Sanki?” Cậu huơ huơ tay trước mặt Mukuro Sankirentou, lập tức kéo được sự chú ý của gã trai về. Được cả cái thái độ của cậu ta thay đổi ba trăm năm mươi chín độ - đến mức tôi nghĩ mình cần được cấp thuốc trợ tim. Dù rằng cậu ta không tỏ vẻ đó quá nhiều.

Ý là, “quá” nhân một ngàn lần.

“Là Naera sao? Hôm nay nhóc rất đáng yêu đấy!”

Cùng với câu nói hết sức phởn mà cũng hết sức khả nghi, ý tôi là, cái cách một cậu thanh niên nhìn như thể vừa mới phát hiện ra trò tinh quái gì đó rất lý thú, Mukuro Sankirentou nhấc bổng cậu chủ tôi lên trên tay, xoay đủ một vòng. Tôi phải nói là cẩn thận nha cậu trai, cậu đang đứng chênh vênh trước thanh chắn an toàn của cầu cảng đấy. Nếu Mukuro Sankirentou có bất cứ ý định nào tính quăng cậu chủ tôi xuống nước như cao bồi quăng dây, để trả thù cho lần trên hồ chẳng hạn, thì tôi sẽ chắc chắn sao cho mình móc được cậu ta bay xuống biển cùng cậu chủ. Trời thanh gió mát, tắm biển sớm cũng không tệ đâu.

Nhưng Mukuro Sankirentou không ném văng cậu chủ tôi xuống biển, và tôi cũng không có cơ hội thực hiện kế hoạch chết chùm kia. Cậu ta chỉ có vẻ phấn khích, phấn khích hết mức và cũng tinh quái hết mức, gần như chẳng có chút nào giống Mukuro Sankirentou bình thường hay làm mặt người lớn với cậu chủ tôi. Tôi nghĩ có lẽ thay đổi thời tiết khiến não cậu ta hỏng hóc tạm thời. Mà cậu chủ tôi hình như không nghĩ vậy. Tôi thấy cậu nhìn người trước mặt một lúc, nhìn không chớp mắt, trước khi đưa tay lên chạm vào má cậu thanh niên vẫn với tình trạng bị nhấc bổng như vậy. Và kéo kéo như thể gương mặt kia là cao su hay kẹo dẻo gì đó vậy.

Cũng không khó để đoán ra ý cậu chủ tôi là gì. Chỉ thấy Mukuro Sankirentou thản nhiên cười, vẻ tinh quái trong mắt càng sâu đậm.

“Ta là đồ chính hãng đó nhóc, dù rằng có đẹp trai hơn đến nỗi bị nhóc nhận thành giả mạo vầy thì hơi bị đau lòng đó.”

Vừa nói gã thanh niên vừa đặt cậu chủ tôi đứng xuống mặt tường chắn, một tay kéo tay còn lại của cậu lên áp vào má mình. Cậu chủ tôi cũng không từ chối lòng tốt đó mà dùng cả hai tay nhéo qua nhéo lại, biến gương mặt đẹp đẽ của gã trai kia thành bột bánh bao nhào nặn qua lại.

“Chắc vậy ha, anh Sanki.” Cậu chủ tôi cười.

“Chậc, nhìn ta kiểu vầy, nhóc nhạy cảm ghê.” Mukuro Sankirentou xoa đầu cậu chủ tôi – lúc này có vẻ cảm thấy đã đủ mà buông má cậu ta ra, chỉ còn áp hờ trên mặt – đột nhiên lại không cười nữa mà nghiêm mặt lại. Tôi tò mò ngó gã thanh niên nhìn thẳng mắt cậu chủ tôi bằng cái vẻ nghiêm trọng không mấy chân thật đó, và lên tiếng hỏi. “Nhóc thấy ta đẹp không?”

… Hở?

Tôi còn đang trợn mắt nhìn gã thanh niên trước mặt thì cậu chủ tôi đã gật đầu. Hình như trước đó cậu có đảo mắt nhìn đi đâu, chắc để lấy chuẩn mực về “đẹp”, nhưng bởi vì tôi đang bận nhìn Mukuro Sankirentou nên chẳng biết cậu đã lấy chuẩn mực nào.

“Có ạ, anh Sanki.”

“Thế nhóc có thích anh không?”

… Ơ hở?

“Cũng có ạ.” Cậu chủ tôi lại rất vui vẻ gật đầu.

“Nhóc thích 'ta' này hay là 'ta' kia?”

Sao tôi có cảm giác mình không theo kịp câu chuyện thế này?

Mukuro Sankirentou nhìn cậu chủ tôi, cười – hẳn là cho rằng cậu thông minh hơn tôi  để hiểu được câu hỏi đó. À ha, hẳn là như vậy. Lúc trước tôi cũng có bao giờ hiểu mấy cậu trai này và cậu chủ tôi chơi giỡn mấy cái trò quỷ gì đâu. Cậu chủ tôi thì, lần này không gật đầu. Thay vào đó cậu kiễng chân lên một chút, kéo gã thanh niên trước mặt xuống một chút, và hôn nhẹ lên trán cậu ta. Tôi nhớ hành động này hình như quen quen. Rất giống khi Mukuro Sankirentou đã làm cho cậu chủ tôi ở hồ.

“Nếu bây giờ ta ở đây mãi mãi thì sao?”

“Em sẽ nhớ anh Sanki.” Cậu chủ tôi cười nhỏ nhẹ.

… Và tôi thì đã quyết định hai người này não hỏng rồi.

Về Đầu Trang Go down
Terreno Nero
Terreno Nero
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 50

Tổng số bài gửi : 3

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty2/12/2014, 11:15 pm


Terreno Nero - Raffael Der Louis Roussieura
Am Tag 196, Jar 7 - Drum Island



-- oOo --




Terreno ngáp dài một cái, hắn ngồi dậy với mái tóc bù xù uể oải. Dĩ nhiên ngủ một giấc tới sáng tóc sẽ dựng lên vậy, nhưng hắn quen rồi, nếu giờ lấy lược chải thêm tí keo khéo sẽ thành tên thanh niên nghiêm túc nào đó. Nên, kệ. Như vậy không phải giống hắn hơn sao.

Gã đàn ông đứng lên kéo tấm áo khoác trên ghế mặc vào, ánh mắt theo thói quen quay lại nhìn thằng nhóc ngủ giường bên cạnh. Mái tóc cam bắt nắng xõa ra đầy nệm, đan qua đan lại từng lọn mềm mại rất có đường nét, tương phản với sắc trắng của drap giường càng nổi bật lên thiếu niên nằm trên đó. Thằng nhóc hẳn là biết trời sáng nên vô thức kéo chăn trùm lên mặt gói người thành một cục, nên hắn không thể thấy gương mặt nó bây giờ. Kệ vậy, hắn quay đi, khi nào muốn dậy sẽ dậy thôi.

Bước xuống cầu thang, hắn bẻ cổ mấy cái theo thói quen, đôi mắt nâu đỏ trải xuống hành lang vắng người bên dưới quan sát như đang ‘cảm’ thứ gì đó. Không phải đang đề phòng hay dò xét, như đã nói, thói quen chỉ là thói quen, lâu dần giống như phản xạ. Cũng không sao, có nghĩa là hắn vẫn còn nhạy bén, người ta nói cẩn tắc vô ưu cũng không phải không có căn cứ. Mà thôi quên đi, Terreno mở miệng gọi một cốc café như thường lệ, khi bản thân đã ngồi xuống cái bàn nơi góc đường nắng trải dài. Sáng ngày hôm nay cũng không rõ là ngày mấy rồi, gã đàn ông khép mắt lại theo điệu jazz trầm bổng cất lên từ một cái máy phát đĩa than, ngón tay nhịp lần lượt trên mặt ghế gỗ. Ở chỗ hắn trước kia người ta tính theo lịch khác, ở đây đương nhiên lại tính theo lịch khác. Một ngày cũng chỉ hai mươi bốn tiếng không hơn, chẳng hiểu sinh ra nhiều cách gọi như thế để làm gì. Nhàn cư vi lâu dần sinh màu mè hoa lá?

Khuấy đều cốc cà phê rồi rút cái muỗng còn nhỏ giọt khỏi mặt nước xoay tròn, hắn đặt nó bên cạnh rồi đưa ly lên môi nhấp một ngụm. Đắng. Vị đắng lắng xuống, dần tan ra trên đầu lưỡi. Terreno vẫn quen uống café không đường như vậy, một thói quen cố hữu những tưởng đã bỏ từ lâu rồi, rốt cuộc lại không thể bỏ được. Sống quá lâu với bình yên, đến một kẻ vốn quen lăn lóc nơi chiến trường như hắn cũng đã chùn chân, khó mà nghĩ nếu trở lại như trước kia sẽ thế nào.

“Đến rồi thì ngồi xuống, còn lấp ló làm gì.”

Đột ngột cất tiếng, Terreno khiến cái bóng đổ dài trên cái bàn của hắn trở cơn giật mình. Không cần quay lại cũng biết đó là kẻ nào. Nhưng dậy sớm vậy, cũng là chuyện hơi lạ với thằng nhóc đấy.

Về Đầu Trang Go down
Raffael Valronica
Raffael Valronica
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 50

Tổng số bài gửi : 3

[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty14/12/2014, 11:54 pm


Nhân vật: Raffael Der Louis Roussieura | Terreno Nero
Thời gian: Tag 196
Địa điểm: Thị trấn


---------------------------------------------
“Đến rồi thì ngồi xuống, còn lấp ló làm gì.”

Nó hơi giật mình một tí, vì vẫn đang trong trạng thái vương vấn một chút mơ màng của buổi sáng sớm, như một tấm tơ mỏng bao phủ không gian xung quanh. Quần áo tươm tất, vệ sinh sạch sẽ nhưng cũng không làm một cái kén nhưng nó quá thanh tỉnh, thế nên dẫn đến tình trạng nó có lúc đứng ngơ một lúc thế này, trong khi hai mắt nhìn chăm chăm vào gã đàn ông đang chậm rãi nhấm nháp ngụm cà phê sáng, từng ngụm chậm chạp, đều đặn và có qui luật, để cái đắng của tách cà phê không đường như thường lệ khẽ chạm vào đầu lưỡi gã, rồi len lỏi cái hương vị đậm đà và còn đắng hơn cả tách trà nguyên chất qua cổ họng; trà thì đọng lại vị thơm như những chiếc lá tinh sương buổi sớm, day dứt và quyến luyến con người ta, nhưng cà phê thì đắng, và chỉ là cái đắng mà thôi, cái đắng như một cú gã từ cõi mộng đẹp về với xã hội thực tại với những gam màu trầm lặng, cái lặng của sự chơ vơ và mệt mỏi khi mọi thứ xung quanh xoay chuyển quá nhanh và mọi bước chân đều bận rộn, chẳng còn kịp ngoái nhìn. Một tách cà phê buổi sáng, gã như một kẻ thờ ơ bất chợt dừng lại một chỗ, dòng người qua lại hối hả đến chỉ còn lại những chiếc bóng mờ chồng ép lên nhau, còn gã chỉ vẫn đứng đó, cứ như gã là một mảnh ghép của bức tranh mơ hồ này, nhưng gã cũng lại là một bức tranh độc lập và tách biệt riêng gã. Và nó đứng nhìn gã, nhìn thôi, nó không biết nó nhìn cái gì, gã có mắt mũi miệng hai tay hai chân, như nó, như mọi người khác, chẳng có gì đặc biệt đáng để nhìn. Hình như là nó đã rơi vào trạng thái "tĩnh". Gã tạo nên trạng thái "tĩnh" cho nó, mà gã cũng vừa phá vỡ nó mất rồi.

"Cà phê." Nó nhìn chằm chằm vào ly cà phê đen sóng sánh của gã đàn ông, thầm nhớ lại cái cảm giác cái vị đắng thấm đẫm vào lưỡi của nó, khiến cái lưỡi chỉ quen nếm những món mật ngọt phải rụt lại và khuôn mặt méo xệ ngay từ những giọt đầu tiên. Nhìn vẻ cười nhạo của gã đàn ông, nó tức tối, và có một thời gian nó đã tập uống cà phê không đường. Nhưng cũng chỉ ngày một, ngày hai, một tháng sau nó lại quay về với nước lọc thân yêu, cần quái gì cứ phải cà phê để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, nó là nó thôi là đủ. Nước lọc, nào phải vì cái gì thanh cao cái gì tinh khiết, chỉ đơn giản là nó không muốn nhét thêm một tí đường nào vào miệng nữa thôi.

"Đói?" Bất chợt gã đàn ông hỏi, trong khi mắt vẫn để ở đâu đâu và tay  vẫn nhịp nhàng khuấy tách cà phê, như chính gã không phải là người vừa cất tiếng. Nếu không phải vì quá rõ thì có khi nó còn tưởng ông chú yêu quí của nó nhảy cóc qua thời kì mãn kinh và trực tiếp tiến vào giai đoạn lú lẫn của tuổi già rồi.

"Không." Nó lắc đầu, rồi lại gật đầu. "Mà đúng là đói rồi."

Gã đàn ông ngừng lại nhìn nó một chút, rồi lại tiếp tục với cái trò khuấy khuấy nhấm nháp của mình.

"Takoyaki."

"Hm? Không, ai lại ăn sáng bằng Takoyaki bao giờ." Vị tóc đỏ nào đó, ngài có thấy ngài nên đi tranh giải quán quân Mr Kiệm Từ không?

Một chiếc ví đen được chuẩn xác thảy vào lòng nó, và nó quen tay chụp được. Nhìn gã đàn ông, vẫn trầm mặc, trầm lặng và trầm mặc, nó thở dài, đặt lại chiếc ví lên bàn, và dùng đôi mắt xanh lá mạ lại chuyển một chút ngọc lục bảo mà nó vẫn thường tự tấm tắc, mở to mà thu trọn hình ảnh của gã đàn ông gói gọn trong đôi đồng tử có chút quỉ dị khi còn ánh cả màu vàng của những tia nắng vào. Ngụ ý: chú lết cái mông ra khỏi ghế và đi cùng con đi nào!

Một phút

Hai phút

Ba phút

...

Năm phút trôi qua, gã đàn ông thôi khuấy khuấy nữa, nâng tách cà phê lên và uống vào một hơi, nếu có người qua đường A Cẩu A Miêu nào đó đi qua nhìn thấy, thì sẽ phải bật ngón tay cái và thốt lên: "Quá khí phách! Quá đẹp trai!". Nhưng rất tiếc người chứng kiến lại chẳng phải là anh A hay anh B nào hết, mà là thằng nhóc gian trá Raffael và hiện khóe môi đang hơi cong lên mà thôi.

"Ta ra ngoài mua một số đồ."

Cuối cùng đứa nhỏ cũng không giấu được cái nhoẻn rất khẽ vụt qua trên môi, nó nhanh chóng bước đuổi kịp và bước ngang với người đàn ông. Sắc nâu đỏ và sắc cam dưới ánh nắng gay gắt không hề bị dung hòa đi, trái lại càng đậm đà, nhưng không hề gây cảm giác chói mắt, mà đó là những gam màu được chuyển sắc độ không theo qui luật, nhìn qua thế nhưng lại có cảm giác hài hòa không nói nên lời. Cái hài hòa của những thứ phá vỡ qui luật tự nhiên và độc lập.



     
Về Đầu Trang Go down

Sponsored content



[Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Drum Island] Thị trấn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next

 Similar topics

-
» [Drum Island] Hải Cảng
» [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết
» [Drum Island] Dãy núi Trống
» [Drum Island] Rừng Tuần Lộc
» [Drum Island] Cuộc xâm lăng của Dây Chun

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Share the World :: Main Story :: Đảo Quốc Drum-