Share the World
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công vào One Piece Role Play Text Game Share The World
Share the World
Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công vào One Piece Role Play Text Game Share The World


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng NhậpĐăng Nhập  Đăng kýĐăng ký  Tìm kiếmTìm kiếm  
AM TAG 196 | Monat Hạ | Jahr 7 | Nắng gay gắt

Share
 

 [Drum Island] Thị trấn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giảThông điệp
Yuu
Yuu
Game Master
Game Master

Berry Berry : 40

Tổng số bài gửi : 169
Đến từ : Giường ngủ

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty10/11/2014, 2:59 pm




[Drum Island] Thị trấn Town_zps2f654e8c

Tọa lạc phía Tây của Drum là một thị trấn hiền hòa chìm trong màn tuyết trắng. Người dân tại đây rất thân thiện và hiếu khách.
Vật phẩm có thể tìm thấy tại khu vực
[Drum Island] Thị trấn OnionCake_zpsc1cd96a5
Bánh HànhThông tin vật phẩm: loại bánh có mùi khó chịu nhưng vô cùng bổ dưỡng, được chế biến từ nguyên liệu chính là Hành. Maria sẽ chỉ bạn cách làm nó nếu bạn mang Hành đến chỗ bà ấy.
NPC tại khu vực tương tác
[Drum Island] Thị trấn NegikumaMaria_zpsb6951a4f
MariaThông tin: Bà nội trợ đích thực trong thị trấn. Marima rất yêu thương con trai mình. Bà thường tìm mua hành để chế biến những loại thức ăn cho cậu bé. Nếu làm quen với bà ấy, có thể bạn sẽ ít nhiều học hỏi được vài món ăn ngộ nghĩnh từ hành đó.
[Drum Island] Thị trấn Dalton_zps890138f7
DaltonThông tin: Quốc Vương đương nhiệm của Drum, trước đây ông là đội trưởng đội cận vệ hoàng cung. Dalton rất thương dân chúng, một người trị vì tốt, đi kèm đó là cá tính "thanh niên nghiêm túc" của ông.
Trong thời gian AM, Dalton thường xuống thị trấn quan sát và lắng nghe người dân, vì thế bạn đừng nên gây sự trong thị trấn, có thể Dalton sẽ trừng trị bạn ra trò đó.
Nhiệm vụ: Làm bánh hành (đang điều chỉnh)
................

Sự kiện: Mừng Sinh Nhật Roronoa Zoro: Tập thể dục mỗi ngày!!



Được sửa bởi Yuu ngày 17/11/2014, 8:21 pm; sửa lần 3.
Về Đầu Trang Go down
http://yuushihio.tumblr.com
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty11/11/2014, 7:37 pm




Nhân vật: Francesco Veleno | Axel Des Adler | Mukuro Sankirentou | Shanks
Thời gian: Buổi chiều - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

Thể dục thể thao là kẻ thù của bệnh tật

Mùa xuân là mùa của tuổi trẻ, mùa của những âm vang đất trời, khi nắng ấm vàng rực rỡ đổ xuống hòn đảo lạnh giá, điểm tô những sắc màu, gọi những cánh chim di cư bay về nơi đất mẹ.
Mùa xuân, mùa của tình yêu và khát vọng...


Một quả cà chua được ném lên khán đài.

- E hèm - Lão thị trưởng, hay trưởng làng, hay cái quái gì Francesco không biết (bởi hắn không quan tâm) hắng giọng, tiếp tục bài diễn văn lê thê gì đó - Nói chung để ăn mừng năm mới, nâng cao sức khỏe, phòng tránh bệnh tim mạch và tiểu đường, tôi xin đại diện cho ủy ban sức khỏe, phát động phong trào thể dục thể thao toàn vương quốc!

Tiếng vỗ tay rào rào nổi lên. Francesco chỉ trố mắt nhìn.

- Tham gia đi! - Lão thuyền trưởng tóc đỏ vỗ hắn một cái muốn sụm lưng - Cậu cũng có bận gì đâu!

- Không thích!

Nói vậy chứ hắn vẫn bị đẩy luôn vào cái dòng người đang hớn hở chạy bộ cho có phong trào.

Francesco có nghe bảo rằng thể dục thể tthao cũng là một liệu pháp tâm lý giải tỏa stress, nâng cao đời sống tinh thần, nhưng mà hắn lại chẳng lười bỏ xừ ra đi chứ. Nói chung thì đi một mình rất buồn. Nhất là đi mà không nói năng gì. Vậy nên Francesco uể oải nện những bước chân xuống nền tuyết trắng xóa.

- Yo, chào ông anh! - Hắn đưa tay sang vỗ một phát vào lưng gã thanh niên đội mũ kê pi nào đó mà hắn còn chả nhớ tên - Vẫn khỏe chứ?

Gã quay lại nhìn hắn với vẻ hơi tò mò như muốn hỏi tại sao hắn lại bắt chuyện với gã, nhưng rồi cuối cùng chỉ gật đầu, bỏ qua.

Để mà nói, gã này rất có tiềm năng làm đại diện cho một hình ảnh tinh thần thể thao với dáng người lực lưỡng, nhưng mà đội mũ kê pi đi tập thể dục thì thật là không hợp mốt.

Phía trước lại là một hình ảnh khác thu hút sự chú ý của hắn: cái mông cong cong đánh sang hai bên theo từng bước chạy nhàn nhã, thân hình cao cao, mái tóc dài suôn mượt tung bay trong gió đầy vẻ mơ huyền. Từng sợi, từng sợi bay lên, rủ xuống theo từng nếp mà có lẽ đến cả người mẫu quảng cáo dầu gội cũng phải lấy làm ghen tị bởi anh không có dùng photoshop.

- Tóc bảy màu! - Francesco hớn hở gọi - Cũng đi thể dục à?

Tóc bảy màu quay lại, giơ ngón cái lên: - Thể dục tốt cho sức khỏe.

- Ở đâu ra lắm thanh niên gương mẫu vậy? - Francesco lầm bầm một mình, chân giờ chỉ giẫm giẫm trên tuyết một cách chiếu lệ.

Ừ nói chung là hắn lười đấy. Thế nhưng rồi đoàn người vẫn chạy được đến bến cảng. Một số người đã cởi giày ra để khoe những cặp giò trắng muốt khoe lông và chạy giỡn trên bãi biển như mấy đôi uyên ương hường phấn.

Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty11/11/2014, 10:24 pm




Nhân vật: Sai Shinobu
Thời gian: Buổi chiều - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Share The World đã vào xuân. Đúng ra là nó đã vào xuân từ lâu nhưng kẹt cái lễ hội ma và một đám chuyện lằng nhằng nên đến tận bây giờ mới xem như chính thức vào xuân. Sớm mai thức dậy, hít thở chút không khí trong lành và ngắm những hạt mưa xuân bay lất phất có lẽ là một điều tuyệt vời đối với những người có tâm hồn lãng mạn và bay bổng. Đương nhiên Sai Shinobu không phải loại người đó. Hắn không phải thi sĩ cũng chẳng phải nhà văn, thế nên việc thức dậy vào buổi sớm lúc trời còn chưa sáng hẳn và độ ẩm không khí vẫn chưa có dấu hiệu hạ như bây giờ chẳng vui vẻ gì cho cam.

- Mùa xuân là mùa của tuổi trẻ, mùa của những âm vang đất trời, khi nắng ấm vàng rực rỡ đổ xuống hòn đảo lạnh giá, điểm tô những sắc màu, gọi những cánh chim di cư bay về nơi đất mẹ. Mùa xuân, mùa của tình yêu và khát vọng, mùa của những yêu thương căng tràn…

Tiếng phát biểu đều đều của lão thị trưởng hay gì đó càng làm Sai Shinobu thấy buồn ngủ. Thế ếu nào mà tất cả dân trong thị trấn bị đánh trống, khua chiên, vận động ra đứng ngoài đường vào giờ này chứ?
- Trong không khí nô nức đón chào một mùa xuân mới, thị trấn chúng ta rất vui phát động phong trào thể dục thể thao toàn thị trấn. Không kể già trẻ lớn bé, đàn ông, đàn bà, mọi người hãy cùng nhau tham gia sự kiện này để nâng cao sức khỏe, phòng chống bệnh tim mạch và tiểu đường!


Tiếng vỗ tay rào rào nổi lên.

- Phong trào thể dục thể thao gì thế? – Một gã bên cạnh lên tiếng hỏi phong lông.

- Ba môn phối hợp: chạy bộ, bơi lội, leo núi. – Một gã bên cạnh khác trả lời.

- Không tham gia có được không?- Gã kia lại hỏi.

- Nghe bảo quốc vương có tài trợ quà cho những người tham gia đầy đủ!

A, ra là có quà. Vậy thì tham gia thôi. Dù gì hắn cũng đang rảnh,không có việc gì để làm.

Mà cái dòng người đang hăng hái, hớn hở chạy về một hướng kia cũng làm hắn ít nhiều thấy hứng thú. Hắn cũng nhấc chân chạy theo đám người dân thị trấn, vừa chạy vừa nhìn xem thử có ai quen không nhưng hình như không thấy bóng dáng ai cả.

- Chúng ta chạy đi đâu đây? – Lại gã hay hỏi lúc nãy đang chạy song song hắn.

- Chạy ra hải cảng. – Gã bạn của gã (chắc vậy) trả lời.

- Và bao giờ cái phong trào này kết thúc?

- Khi nào cậu chán!

Chạy, chạy và chạy.

1, 2. 1,2. 1,2. 1,2…

Đoàn người hăm hở tiến về bến cảng.

Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty11/11/2014, 10:44 pm


Nhân vật:  Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Francesco Veleno  | Mukuro Sankirentou
Thời gian:  PM - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Gã đang chạy bộ. Để thư thái tinh thần.

Lí do? Gã chỉ đơn giản là muốn vận động khi tiết trời đã vào xuân. Dĩ nhiên gã không phải một kẻ có đời sống lành mạnh, chăm chỉ thể dục thể thao đều đặn mỗi ngày. Gã có thể ngủ nguyên một ngày dài hay vận động không ngừng nghỉ suốt đêm. Gã thích làm gì thì sẽ làm theo ngẫu hứng nhất thời. Nói như thế không có nghĩa là gã hoàn toàn không có khái niệm sống lành mạnh. Thuở còn được huấn luyện tại khu tổng bộ phía Nam, ngày nào gã lại chẳng phải chạy hàng trăm cây số liền theo chương trình huấn luyện nghiêm khắc ở đó. Hoặc đôi khi chỉ là sở thích bất chợt của Rosenthal.

Rosenthal và Wolfgang.

Một sự kết hợp rất hoàn hảo mà đôi lúc vô tình nghĩ đến, gã không khỏi cảm thấy đau đầu. Hai lão già trái nết. Triệu chứng tuổi già và những hồi tưởng son trẻ. Nhậu nhẹt suốt đêm, bê tha lải nhải và bộ dáng đĩnh đạc ung dung đi doạ những thằng nhóc mới nhập ngũ ngày đầu.



“Không biết sợ sao? Haha, thằng nhóc này lì lợm thật!”

“Chạy quanh khu tổng bộ 100 lần!”

“Chống đẩy một nghìn lần!”



Gã chợt nhướng mày khi nghe thấy những bước chân rầm rập đuổi theo phía sau gã, kéo gã ra khỏi những hồi ức thuở lành mạnh năm nào. Một đoàn người đang nhanh chóng chạy vượt qua gã, bộ dáng hăm hở đến đáng ngạc nhiên. Gã nheo mắt nhìn theo. Có vài kẻ khá là quen mắt trong cái đám đông lố nhố đó.

“Yo, chào ông anh! Vẫn khoẻ chứ!” Kể cả tên thanh niên tóc vàng choé vừa vỗ vai gã ra vẻ giả lả tươi cười này cũng rất là quen mắt. Một kẻ ở trên tàu. Gã chỉ không biết tên.

Gã chỉ nhún vai mà chạy tiếp. Tâm trạng gã lúc này là một sự cân bằng tuyệt hảo trên một mặt phẳng vuông vức. Tóm lại là gã đang có chút hứng thú chạy theo đoàn người phía trước. Để chạy bộ. Và xem thử trò vui gì đang diễn ra.

Một mái tóc hồng bồng bềnh thấp thoáng phía trước chợt lọt vào tầm mắt gã. Một dáng chạy rất uyển chuyển đồng điệu với thân người. Bộ dáng thoải mái hơn rất nhiều so với cái thời vô tình làm đệm thịt cho gã.

“Tóc bảy màu! Cũng đi thể dục à?” Tên tóc vàng hớn hở gọi.

“Thể dục tốt cho sức khoẻ.”  Tên loè loẹt màu sắc kia quay lại giơ ngón cái lên nghiêm túc trả lời.

Gã nhướng mày. Thể dục. Ồ. Thật là hoài niệm.

Gã cũng thuận theo bước chân mà hoà vào cái dòng người hăm hở kia. Thể dục. Gã chợt nhếch môi cười khẩy. Thật là hoài niệm.

Nắng đã lên. Nhưng tuyết vẫn lạnh. Xuân đến. Đông vẫn chưa tàn.

----------------------------------------------------



Được sửa bởi raitha ngày 11/11/2014, 10:49 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Mya0505
Mya0505
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 31

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty11/11/2014, 10:48 pm


Sy Ravan - Cielo Rosso
Pm Tag 186, Jar 7 - Town, Drum Island
Tham gia chạy bộ từ Thị trấn đến Hải Cảng



- ஜ۩۞۩ஜ -



Sy Ravan nghĩ, hòn đảo này đã ngủ lâu lắm.

Hẳn là ngủ rất lâu, trong màn bóng đêm dày đặc đã bao phủ khắp cả thị trấn, ngọn đồi, khu rừng tuần lộc, bến cảng lớn, hay đỉnh núi tuyết phủ ngàn năm nơi hoàng cung băng giá ngự trị. Lâu, tưởng chừng như vô tận. Như bóng đêm đó vốn dĩ đã tồn tại cùng với hòn đảo theo thời gian, và cư dân ở đây cũng chấp nhận nó đơn giản cùng với cuộc sống hàng ngày của mình. Trong bóng tối. Bởi vậy mà bây giờ mở mắt ra thấy ánh sáng thực có chút gì đó không quen. Mặt trời khuất đằng sau khung cửa, từ nơi đường ranh của biển mà chiếu rọi những dải sáng đầu tiên ngang qua nhiều tầng đại dương, bến cảng, khoảng rừng, mái nhà thưa, để rồi hắt màu nắng sớm lên căn phòng trọ nhỏ ở tầng cao nhất của khu nhà. Trong con hẻm sâu, đằng sau nhiều lớp màn sương của một thị trấn còn chìm trong giấc nửa ngủ.

Sy Ravan trở mình thức dậy. Nắng lạ lẫm hắt lên gương mặt cùng chút hơi ấm mơ hồ là điều đầu tiên hắn cảm nhận được với bộ giác quan vẫn còn mơ hồ của hắn, cảm nhận thứ xa lạ trước tiên, dù rằng ánh sáng trở về với Drum Island đã là chuyện của nhiều ngày trở lại. Sau đó là quen thuộc. Quen thuộc cũng lại là hơi ấm của một mảnh thân nhiệt nho nhỏ áp vào bên người, và hẳn là vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu, dựa trên cảm giác của hắn về những gì quen thuộc ấy. Cũng đã quen thức dậy với một chút trĩu nặng trên tay, khiến hắn phải nghiêng người trở dậy một cách thận trọng, rời cánh tay tê cứng của mình đi, xoa bóp một chút cho máu lưu thông trở lại; tai lắng nghe hơi thở sâu trầm cùng nhịp tim áp bên cạnh người để biết thính giác của mình đang dần dần rõ nét, mắt nhìn, từ mái tóc màu nắng phủ xõa xuống trên làn da trắng đến thiếu sắc, đến màu sáng dát nhẹ qua khung cửa mà sau đó nửa giây hắn sẽ biết, à, trời sáng rồi. Một buổi sáng tĩnh lặng thường ngày. Thường cũng chỉ có tiếng rục rịch của hai con bò biển dưới giầm giường là âm thanh duy nhất tồn tại trong khoảng không gian vắng tanh, lành lạnh. Vì mặt trời chỉ vừa mới mở mắt và sương giá của màn đêm vẫn bao dày, nên giờ hãy còn sớm lắm.

Nhưng sớm nay lại khác thường ngày. Có nắng – một điều tới giờ Sy Ravan vẫn còn chưa quen, và hẳn sẽ được nhắc lại như điều lạ thường trong nhiều ngày tới – và có âm thanh. Chuyển động. Hắn chống cánh tay hãy còn tê nhức mà ngồi dậy, thận trọng không để đứa nhóc cạnh mình thức giấc, và nhìn ra bên ngoài. Không quá khó khăn để thấy một nhóm người nào đó cũng rảnh đời, ý là, dậy sớm như hắn, đang tụ tập tại khu đất trống ở gần bến cảng. Nghe phong thanh hội thao gì đó. Hẳn là một ngày không mấy bình thường với sự biếng lười lâu năm đã làm ổ trong khoảng thời gian dài vừa kể đến.

Cũng nhộn nhịp, là từ đầu tiên lướt qua trong đầu Sy Ravan khi hắn thản nhiên ngồi một góc giường trong một góc phòng tại một góc hẻm mà theo dõi những gì đang diễn ra bên ngoài. Đại để thì khán đài cũng không quá thấp, và người đang đứng trên đó thuyết minh xuống cho đám người dưới chân đang dùng loa phát thanh, nên việc hắn an nhàn ngồi đây thế này mà vẫn nghe được đầy đủ câu chuyện vận động thể dục thể thao ngoài kia cũng không có gì quá khó nhọc. Đại hội thể dục thể thao à? Sy Ravan lười biếng nghiêng đầu qua một bên thay đổi góc nhìn, khiến con đường chạy bộ mà kẻ ngoài kia nhắc đến trải rõ trong tầm mắt hắn, là từ thị trấn đến bến cảng và ngược lại. Hắn nhàn nhạt cười. Kể ra hắn cũng thuộc thành phần đã làm biếng khá lâu rồi, và giờ cơ thể cũng đang cần chút hoạt động trở lại để thoát khỏi tình trạng ngủ đông kinh niên. Tham gia đại hội, phong trào phát động hay bất cứ danh từ nào dành cho việc đang diễn ra đằng kia, có lẽ không phải ý tồi.

Nhưng không phải ý tồi cũng sẽ không kéo Sy Ravan ra khỏi giường của hắn ngay lúc này, phấn khích chạy ra ngoài mà đăng ký tham gia tập thể dục buổi sáng ngay lập tức. Bỏ qua phần tập thể dục buổi sáng. Bởi vì có đứa nhóc bên cạnh hắn chẳng dậy sớm bao giờ, và hắn cũng sẽ không phá vỡ giấc ngủ của thằng nhóc. Ngày còn dài.

Thế nên Sy Ravan sau khi đã nghe hết về hội thao ngoài kia, đơn giản lại ngả người nằm xuống giường, bên cạnh Cie. Và nhìn tóc thằng nhóc cho đến khi nó thức giấc không lâu sau đó, hẳn bởi có là chúa ngủ ngày cũng không ngủ nổi khi bị nhìn chằm chằm với cường độ cao như vậy.

Nhìn thằng nhóc khó chịu thức dậy, Sy Ravan hài lòng cười.

“Cie, đi tập thể dục thôi.”

“...?”

“Chạy bộ.”

Đôi mắt hai màu nhìn vẻ thích thú của hắn, hoàn toàn khó hiểu.

...


Gã trưởng hội khi nãy có nói đường chạy là từ thị trấn đến hải cảng và ngược lại. Nơi Sy Ravan đang ở đương nhiên là thị trấn, còn hải cảng cách chỗ nhà trọ chỉ chừng vài chục bước chân. Bởi thế khi đã đến hải cảng rồi hắn cũng không dừng lại, tiếp tục kéo Cie hãy còn ngái ngủ (Sy Ravan không nghĩ thằng nhóc có ý thức được mình đang theo hứn đi đâu nữa) chạy thêm một vòng trong thị trấn nữa, trước khi hướng về phía ngọn đồi tuyết để tiếp tục hành trình. Đường lưa thưa người. Đương nhiên, vì khi tới nơi thì mặt trời đã lên thiên đỉnh từ bao giờ.

“Tới đây được rồi.” Sy Ravan thiếu chút bật cười khi kéo tay Cie lại, ngăn cho thằng nhóc không đâm sầm vào người trước mặt. Cũng không có gì, hắn chỉ cố tình nhảy khỏi đường chạy của thằng nhóc mà thôi. “Vẫn còn buồn ngủ hả?”

Cie lơ mơ gật đầu. Liền được hắn nhét một chiếc bánh vào tay đưa lên trước mặt. “Ăn sáng trước đi.”

Chỉ là bánh hành hắn mới làm hôm trước thôi.



Được sửa bởi Mya0505 ngày 13/11/2014, 1:21 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
II Renking.Rin II
II Renking.Rin II
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 54

Tổng số bài gửi : 19

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty11/11/2014, 11:32 pm


Nhân vật: Mukuro Sankirentou | Francesco Veleno
Thời gian: Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7?
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------

Là một thanh niên kiểu mẫu, anh phải luôn dậy sớm để tập thể dục, bất kể đó là ngày Chủ Nhật.

Là một thằng thanh niên xuân xanh, anh nên biết rằng tập thể dục mỗi sáng là rất cần thiết cho việc có một sức khỏe tốt và năng lượng tràn trề cho mỗi ngày.

Anh muốn cưa gái? Tốt thôi, thế thì nên tập thể dục đi, và cả gym nữa, có cô nàng nào mà không thích những anh chàng có cơ thể rắn chắc cơ chứ. Tin tôi đi, một cơ thể rắn chắc không chỉ làm liêu xiêu các cô nàng mà kể cả những chàng trai xung quanh cũng sẽ phát cuồng vì anh. Mà có khi anh còn lại có thể nhân cơ hội làm quen được vài cô em xinh tươi trong các buổi tập thể dục tập thể ấy chứ!

Anh có vấn đề về tâm sinh lí? Tôi đã nói rồi mà, cứ tập thể dục đi, rồi thì dù cho anh có là thanh niên vạn năm tổng thụ thì một đêm bảy lần trong truyền thuyết cũng không phải là quá xa vời với anh.

Tóm lại, là thanh niên thì phải tập thể dục cho trẻ khỏe!! Vì một Share The World khỏe mạnh hơn ~

“Dừng dừng, được rồi được rồi.” Hắn bóp trán của mình, nhăn nhó; đoạn quơ tay lên đập mạnh vào chiếc radio trên đầu giường. “Sáng sớm mà đã líu lo lắm thế.”

Rời giường, vệ sinh cá nhân các kiểu rồi buộc gọn lại mái tóc dài, hắn mặc một bộ quần áo thun khá thoải mái, mỉm cười nhìn mình trong gương và…leo lên giường ngủ tiếp. Hôm nay trời rất đẹp, nắng không quá gay gắt và thậm chí còn se se cơn gió lạnh mát rượi, rất thích hợp cho các kiểu dã ngoại, hẹn hò hay yêu đương tình tang tính tang gì đó. Một gã tiền không có tình cũng không như hắn thì làm gì có cơ hội làm được những việc ấy, những cô nàng ở thị trấn này lại không phải là gout của hắn, thế nên thôi nghỉ, ngủ, khỏe! Vậy đi!

… Đùa đó, nằm quằn quại một hồi thì cuối cùng cũng phải lết mông mà đi tập thể dục, bởi đơn giản là vì một vài tiếng “gì đó” xuất phát từ phòng bên cạnh. Chết tiệt cái số anh đẹp trai nhà nghèo của hắn, phải thuê trong một cái nhà trọ không có phòng cách âm; mùa xuân là mùa yêu của nhân loại, mọi người hiểu mà ha?

- Tóc bảy màu! – Tiếng gọi cao nguyên vọng đến từ phía sau hắn, khi hắn còn đang chạy bộ một cách nhàn nhã. Cơ bản hắn cũng chỉ định ra công viên tập vài động tác dưỡng sinh nào đó thôi, nhưng sau rốt bị một ông bác trung niên nào đó kéo đi chạy bộ tập thể, với phương châm “Là đàn ông thì phải biết chạy bộ (?) - Cũng đi thể dục à?

Hắn quay lại cười rất tươi với gã, lại còn giơ ngón tay cái lên kèm theo một câu nói láo trắng trợn:

- Thể dục tốt cho sức khỏe.

       
Về Đầu Trang Go down
Naera
Naera
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 52

Tổng số bài gửi : 18

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty12/11/2014, 12:20 am

Nhân vật Naera | Axel Des Adler
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


---------------


#1:

Có một điều mà nhìn vào đứa nhóc tăng động năng động như cậu chủ tôi, suốt ngày loăng quăng khắp nơi kiếm việc để làm và chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ cho tới lúc đi ngủ, người ta sẽ không thể biết hay nghĩ ra được. Đó là cứ tới mùa đông thì cậu biến thành một con lười.

Ý tôi là, lười biếng và thụ động hơn nhiều so với sự hoạt bát thường ngày của cậu. Nếu trước kia mức năng lượng chẳng biết đào từ đâu ra cho phép thằng nhóc mười tuổi là cậu chủ tôi hoạt động rất năng suất từ sáng đến tối đêm chỉ với vài ba tiếng cuộn người vào chăn ngủ, mấy nắm cơm cũng là thứ đồ ăn yêu thích của cậu, và được chui vào bếp mỗi tối – nếu đó cũng tính là nạp năng lượng tinh thần. Thì bây giờ, hay kể từ lúc chui vào hòn đảo mùa đông này đến cả mấy mùa rồi vẫn chưa thấy thuyền đâu, cậu chủ tôi dành tới sáu bảy tiếng một ngày để ngủ. Đêm thì vẫn thức như thế, có lẽ, thói quen cú đêm cũng không thay đổi theo thời tiết là bao, nhưng sáng ngủ có khi tới quá cả lúc mặt trời đi qua ngọn cây, và nhịp sống bên ngoài đã vào guồng của nó. Thỉnh thoảng còn quá cả Axel – và đấy là một điều cực kỳ, cực kỳ đáng cân nhắc. Gã hung thần thường chẳng bao giờ dậy trước giữa trưa.

Nhưng hôm nay gã lại dậy sớm, rất sớm, kể cả theo tiêu chuẩn không – Axel. Tôi nghe nói trong thị trấn đang có phong trào chạy bộ thể dục gì đó. Không nghĩ là Axel sẽ tham gia, nhưng dù sao hắn cũng đã ra ngoài khi mặt trời chỉ vừa mới ló rạng. Cậu chủ tôi khi đó tất nhiên (chữ tất nhiên chỉ dành cho một khoảng thời gian hữu hạn được gọi là mùa đông) vẫn còn đang ngủ. Chỉ hé mắt một chút khi tiếng bản lề cửa kẽo kẹt vang lên, và sải cánh của Max đảo một vòng quanh căn phòng.

“Ở nhà.”

Nói một câu hờ hững và cụt lủn như vậy. Thế rồi Axel bước ra khỏi phòng, và cánh cửa đóng lại. Max bay về ụp cánh lên mặt cậu chủ tôi.

Buổi sáng vậy là trôi qua trong giấc ngủ an lành.

...


“Anh Max, Axel đi hướng này phải không?”

Gần trưa. Cậu chủ tôi vừa xách theo một chiếc balo nhỏ sau lưng, vừa ôm theo tôi mà chơi trò đuổi không bắt với Max. Con ưng sải cánh liệng một vòng đắc ý phía trên cao như đáp lại lời cậu, cũng vừa để tránh mấy hòn tuyết cậu ném lên thản nhiên như chính câu nói của cậu. Mà đã chạy bao nhiêu vòng trong thị trấn tới bến cảng rồi ấy nhỉ? Tôi không hiểu là do Max cố ý, hay con ưng xác thực là đã lạc đường.

Về Đầu Trang Go down
Nekas Strychnine
Nekas Strychnine
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 50

Tổng số bài gửi : 7

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty12/11/2014, 5:04 pm

Nhân vật: Nekas Strychnine | Syrine Karious
Thời gian: AM Tag 187 - Monat Xuân -Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


---------------


#1



"Rine Rine, Rine Rine, đi bơi hồ băng đi! Người ta chạy bộ nữa rồi kìa! A, leo núi nữa! Nghe nói trên kia có cái nhà lớn đó Rine Rine!"

Thằng nhóc rối rít hết chỉ tay rồi vẫy tay, chạy qua chạy lại giữa cửa sổ và đầu giường một cách phấn khích hết sức, như mấy con sóc chuột trong bộ phim nửa hoạt hình mà đám trẻ con vẫn hay xem. Tay nó cầm một cái giày và cổ quàng đôi găng tay quăng quật lung tung, ai lại gần nó hẳn cũng phải dè chừng xem liệu có lỡ ăn phải một giày "trượt tay" vào mặt hay không nữa. Phải nói thêm là đôi găng tay kia chẳng phải găng len bình thường - hay đã từng là găng len bình thường, trước khi thằng nhóc bọc thép và biến nó thành một cục vũ khí tổng hợp với mấy đầu ngón tay có thể bắn ra laze. À, xài để nhóm lửa cũng tiện lắm.

Nếu chỉ như vậy thôi thì chắc không mấy vấn đề, và chiếc găng vẫn sẽ yên ổn nảy tưng tưng quanh người Nekas như hai cục tạ có thể quăng trúng mặt bất cứ lúc nào. Vấn đề ở đây là vế "có thể" hay "bất cứ lúc nào" đã được thay bằng "đã" và "ngay lúc này", với đối tượng người ta chính là gã con trai tóc cam lúc này vẫn còn đang nằm duỗi tay trên chiếc giường được nói tới. Nếu có bất cứ điều gì đáng gọi là may mắn, thì đó là Syrine đã chụp gối lên mặt để ngủ từ khi nãy. Mức độ thiệt hại, đại để cũng giảm đi phần nào.

Nên, hậu quả của việc hăm hở quá đà là giờ đôi găng tay quý hoá đã được quăng vào cái kho sắt vụn trong góc phòng, còn chủ nhân nó thì nhận được một lệnh cấm túc trên giường: ngồi yên. Và chỉ ngồi yên mà thôi.

Cho đến khi Syrine từ trong phòng tắm bước ra, tóc xoã ướt đẫm trên gương mặt khó đăm hình như vẫn còn ngái ngủ, Nekas cảm giác nó đã ngồi rất ngoan được cả thế kỷ. Thằng nhóc bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Hình như năng lượng buổi sáng của nó đã cạn theo sự im ắng của căn phòng. Đến mức, nghe được cả tiếng nước rơi.

Điều đó có khi lại rất tốt.

"Rine Rine, mình có đi tập thể dục không?" Nekas dụi mắt ngẩng lên khi nghe thấy tiếng chân bước lại. Syrine đang đứng đâu đó trước mặt nó. Cái bóng cao lớn tối om, che cả mặt trời ngoài cửa sổ.
Nekas ước gì nó cũng được cao thật cao như anh vậy.

"Coi lại cái mặt ngươi đi." Syrine liếc nửa con mắt xuống nhìn thằng nhóc, chai nước trên tay buông xuống, cầm hững hờ. Vừa nói vừa nhấc tay dúi đầu Nekas, khiến nó nghiêng người đi, thiếu chút nữa nằm trở lại giường mà ngủ tiếp. "Buồn ngủ thì đi ngủ lẹ, đừng có lăng xăng."

"Nhưng tôi muốn ra ngoài." Nekas lọ mọ bò xuống giường, cố tìm lại chút năng lượng nào đó còn sót lại từ khi nãy. Thật lạ khi mà chỉ chừng nửa tiếng trước nó còn chạy loanh quanh với tốc độ của con sóc con, trải ra không chừng đã chạy hết được cả vòng thị trấn. Giờ thì nó mất hết năm phút để bò xuống giường, lớ ngớ bước vài bước, và đâm đầu vào lưng Syrine. Ụp mặt thì đúng hơn. Rất ấm.

"Đi chạy bộ đi Rine Rine."

"Vừa chạy vừa ngủ chắc?" Syrine nhấc nó lên trong tay. Bước trở lại giường.

"Có nhiều người lắm."

"Dẹp."

"Có bơi hồ băng."

"Ta không rảnh."

"Có giải thưởng nữa."

"..."



Mười lăm phút sau, cả hai đã ở trên đường chạy từ thị trấn ra hải cảng. Đúng là cả hai đang ở trên đường chạy, nhưng chỉ có mình Syrine chạy. Còn Nekas, thằng nhóc bám cứng lấy vai người ta đòi đi chạy đi bơi, giờ đã ngủ thiếp từ lúc nào.

...



Về Đầu Trang Go down
Hyouton
Hyouton
Thủy Thủ
Thủy Thủ

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 151

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty12/11/2014, 11:00 pm

Nhân vật: Francesco Veleno | Nokia Raskiyzenlamin | Shanks | Người dẫn truyện
Thời gian: Buổi sáng - Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm bắt đầu/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Một bình minh nữa lại đến, gọi đến đây những âm vang đất trời, khơi dậy nguồn nhiệt huyết tuổi trẻ. Mùa xuân, mùa của tình yêu và những khát vọng của tuổi thanh xuân! Nào anh bạn, sống là để cống hiến và yêu thương!! Chúng ta là những bông hoa, hãy tỏa hương thơm ngát cho đời! Hãy yêu thương nhau khi còn có thể, hãy rèn luyện sức khỏe để đóng góp sức lực cho đ-

- IM LẶNG!! - Francesco ném ngay một cục đá to tướng vào giữa dàn loa.

Người dẫn truyện nhảy ra: - Này, anh đang phá hoại của công đó!

Francesco: - Làm như tôi quan tâm chắc.

Người dẫn truyện: - Anh không quan tâm nhưng có người quan tâm.

Francesco: - Vậy có người quan tâm thì tôi phải quan tâm sao?

Và rồi người dẫn truyện, dạo này họa hoằn lắm mới được xuất hiện đã bị bơ đẹp như thế đó. Dàn loa mắc trên cao vẫn ra rả tuôn ra những lời vàng ý ngọc về một thế giới tốt đẹp, về sức sống thanh niên qué gì đó. Ôi dào, ai chẳng biết chứ hắn thì nhiệt huyết tuổi trẻ là cái qué gì hắn còn chẳng biết nữa là. Và không, hắn không có ý định chạy bộ lúc sáng sớm thế này.

- Francesco, còn đứng đó làm gì? Mau đi chạy với chúng tôi nào! - Tên thuyền trưởng tóc đỏ phỡn đời đã có mặt tự lúc nào trong đám đông yêu thể dục.

- Tôi đang buồn ngủ chết đây, không có hứng! - Hắn lầm bầm vẻ ngái ngủ, trên tay vẫn còn xách theo một túi bánh mì còn nóng hổi.

Chiếc loa truyền thanh vẫn tuôn ra rả: - Nào bạn ơi, hãy dậy đi! Hãy mở to đôi mắt nhìn ngắm cuộc đời tươi đẹp. Hôm nay là một ngày mới, hãy bắt đầu bằng những bước chân sải dài trên con đường mòn quen thuộc, chúng ta sẽ phấn đấu cho đời bằng tình yêu tuổi-

- Lải nhải nhiều quá! - Francesco lầm bầm, ném tiếp cục đá thứ hai vào giàn loa.

Đá đập trúng dàn loa đánh cốp, bật sang một bên, đập trúng đầu một lão già hói trong ủy ban sức khỏe.

- THẰNG NÀO CHƠI MẤT DẠY THẾ HẢ? - Lão hét lên.

Nokia từ đâu thò mặt ra, chỉ vào hắn mà bảo: - Là thằng này ông ơi.

Ông già quay sang hầm hầm nhìn Francesco, Francesco quay sang lườm Nokia với sát khí lan tỏa.

- Rảnh nhỉ? - Hắn cười cười.

Nói rồi đuổi theo con chích chòe mất nét vào đám đông vẫn còn "nhiệt huyết" và "hăng say" luyện tập thể dục. Và bằng cách đó, vô tình tham gia chạy bộ cùng những thanh niên "đích thực". Chích Chòe luôn luôn là một đứa tăng động, vậy nên rốt cuộc là hắn rượt theo con bé tới tận bến cảng thì bị mất dấu. Hắn đứng lại, thở hồng hộc. Hôm qua có thấy nó đi ra chỗ bơi lội, có lẽ nó ra đấy rồi cũng nên.


Về Đầu Trang Go down
Lonely Leaf
Lonely Leaf
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 65

Tổng số bài gửi : 142

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty12/11/2014, 11:12 pm


Cielo Rosso - Sy Ravan
Pm Tag 186, Jar 7 - Town, Drum Island  
Tham gia chạy bộ từ Thị trấn đến Hải Cảng



- ஜ۩۞۩ஜ -



Cie cảm thấy bản thân dường như đã ngủ rất lâu rồi. Giấc mơ đằng đẵng mơ hồ kéo theo cảm giác hụt hẫng tựa như đứa nhỏ đã đánh mất thứ gì rồi vậy. Là thứ gì đó nho nhỏ, không quan trọng, giống như một thói quen của một người nào đó. Dĩ nhiên người này có liên quan mật thiết đến Cie nên thằng nhóc đương nhiên sẽ biết, và trải qua chút cảm giác mất mát hệt vậy. Khi cuộc sống luân chuyển, thay đổi là điều tất yếu, nhưng đột ngột đến mức đó thì đến kẻ cứng rắn nhất cũng cảm thấy chút day dứt ở trong lòng.

Nhưng bây giờ có lẽ…nên yên tâm một chút rồi.

Cie mở mắt với cảm giác khó chịu lan tỏa khắp người thằng nhóc, trời sáng mang chút nắng dìu dịu hắt lên, song thứ khiến nó chẳng thể ngủ thêm là ánh mắt người kia nhìn mình lúc này. Thứ đầu tiên Cie thấy khi tỉnh dậy là đôi mắt xanh lơ của Sy Ravan, đồng tử xanh thẳm màu rừng nhìn nó chăm chăm, nhận thấy cái nhíu mày nhỏ nhẹ của nó liền nhoẻn miệng cười.


“Cie, đi tập thể dục thôi.”

“...?”

“Chạy bộ.”

Trước đây vẫn thường có hoạt động này giữa hai người sao?



Khoác lên người một tấm áo khoác trong vẻ ngái ngủ hiếm thấy, Cie cúi xuống buộc dây giày khi mặt thằng nhóc vẫn chưa khô hết nước khi nãy rửa mặt. Việc đó hình như chẳng có tác dụng gì với đứa nhóc vốn quen ngủ đến trưa, giờ phải dậy sớm với một loại hoạt động trước nay chưa từng có. Chạy bộ là gì, có ăn được không? Dĩ nhiên là không, bụng thằng nhóc cũng chưa ăn nhét được thêm tí thức ăn nào kể từ tối qua, chỉ kịp một ngụm nước buổi sáng giờ lao ra ngoài giữa khí trời lạnh thế này, dĩ nhiên không tránh khỏi một cái ngáp ngắn ngủi mơ hồ. Quãng chạy của cả hai theo như sắp xếp ngẫu hứng của Ravan là từ thị trấn đến hải cảng, và đương nhiên phải quay lại để kết thúc vẹn tròn một vòng chạy.

Theo đôi mắt lờ mờ của Cie thì đường chạy khá vắng người, mà kể có thì thằng nhóc cũng không quan tâm. Nó đại để đi theo Ravan chứ bản thân chống chọi giữa cái lạnh và cơn buồn ngủ, giữ được thăng bằng thôi đã quá tốt. Nếu không phải bị Ravan kéo lại, hẳn đã đâm vào kẻ trước mặt.

“Tới đây được rồi.” Người kia cất tiếng. “Vẫn còn buồn ngủ hả?”

Cie gật đầu, cũng không mấy ý thức là mình vừa gật, hay lắc cũng chẳng biết.

“Ăn sáng trước đi.” Ravan nói và dúi vào tay nó một thứ gì đó xanh xanh, chắc không phải bánh da lợn, mùi hành thì chỉ có thể là bánh hành thôi.



Được sửa bởi Lonely Leaf ngày 13/11/2014, 2:13 am; sửa lần 7.
Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty12/11/2014, 11:28 pm


Nhân vật:  Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera
Thời gian:  AM - Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời nếu như không có những âm thanh ồn ào phát ra từ con ốc sên mi ni gã đặt ở trên chiếc tủ cạnh giường ngủ trong căn nhà trọ dưới trấn mà gã tá túc mấy ngày qua.

“Nhóc Axel, ta nghe nói cậu đang ở Drum.”

Không phải một câu hỏi. Đó là một câu khẳng đinh. Hệ thống tình báo của quân đội luôn hoạt động rất hiệu quả. Gã vẫn nằm im không buồn nhúc nhích hay quẳng lại một câu đáp trả nào. Mặc kệ hai lão già đang dở chứng. Gã không thừa hơi đôi co với hai lão làm gì. Trời đẹp và gã muốn ngủ.

“Drum là một hòn đảo lý tưởng cho việc tập luyện. Ta nghe nói đang có hội thao ở đó. Quốc vương Dalton quả nhiên là một người hiểu chuyện và gương mẫu đi đầu trong phong trào toàn dân tập thể dục.”

Không có hứng thú. Gã lờ đi tiếng cười ha hả phát ra từ con ốc sên.

“Nhóc con, ngươi đang nằm ì trên giường đúng không? Quả nhiên không có ta hay Wilhelm ở bên đốc thúc, ngươi lại chây bừa như con chó con.”

So sánh vô vị. Lão đã thừa biết còn nhiều lời làm gì.

“DẬY MAU!! AXEL DES ADLER! KHÔNG ĐƯỢC PHUNG PHÍ TUỔI TRẺ!”

Một tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên, vọng khắp trong ngoài khu nhà trọ. Và lần này gã không thể bỏ ngoài tai được nữa. Có muốn ngủ cũng không thể ngủ tiếp. Gã chộp lấy con ốc sên đang há rộng mõ, gằn lại một tiếng.

“Lão già, tôi không mang họ Adler.”

Gã dập máy. Con ốc sên phát ra vài tiếng tút tút rồi im bặt. Gã nghe thấy những âm thanh ồn ào vang lên khắp khu nhà. Hẳn nhiên là do tiếng rống có cường độ thách thức tuổi tác của lão già chết tiệt đó gây ra. Gã quẳng con ốc sên lên bàn, thở ra một tiếng. Thế nào lão ta cũng sẽ gọi lại. Gã không muốn tra tấn lỗ tai của mình thêm nữa. Gã đưa mắt nhìn qua thằng nhóc đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường bên cạnh. Gần đây nó ngủ nhiều hơn trước. Giống như loài sóc cần ngủ đông. Nhưng hiện tại đã là mùa xuân rồi.

Gã nên ra khỏi phòng để khỏi bị hai lão già đó làm phiền thêm nữa. Và một đứa trẻ cũng không nên ngủ quá nhiều. Con nít cần có cuộc sống điều độ. Dù là gã của ngày xưa cũng không ngoại lệ.

Gã rời khỏi giường, vơ lấy chiếc áo khoác vất trên ghế, rồi tiện tay  giật tấm chăn mà thằng nhóc đang cuộn tròn bên trong, hất nó lăn cù xuống đất.

“… Chào… buổi sáng, Axel…!”

Thằng nhóc nở nụ cười vẫn còn mơ ngủ mà nhìn gã, mất một lúc để ngồi dậy ngồi xếp bằng trên đất. Max cũng đã thức từ lúc nào, vỗ cánh bay tới đậu trên vai gã.

“Ra ngoài chạy bộ.”


----------


Gã không phải là thanh niên gương mẫu đi đầu trong phong trào thể dục thể thao. Nhưng chạy bộ hít thở khí trời vẫn tốt hơn nằm nghe hai lão già lải nhải. Khi thằng nhóc và gã ra tới con đường lớn trong thị trấn thì gặp lại đoàn người tập thể dục hớn hở ngày hôm qua. Gã biết cuộc chạy bộ này dẫn tới đâu. Dù sao đó vẫn không phải ý tồi. Nơi đó thích hợp để giúp thằng nhóc đang ngáp ngắn ngáp dài sau lưng gã tỉnh ngủ triệt để.


----------------------------------------------------



Được sửa bởi raitha ngày 13/11/2014, 12:17 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty12/11/2014, 11:47 pm



Nhân vật: Sai Shinobu
Thời gian: Buổi sáng - Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Mỗi ngày đều phải chạy, với một kẻ lười biếng như Sai Shinobu thì thật đúng là một cực hình. Hôm qua sau khi chạy xong, hắn cảm giác như chỉ muốn nằm lăn ra tuyết mà thở, nếu không phải sợ trụy tim (mà hắn cũng không chắc là hắn có) phụt máu chết thì hắn đã làm rồi.

Quả báo còn ở phía sau. Sau một đêm màn trời chiếu đất, cơ bắp của hắn bây giờ mới bắt đầu co rụt, cà giựt và run lẩy bẩy. Mới sáng ra, cả một vùng thung lũng đã được nghe tiếng tru tréo của hắn vì ..chuột rút đầu ngày. Hắn thề, hắn chỉ là nghiêng người sang để chuẩn bị tỉnh, chẳng làm cái vẹo gì để trật khớp xương cả, vậy mà cái eo với cái đùi của hắn tự dưng lệch khớp, đau thấu trời xanh, tỉnh cả ngủ.

Sau một hồi vật lộn để đưa mấy cái xương về vị trí cũ, làm vài động tác đơn giản và cố để cái bắp đùi nó thôi giật giật, hắn lại tiếp tục đi chạy bộ cho kịp cái tiến độ chết tiệt kia. Băng qua dãy núi trống về thị trấn để bắt đầu và kết thúc ở hải cảng.

“Cố lên, chạy ngày đầu nó vậy, vài ngày sau sẽ quen thôi” Hắn tự nhủ mình như vậy mặc kệ cơ và khớp trong người đang kêu gào.

Hôm nay hắn chẳng chờ ai cả mà tự xuất phát một mình. Hắn chạy chầm chậm trên đường vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Khi đi qua đồi thỏ tuyết, hắn nhìn thấy một chấm đen và một chấm đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng mênh mông của hồ nước. Hắn lại gần để xem, cái chấm đỏ có vẻ hơi quen quen.

- Sừng Hồng! Hắn gọi lớn. Từ hồi lễ hội Halloween kết thúc, hắn vẫn chưa gặp lại cô ta. Cô ta đang đi cùng một cô gái khác, tóc và da trắng như quỷ, thậm chí mắt của cô ta hình như cũng màu xám hay trắng gì đấy, chỉ có cái áo khoác màu đen và cái mũ lông màu sậm cao giúp phân biệt cô ta với cái nền trắng toát này.

Nghe tiếng hắn gọi, cô gái tóc trắng quay ra, còn con nhỏ Sừng Hồng vẫn nhìn về phía trước coi như không nghe thấy. Sai gọi lại một lần nữa, cô ta vẫn không quay lại mà quay sang nói gì đó với nhỏ tóc trắng rồi hai người cứ thế đi vào rừng. Hắn thấy lạ, nhưng cũng không rảnh quan tâm, hắn phải hoàn thành xong đường chạy ngày hôm nay đã.

Có lẽ cô ta định đi hái nấm, thấy đeo cái giỏ tre. Hắn quyết định để khi nào rảnh sẽ đi tìm cô ta hỏi han sau, còn giờ, đích đến là ngọn hải đăng ở hải cảng.

Chạy nhanh lên sắp trưa đến nơi rồi.

Sau khi cố gắng lê lết, cuối cùng thì cũng đến đích, hắn thở mạnh rồi chẳng quan tâm đến vụ có dễ bị vọp bẹ, trụy tim hay không mà ngồi bệt luôn xuống bến cảng.

Về Đầu Trang Go down
Mya0505
Mya0505
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 86

Tổng số bài gửi : 31

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty13/11/2014, 12:02 am

Nhân vật Sy Ravan
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------


#4: They're all growing up (1)


Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Loài người bảo vậy.

Nhưng Sy Ravan chắc chắn rằng hắn rời nhà trọ vào sáng sớm. Ý là, chạng vạng sớm. Bình minh đã lên (một chút) và cư dân trên hòn đảo (một vài) cũng đã bắt đầu lục rục chuẩn bị cho ngày mới của mình. Lác đác vài cái bóng chạy trong sương, đó đây lại một hai tiếng ý ới gọi nhau mà hắn không đủ rảnh để nghe ra là gọi gì. Hắn đang chạy, chỉ như vậy. Sáng sớm, dù sao, cũng không có việc gì làm.

Và đã cả cây số rồi hắn chạy, với cái bóng đen bên cạnh. Một cái bóng đen mà hắn nhìn thấy, rõ ràng như thấy chính bản thân mình, nhưng lại không cảm nhận được chút gì từ sự tồn tại của nó cả. Không bước chân, không hơi thở, không nhịp đập. Mùi vị cũng không, va chạm, lại càng không. Nó chỉ đơn giản là một cái bóng chạy song song với hắn, và một đôi mắt vàng rực không ngừng nhìn hắn, chằm chằm. Tại nơi mà bằng mọi giác quan hắn biết được, rằng không có ai ở đó cả.

Ma giữa ban ngày? Sy Ravan đưa mắt nhìn về phía chân trời đang ửng lên theo từng phút. Là ban ngày, hay phải chăng hòn đảo này lại đã đổi cực mà thổi bay bóng tối đi, khiến cho thời gian “đêm” cũng sáng (lờ mờ) như ban ngày?

Dù sao Sy Ravan cũng không mấy quan tâm chuyện ma cỏ, hay chuyện con ma kia cứ nhìn chằm chằm hắn không rời nửa phút. Một con ma rảnh rỗi – kỳ thực hắn cho rằng con ma nào cũng rảnh rỗi. Còn vương vấn gì ở thế giới này mà chưa trở về nơi mình nên về? Ở lại, cũng chỉ có thể rảnh rỗi thế này mà thôi.

Rảnh rỗi như hắn lúc này đang cao hứng chạy sát vào những cột điện, bờ tường, biển hiệu áp phích trên đường đi, để rồi nhìn cái bóng xuyên qua từng thứ một. Quả là một con ma thứ thiệt. Có thể xuyên qua đồ vật như thế, kể ra cũng là một kỹ năng đáng bàn. Ngoài ra còn có tính giải trí cao. Chợt...

“Ui!”

Một tiếng kêu bật ra khiến hắn phải dừng bước, ngạc nhiên nhìn về phía hắn vừa thấy “con ma” bật ngửa ra sau, và hiện giờ đang ôm trán nằm lăn lóc dưới chân một cái cây lớn. Con ma xuýt xoa, trừng đôi mắt vàng rực của nó lên về phía hắn một cách oán thán, mà kỳ thực là Ravan oan ức hết sức. Lần này thì Sy Ravan hắn không cố tình. Thậm chí thân cây kia tồn tại ở đó lúc nào, hắn còn không hề biết. Không phải mới nãy hắn còn đang chạy giữa con đường lớn hay sao?

“Ngươi gài bẫy hại ta!” Con ma ai oán kêu lên. “Bắt đền!”

“Tự làm tự chịu.” Sy Ravan thở ra một hơi. Bóng ma kia hóa ra lại là một thằng nhãi chừng mười ba tuổi.

Chết như vậy, trẻ quá.

“Không biết. Ta đang chạy thi với ngươi, là ngươi cố tình khiến ta té ngã chứ gì! Chơi xấu, bắt đền ta!”

Trẻ con làm ma rồi vẫn còn rất phiền. Sy Ravan nghĩ mình thích mấy đứa nhóc ít lời hơn. Nhưng đôi co với một con ma nhỏ, nghe mới ngớ ngẩn làm sao. Vậy nên hắn chỉ đơn giản trả lời bằng một câu hỏi khác, thản nhiên như thường.

“Vậy ngươi muốn đền cái gì?”

“Đi chơi với ta!”

Bóng ma nhỏ quắc mắt nhìn hắn, đôi mắt vàng rực thế mà lại tràn đầy vẻ mong chờ. Sy Ravan nhìn ánh mắt đó một hồi, một chút cảm giác dậy lên trong lồng ngực. Rồi, gật đầu.

“Được thôi.”

Ánh mắt mới quen thuộc làm sao.


...

Trẻ con luôn lớn rất nhanh.
Bao giờ cũng vậy.



“Bọn trẻ có vẻ bám anh thật, Ravan.”

Một đôi mắt ánh vàng đăm đăm nhìn về phía hắn. Qua bóng tối, Sy Ravan cảm nhận được ánh mắt đó dần dần thu hẹp tiêu cự, tiếng bước chân sột soạt trong trảng lá đêm, chủ nhân của ánh mắt đang tiến lại gần. Là một người... không, là hai. Bởi vì “người” gửi thân ở vương quốc hắn nhiều năm nay không bao giờ đi một mình.

Nghe tiếng bước chân Sy Ravan cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhấc đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh mình sang một bên, nhường chỗ cho người đang tới. Nơi đây là ngoại vi của tòa thành, hắn cùng đứa trẻ đang ngồi trên bậc thang cuối dẫn ra bìa rừng, cũng là rìa ngoài cùng phạm vi mà bức tường đá bảo vệ bọn họ. Hay, giam hãm. Hai chữ này thường đi cùng với nhau, còn thì nghĩa nào nặng hơn lại tùy người nói đến. Chỉ biết rằng bậc thang này là nơi xa nhất mà một đứa trẻ tộc tiên chưa tới tuổi trưởng thành có thể đặt chân tới. Hắn lẳng lặng đưa mắt nhìn ra xa. Phía trước, là rừng.

Đã cả ngàn năm nay rồi, những đứa trẻ của dân tộc hắn không còn được lớn lên trong sự bảo bọc của rừng nữa. Nơi mà chúng, mà họ, đáng lẽ phải thuộc về. Những người có thể bước khỏi bậc thang này thường là chiến binh, như hắn, hay thi thoảng là một vài kẻ lữ hành. Bất cứ sinh mệnh nào trong vương quốc đều biết chữ “bảo vệ” trong chữ “thành” cao hơn “giam cầm” nhiều lắm. Kể cả những đứa trẻ cũng biết. Bởi vậy chúng chỉ tới đây ngắm nhìn một chút nơi đáng nhẽ thuộc về những bước chân tự do của chúng. Tới ngồi trên những bậc thang, và nhìn về phía khu rừng rậm rạp che phủ cả mặt trời.

Cổng thành phía nam luôn là nơi hắn ưa tới. Cũng là nơi đứa trẻ này ưa tới. Lần nào trở về, đều thấy nó đang ngồi thơ thẩn ở nơi này. Dù rằng, đứa trẻ đó chưa một lần đặt chân vào khu rừng – như hắn trước kia. Vào cái thời của hắn, có một mình ngủ qua đêm trong rừng cũng là chuyện bình thường, bởi khu rừng của họ luôn mạnh mẽ và lại hiền hòa. Đương nhiên, bây giờ mà làm vậy sẽ là chuyện bất thường và nguy hiểm bậc nhất – kể cả ngươi có là chiến binh, hay lãng khách đã du hành qua nhiều vùng đất. Những đứa trẻ càng không, hoàn toàn chúng lớn lên mà không nghe hơi của rừng. Nhưng hẳn là có thứ gì đó nằm trong dòng máu tiên tộc rừng hút chúng về nơi đó, để ngước mắt nhìn lên, hướng về khu rừng bóng tối như một nỗi hoài vọng. Chỉ thế thôi. Đợi đến ngày sau được chiến đấu vì nỗi hoài vọng vô định của mình. Hắn ở đây, cũng là vì vậy.

Đứa trẻ nằm tựa đầu trên chân hắn khẽ trở mình, xoay người lại. Một bàn tay của nó tuột xuống nền gạch ẩm ướt, trong không gian tĩnh, tạo nên một tiếng động lặng lẽ và mơ hồ. Cũng cùng lúc ấy khoảng trống bên cạnh Sy Ravan vang lên tiếng động tương tự, nhưng đương nhiên không phải vì vô thức mà rơi. Người với ánh mắt ánh màu kim loại ngồi xuống bên cạnh hắn, bước chân đem theo trọng lượng của hai người. Ravan nghe hơi thở yên lặng của người kia; hiển nhiên, đã ngủ rồi.

“Ngươi cũng vậy, không phải sao?” Hắn lãnh đạm nhìn thiếu niên mới tới đỡ người trên lưng nó xuống một cách cẩn thận, chuyển tay đưa người ôm về lòng mình. Tấm áo choàng lớn tuột ra khỏi mái tóc màu cát đang dụi đầu vào vòng tay đang ôm mình mà ngủ, liền được hắn kéo lại chỉnh tề. Thường thì gió đêm của rừng rất trong. Nhưng đêm nay hắn không còn nghe tiếng gió ấy nữa.

“Anh hai tôi không phải trẻ con.”

“Và cả hai ngươi vẫn chưa đủ tuổi vào rừng.” Sy Ravan chậm rãi nói. Chẳng mấy khó khăn để hắn nhìn ra màn sương ẩm ướt phủ kín người cả hai, cùng thanh kiếm vẫn còn nhiệt khí đeo bên hông thiếu niên tóc đỏ. Hắn cũng làm ngơ đi ánh mắt ánh kim không mấy dễ chịu liếc về phía hắn. Hiển nhiên, đứa trẻ này luôn có vấn đề với việc bị gọi ra đúng bản chất của nó: một đứa trẻ con.

Dù rằng với tuổi tác của người, gọi là trẻ con thực có chút miễn cưỡng. Bao nhiêu? Hai tư, hai lăm? Có phải...

“Vanguard tôi vừa tròn mười bảy, đội trưởng.”

“... Vẫn là đứa nhóc con.” Sy Ravan bật cười, vỗ đầu thằng nhóc. Hẳn là hắn vẫn còn bị giấc mơ hôm trước ám ảnh. Hay, đơn giản là bản thân hắn kỳ thực cũng mong sớm có được đứa nhóc này trên chiến trường. Cạnh hắn.

Vanguard Dawn Reinhart có thể là một thằng nhóc. Nhưng là một thằng nhóc gai góc can trường, bình tĩnh và trầm ổn hơn bất cứ đứa trẻ nào ở cùng độ tuổi của nó (à thì, hắn đại loại cũng biết được cách xác định độ tuổi trưởng thành của con người), lại mang một bầu cuồng loạn của lửa ẩn sâu bên dưới bề mặt tĩnh bên ngoài. Từ ngày đầu tiên hắn đã nhìn thấy điều này trong đôi mắt của đứa nhỏ, đỏ rực màu của máu còn mang ánh kim. Hẳn là màu của chiến trường.

Trẻ con thường lớn lên rất nhanh. Sy Ravan nhẹ vuốt ve đứa bé đang ngủ ngon lành bên dưới, mái tóc đỏ au luồn vào mấy kẽ ngón tay hắn, lưa thưa mềm mại được vén ra sau vành tai. Cơ thể nhỏ nhắn lên xuống trong từng đợt hơi thở yên bình. Hắn đã từng làm gối cho nhiều đứa bé khác như thế, rải rác qua nhiều thiên niên. Cũng từng chứng kiến từng đứa nhóc ấy lớn lên, gia nhập quân cơ, và rồi ngã xuống như một quy luật sinh tử thế chỗ, dành cho dân tộc không có thời gian. Loài sinh tử nói, đó là tất yếu. Kẻ địch nói, đó là đòi công bằng. Quái vật chỉ biết chém giết không cần lý do, và cũng là mạng đổi mạng. Những đứa trẻ kia lại bảo đó là vinh dự của một chiến binh. Duy có Sy Ravan hắn thấy đó chẳng can hệ gì đến công bằng, hay lẽ sinh diệt, hay việc hắn là một chiến binh vệ quốc hay không. Hắn chỉ cảm thấy đau. Rất đau, như chính mình bị xé thành nhiều mảnh. Tâm có thể chai sạn theo thời gian, hắn đã thấy nhiều. Nhưng tâm hắn cho đến giờ vẫn cứ đau như vậy.

Trẻ con thường lớn rất nhanh. Những đứa trẻ này rồi cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt hắn. Hay... bao giờ sẽ tới lượt hắn đây? Hắn mong muốn hay không mong có đồng đội?

“Ravan, tôi muốn hỏi anh chuyện này.”

Giọng trầm tĩnh của Vanguard vang lên một bên, yên ắng mà truyền tới tai Sy Ravan. Hắn quay đầu lại. Xung quanh tĩnh đến lạ lùng, ngay cả tiếng chuyển động của rừng cũng không nghe được. Không rõ là do thời tiết thay đổi, đêm chuyển mùa khiến gió đứng yên, hay bởi vẻ quyết tâm đầy ngập trong giọng nói của Vanguard. Đứa nhóc nhìn hắn, không chớp mắt. Cái nhìn tĩnh lặng của lửa.

“Tôi gia nhập quân tuần cảnh của anh, anh hai tôi có thể ở lại thành chứ?”

“Chuyện đó còn cần hỏi?” Sy Ravan nhìn thằng nhóc, hai chân mày chau lại thành một đường không mấy vừa lòng. Vanguard Dawn Reinhart luôn có một tâm niệm lạ lùng về những người xung quanh mình, và về anh em nó. Sy Ravan cảm thấy một bức tường rất sâu, một bức tường mà ngay cả hắn hay thuật đọc tâm của pháp sư cũng không cách nào chạm tới được. Một bức tường sâu trong tâm trí đứa trẻ kia, ngăn cách hai anh em nó với thế giới bên ngoài. Dù nó có chấp nhận bọn họ hay không. Ưa thích hay không, gần gũi hay không, chỉ đơn giản là không chấp nhận bất cứ sự xâm phạm nào bước vào thế giới của anh em, nơi mà bảo vệ người anh trai thiếu sức này chỉ có thể do một mình nó làm mà thôi.

Là bảo vệ, cũng là giam hãm.

“Tôi đang hỏi anh.”

“... Phải. Anh hai cậu cũng là người của vương quốc ta.” Hắn gật đầu. Kỳ thực với vẻ mặt đầy cân nhắc của Vanguard hiện tại, hẳn để nói ra được câu vừa rồi cũng đã tốn không ít suy nghĩ. Vì hai đứa trẻ từ khi tới vương quốc của hắn, trước giờ chưa hề rời xa nhau quá một ngày. “Và đừng quên cậu vẫn chưa đủ tuổi.”

“Anh biết tôi đủ khả năng.” Vanguard bình tĩnh đáp. Có một chất sắt trong giọng của nó mà Sy Ravan biết, Vanguard Dawn Reinhart lại là người không chắc chắn điều gì sẽ chẳng bao giờ đề cập.

“Ngươi đấu kiếm thua ta trong năm thức.”

“Đó là nửa năm trước, Ravan.”

“Tỉ cung thua sau ba hiệp.”

“Từ hai năm trước rồi.”

“Đấu tay không văng khỏi vòng sau một tiếng trống đầu.”

“Là ngày tôi vừa mới đặt chân vào doanh huấn luyện.” Vanguard mím môi đáp từng lời. Không khó để nhận ra chất giọng đều đều của người đối diện, đương nhiên, Ravan hắn chỉ đang trêu chọc đứa nhóc mà thôi. Đúng là tiên tộc của hắn không lưu tâm đến thời gian. Nhưng tiến bộ của những đứa nhỏ, của đứa nhỏ này, hắn luôn ghi lại từng ngày trong đầu. Loài người của nó có sinh mệnh hữu hạn, cũng vì vậy mà trưởng thành nhanh hơn nhiều. Đặc biệt là đứa trẻ tên Vanguard kia.

Giờ, tay cầm kiếm của nó đặt sau lưng đã vững vàng lắm rồi.

“Tôi chứng minh cho ngài là được chứ, đội trưởng?”

Nụ cười ngạo mạn lộ ra trên gương mặt đã không còn bất cứ dấu tích nào của một đứa trẻ, cũng cùng lúc một trận gió lớn nổi lên từ phía bìa rừng. Gió độc. Hắn nghe những tiếng gãy vỡ vọng tới theo cơn gió dữ, ập vào khoảng không gian xung quanh cùng một thứ mùi tanh tưởi quen thuộc. Những tiếng động rung chuyển của mặt đất nứt ra, rễ đại thụ bật gốc và từng thớ gỗ bị xoắn vặn, đứt lìa; âm thanh chát chúa khi móng vuốt của thứ hợp thể từ bóng tối và bùn lầy xuyên thủng từng mảnh sinh mệnh, loạt soạt của lá khô tan tác, và một tiếng rít lớn, khủng khiếp, tần số cao đến độ có thể phá hủy các vách ngăn hay thính giác của một người. Mùi máu tươi lẫn với bùn đất và các chất thải xộc lên. Và thứ mùi hôi hám đặc trưng của loài quái vật.

Rừng đêm yên tĩnh quá, không báo hiệu điều gì tốt lành.

Bằng một chuyển động nhanh đến bất thường, Vanguard đem người anh trai vừa bị chấn động kia làm cho tỉnh dậy đẩy vào tay hắn, trước khi rút cặp song kiếm bên hông ra khỏi bao, cắt dọc không khí mà phóng thẳng về phía bìa rừng. Liền sau đó, một cái bóng khổng lồ trùm lên trên đầu những rặng cây, tám bộ càng với hàng ngàn vuốt nhọn hoắt rợn màu kim loại đâm toạc các tán cổ thụ, như những mũi thương chết chóc cắm thẳng xuống nền rừng. Một hồi còn lớn nổi lên từ chốt canh gác ngoài cùng; hiển nhiên con quái vật đã lọt qua được phòng tuyến của tòa thành.

“Van...?”

“Đừng quay lại, Shad.” Sy Ravan mỉm cười, nhẹ giọng gọi tên cậu thiếu niên tóc cát phía trước. Một bàn tay hắn đưa lên che đôi mắt màu thạch lựu của cậu ta vừa vặn lúc Shad Van Reinhart nhìn lên, dùng một chút lực kéo gương mặt non nớt về phía mình. Đứa trẻ tộc tiên hắn bế trên tay kia cũng đã dậy rồi. Nghe lời, liền bám vào cổ hắn. Từ đằng sau những tiếng gầm rú lớn nổi lên, nền gạch đá rung chuyển cùng những bước chân thoăn thoắt phóng về phía bìa rừng, Sy Ravan vẫn chỉ thản nhiên ngồi trên bậc thang cuối của cửa thành cùng với hai đứa nhóc một lớn, một nhỏ. Cảm giác đặt về trận đánh ngoài kia còn mắt nhìn xuống gương mặt của thiếu niên loài người, Sy Ravan xoay lưng lại, che đi tầm mắt của đứa trẻ. Đứa trẻ mà từ nhiều năm trước hắn đã để mắt tới từng bước chân. Nhìn nó trưởng thành như bao đứa trẻ đồng tộc khác. Chỉ có điều, vòng sinh mệnh của loài người ngắn hơn. Thời gian trưởng thành đó cũng qua rất chóng. Hay, chưa qua? Với đứa trẻ này thì hẳn là vậy.

Tiếng chiến trận quen thuộc vẫn dậy lên sau lưng. Đâu đó xung quanh, hắn nghe âm thì thầm hòa vào gió, thẳng ra bìa rừng. Giọng đầy trấn an, vững vàng.

Hắn xoa đầu cậu thiếu niên nhỏ.

“Em cậu cũng bảo thế đúng không?”

Shad hoang mang nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu. Tay nó vô thức chạm lên mu bàn tay bên kia xoa xoa, che đi một vết trầy nhỏ. Đương nhiên, không che khỏi mắt hắn. Hắn đã nhìn rõ vết trầy này trước cả khi Vanguard siết nhẹ lấy tay anh mình trấn an rồi chạy đi, là từ lúc hai anh em đứa nhỏ tới bên cạnh hắn. Một vết trầy đỏ lựng trên làn da thiếu niên non nớt, gần như vết cắt, và vẫn còn mới nguyên. Hắn càng thấy nhiều hơn những vết trầy như vậy trên người đứa em nhỏ của nó, từ rất lâu về trước. Giờ đã cao gần bằng hắn rồi.

“Van... ưm, kiếm của Van... bảo là, phải mài...”

“Mỗi ngày phải không?”

Shad lơ đãng gật đầu. Hắn cũng chỉ mỉm cười, đưa tay vào túi trong ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ. Thuốc lạnh ngắt màu xanh dương, đổ lên vết thương trên mu bàn tay người trước mặt đau xót khiến cậu ta giật mình muốn rụt tay lại, ánh mắt hoang mang mơ hồ thoáng chút sợ hãi ngước lên nhìn hắn, nhưng rồi bậm môi siết tay lại chịu đựng. Sy Ravan chăm chú quan sát đứa nhỏ, dù mang thân thể trưởng thành nhưng tâm trí vẫn luôn nhỏ dại như ngày đầu tiên hắn gặp – một phần nào đó hẳn là giống với tộc nhân của hắn, bị dòng thời gian bỏ rơi. Là một đứa nhỏ, sợ đau, sợ bóng tối, sợ một mình; mỏng manh và yếu đuối cũng giống với bàn tay đang đặt trên tay hắn lúc này. Nhưng lại cũng là một đứa nhỏ mang họ Reinhart. Như mọi khi, Shad bậm chặt môi không bật ra một tiếng kêu nào, bàn tay gầy mảnh khẽ siết lấy tay hắn, chỉ lặng lẽ run lên, ngoài ra không còn gì cả. Ánh mắt trong veo nhưng thiếu sáng của đứa nhỏ nhỉn hắn phản chiếu một chút ánh lửa chiến trận đằng sau, như đang nói câu cửa miệng của chủ nhân mình.

Tôi không sao, tôi ổn...

“Ngoan.”

Một nút băng vải mỏng buộc lại quanh bàn tay cậu thiếu niên, Sy Ravan xoa nhẹ mái đầu vàng cát mỏng và nhẹ như tơ, lãng đãng. Chịu đựng dường như đã là bản năng của đứa nhóc loài người này, nhưng từ bao giờ hắn lại thấy sự chịu đựng đó không chỉ đơn thuần là cam chịu của kẻ yếu đuối. Trong mắt hắn không thấy yếu đuối. Chỉ thấy một vẻ can trường – giống như vẻ can trường hắn đã từng nhìn ở đứa em vậy. Không khác mảy may, dù cho bên ngoài hai đứa trẻ có khác nhau thế nào đi chăng nữa. Thực khiến người khác muốn bảo vệ không thôi.

Shad Van Reinhart ngồi quay lưng lại phía bìa rừng, ánh trăng loang loáng đổ xuống trên bờ vai gầy nhỏ. Thân mình thu lại đem một nắm tay quấn băng ôm vào lòng, siết chắc, ánh mắt nó nhìn hướng xuống nơi đâu đó bên dưới, có vẻ như rất xa, nhưng lại gần. Lẩm bẩm cũng không rõ là cho hắn nghe hay để mình nghe, nhưng tư thế nhìn sao cũng thấy thật giống lễ nghĩa của một đứa con chiến tộc. Không phải quy cách của chiến binh tộc hắn mà hai đứa nhỏ vẫn thấy ở thao trường. Có lẽ là trí nhớ rất xưa, từ khi còn nhỏ.

“... Tôi muốn giúp... Van... đi cùng Van...”

Sy Ravan nhìn người con trai tóc màu cát trước mặt, nhớ lại ánh mắt thoáng qua của cậu ta khi nhìn bóng lưng em trai mình rời đi, bàn tay vươn ra, ngay một giay trước khi bị hắn kéo về, che chắn khỏi tầm nhìn chiến trận. Đứa em đó nói, xin lỗi. Rất thường nói câu này. Mỗi lần như vậy, vẻ ngây ngốc trên gương mặt anh nó lại lặng đi.

Hắn chợt mỉm cười.

Thời gian trưởng thành của loài người qua rất chóng. Đối với người anh trai không hề trưởng thành này, kỳ thực...

... đã trưởng thành từ rất lâu rồi.

“Chúng ta mang bình thuốc tới cho em trai cậu.”

...


Một tiếng nổ lớn rền lên từ một góc lớn của rừng, sâu trong bóng đêm, cách chân thành núi đá chừng năm dặm. Xung quanh là cả một bãi chiến trường ngập đất sỏi vỡ toác và những thớ gỗ vụn nát cắm ngược lên như bãi chông, đi vài bước lại gặp một mũi tên gãy lìa giương lẫn trong đám đổ nát của rừng. Mùi máu quái vật tanh nồng, ngột ngạt. Tiết trời ẩm ướt ban hạ lại càng khiến không khí xung quanh nặng nề hơn, nóng ran, hun đốt – dù rằng ở vùng rừng phương đông này chẳng bao giờ có mùa hè. Cũng không phải sức nóng của lửa. Chỉ đơn giản là cảm giác chiến trường.

Ở nơi mà những khúc cây bị bật rễ nhiều nhất và mặt đất lõm xuống một mảng lớn, lồ lộ trong bóng đêm là một khối hình lông lá khổng lồ. Bất động. Những chiếc càng gai góc xõa ra bốn bên, đen một màu đen của bùn lầy ngập ngụa, nhễu nhão, từ bên trong mấy vết đâm chặt chảy ra thứ dung dịch cũng đen đặc như vậy, dù dưới bóng trăng cũng không phản chiếu chút ánh sáng nào. Thứ chất lỏng đen nhẫy đó từ từ lan ra trên nền đất đổ nát, từng chút một; tiếng lóc tóc từng lúc không đều, sánh đặc, ngự trị cái tĩnh vừa mới được trả lại sau tiếng nổ rung chuyển khoảng rừng. Tĩnh lặng tuyệt đối, như mọi tàn cục của một trận đánh đều vậy.

Dù rằng, xung quanh những cái bóng cung tiễn vẫn còn giương thẳng. Đầu kim loại nhọn hoắt lóe lên sau mỗi trảng cây rừng, không nhiều, và tan lẫn vào màn khói bụi dày đặc đang dần lắng xuống. Để lộ ra một cái bóng duy nhất trước xác con quái vật, hai thanh trường kiếm cắm ngập xuống mặt đất, ngay dưới tay, hình thành một bức phòng thủ vô hình và vững vàng. Sương đêm hòa với khói bụi tạo thành lớp không khí vẩn đục rơi rớt, đã yên lại rồi, nhưng khoảng không gian xung quanh vẫn còn căng chặt đến ngạt thở.

Chợt, một trận gió cuồng thổi thốc tới, đem màn không khí đục ngầu kia đánh tan. Ánh đen cũng cùng lúc đó nháng dọc bầu trời.

CHÁT!

Chiếc càng lớn lông lá vừa mới lao tới đã cắm thẳng xuống mặt đất, rung lên bần bật. Từ khớp chân thứ ba của nó lên trên chừng vài phân, một vết chém ngọt cắt đứt mối liên kết với vật chủ, đem chất lỏng nhớp nháp màu đen đổ vấy ra ngoài. Đầu gãy bên kia của nó, nơi vẫn còn nối với chủ thể, giật giật lên vài cái ngắc ngứ, dung dịch chảy nhớp bên trong lóc tóc vỡ từng giọt trên mặt đất. Thế rồi, từ từ đổ xuống. Để lại bóng người trước mặt nó với thanh trường kiếm sáng loáng vấy vài điểm máu đen, một thanh ở sau lưng, trong tư thế thủ ứng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Quyết tuyệt đến lạnh người. Bởi vì ánh mắt lạnh toát cũng như hai thanh kiếm một trước một sau, khi nãy lưỡi kiếm của người này nháng lên, ngay cả dư ảnh cũng không bị ánh trăng bắt được.

RẦM.

Thân quái thú hoàn toàn đổ sập.

“Như vậy đã đủ chưa, đội trưởng?”

Vanguard cười nhẹ, cặp song kiếm vung mạnh một đường rộng, vẩy đi lớp máu đen vẫn còn nhỏ giọt lóc tóc. Máu quái vật còn nhuộm cả mái tóc đỏ thẫm của nó, đổ nhớp xuống trên một đường cần cổ cao, không giấu ngạo nghễ mà hướng về phía khoáng rừng trống sau lưng mình. Hẳn là đứa nhóc có quyền ngạo nghễ, Sy Ravan nghĩ. Trên thân con quái vật chỉ toàn vết kiếm chém. Tên họa lắm cũng có một hai mũi, nhắm để yểm trợ thêm, ngoài ra vẫn là một mình kiếm thủ hạ. Ngay cả trong số những chiến binh chính quy của hắn cũng không nhiều người có thể một mình giết được kẻ địch lớn như vậy.

Loại trừ sự thật rằng chiến binh của hắn đa phần là tiễn thủ, và họ hành động theo tổ đội chứ không đơn độc chiến đấu. Nhưng cũng vì vậy mà hắn cần nhiều chiến sĩ hơn. Một chút hoang dã. Và một sự tính toán vừa đủ. Mắt hắn đảo về phía một ánh kim loại nháng lên gần đó, nhận được cái gật đầu xác nhận, liền khóe môi cũng nhếch lên một vẻ hài lòng.

Quả nhiên đã tiến bộ rất nhiều.

“Nếu ta nói là chưa?”

“Tôi sẽ khiến ngài phải nói lời ngược lại.”

“Chưa đủ.” Sy Ravan bình thản đáp, mắt quan sát kỹ từng biểu cảm trên gương mặt thiếu niên loài người. Một cái nhíu mày không rõ, vẻ trầm tĩnh đối lập với ánh mắt rực lửa của chiến binh, ngoài chút bất mãn thoáng qua đó ra thì không còn gì khác. Rất giống, hắn lại nghĩ. Đứa trẻ này với cậu nhóc đang đứng cạnh hắn đây, quả nhiên là cùng một họ.

Nhưng, chưa đủ. Vẫn còn thiếu. Hắn cần được biết nhiều hơn.

Shad Van Reinhart ngước ánh mắt lơ đãng lên nhìn hắn, dường như chỉ vừa mới ngoảnh về từ một chốn vô định nào. Ravan chỉ cười. Trong bóng tối, cũng không rõ là ánh mắt hắn thực sự lóe lên một tia lạ lùng, hay mảnh kim loại nào trong không khí cắt qua mà phản chiếu ánh lửa. Đặt lọ thuốc vào tay Shad, hắn cúi xuống bên cạnh mái tóc màu nhạt, thì thầm. Liền khiến một nụ cười ngây ngốc hiện ra trên gương mặt thiếu niên nhỏ.

“Van...”

“Anh hai? Sao anh lại...”

Ravan nhìn một vẻ hoang mang lộ ra trên gương mặt Vanguard, lập tức xóa mờ cái ngạo nghễ chiến binh khi trước của nó. Một ánh kim loại nháng lên trong tay hắn. Liền sau đó, mặt đất chợt vọng lên một tiếng gầm.

“Cẩn thận.”

“Shad!”

Chỉ một thoáng sau, rừng đã rung chuyển trở lại trong những tiếng gầm.

...


“Ravan.”

“Sao?” Hắn quay đầu lại, mái tóc vàng rực xõa ra dưới một biển rực lửa phía trước, cùng những cái bóng thoăn thoắt của tiễn thủ đồng đội, giải quyết nốt dư âm cuối cùng của trận đánh vừa rồi. Lửa cũng ánh lên trong đôi đồng tử vàng rực của đứa bé tiên tộc khi nãy, hai cánh tay trẻ nít siết quanh cổ hắn một cách vững vàng. Lửa nhanh chóng thiêu rụi phần còn lại của đàn quái vật, ấy vậy nhưng phản chiếu vào đôi mắt trong veo kia, lại hoàn toàn không thấy chút dữ dằn nào. Ravan nhếch môi cười. “Em cũng muốn gia nhập quân tuần cảnh của ta sao?”

“Sẽ, nhưng không phải bây giờ.” Đứa trẻ nhẹ giọng đáp. “Vả lại, em sẽ trở thành y sư.”

“Y sư không đi theo đội tuần cảnh.”

“Nhưng ngài cũng biết đó là một điều cần thiết. Thương vong... sẽ giảm nhiều.”

Hắn ngừng lại, nhìn đứa nhỏ. Vẫn là một ánh mắt trong và trầm ấy đang nhìn hắn, ánh lửa liếm vào đôi đồng tử cũng chỉ như mặt gương tĩnh, nhìn hắn, đăm đăm. Đứa trẻ này bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Bao nhiêu năm rồi, từ ngày hắn thấy nó ngồi một mình trên bậc thang cuối dẫn ra bìa rừng...

“Em hận ta phải không?”

Đứa trẻ lắc đầu, nhoẻn cười. Nụ cười y như cha nó trước kia vậy. “Em chỉ muốn đuổi kịp bạn đồng học của mình thôi. Nhưng họ lớn nhanh quá.”

“Phải.”

Đồng học à. Cũng vì đứa trẻ này là sinh mệnh duy nhất của tộc hắn chào đời trong suốt mấy chục năm năm. Khi hắn đưa Vanguard và Shad về đây, chỉ có nó là cùng lứa tuổi. Đương nhiên điều đó không tồn tại lâu – hay chí ít là lâu trong định nghĩa thời gian của tộc hắn.

Trẻ con vẫn là nên lớn chậm lại một chút.

“Ngài sẽ đưa họ đi đúng không?” Đứa nhỏ thì thầm khe khẽ bên tai hắn. Qua tiếng lửa rừng rực bên ngoài, tiếng thì thầm lại gần và rõ ràng hơn bất cứ âm thanh nào khác. Mắt nó nhìn về phía hai bóng người dưới mặt đất cách đó không xa. Màu đỏ của máu, lúc này phản chiếu trong mắt đứa trẻ kia lại rực hơn cả lửa. “Cả hai bọn họ.”

Âm thanh rầm rập vẫn vang vọng từng hồi. Và, câu vừa rồi lại không phải một câu hỏi.

Trẻ con à, sao các ngươi cứ vội vàng như vậy.

“Phải.”

“Vậy em càng phải khẩn trương lên thôi.”

“Còn lâu lắm, Leithian.”

Nói rồi Sy Ravan vẩy mạnh đám máu bám trên vũ khí của hắn, quay lưng bước trở lại chuỗi bậc thang dẫn về cổng thành. Lửa thiêu xác quái vật phía sau đã được dập tắt, cơn mưa mùa hạ chậm rãi buông xuống, rửa trôi đi mảng không khí vẩn đục và những tàn tích của chiến trường. Leithian trên vai hắn đã ngủ lại rồi. Và, cả hai đứa trẻ loài người cũng vậy.

Sy Ravan nhìn về phía đứa tóc đỏ, và những vết thương ngập máu trên người nó. Hắn bắt gặp ánh mắt đỏ rực trừng thẳng về phía mình, hai hàm nghiến chặt lại sau cái mím môi khi gã thiếu niên ôm anh trai mình trong tay, rảo bước rời khỏi chiến trường. Shad không bị thương. Mấy vết thương Vanguard nhận khi chắn giữa anh nó và con quái thú cũ không đủ sức giết đứa con chiến tộc này. Nhưng đó không phải điều Sy Ravan bận tâm.

Bản thân hắn chưa bao giờ cho rằng “hy sinh” là một điều cao đẹp.



“Tôi trượt rồi phải không?”

Vanguard nhìn hắn. Ánh mắt so với một lúc khi nãy ngập lửa chiến trường thì giờ đã tĩnh đi rất nhiều, bình đạm và lạnh lẽo, như cơn mưa đêm đang phủ lên người nó lúc này. Shad đã vào thành rồi, tựa người lên khung cửa lớn mà ngủ lơ mơ phía sau lưng hắn. Nhưng đứa em trai này của cậu ta dường như lại cho rằng nó cần một chút khí trời, một chút mưa, để ánh mắt có thể trở về tĩnh lặng như vậy. Sy Ravan không cho rằng bên nào mới là tốt hơn, là sự cuồng dã, hay những tính toán thâm trầm – thứ khiến người khác phải lạnh gáy kể từ khi nó còn là một đứa trẻ. Hắn cũng không biết đâu mới là Vanguard, càng không nghĩ mình cần biết. Chỉ bởi hai mặt đối lập đó đã cùng tồn tại quá lâu, đều trở thành bản năng và bản ngã của kẻ trước mặt hắn này. Vốn dĩ sẽ là một điều rất tốt.

Sy Ravan lại cảm thấy, như vậy chưa đủ. Phải, vẫn thiếu – và sẽ mãi thiếu khuyết thứ hắn cần ở một người đồng đội thực sự. Thứ khiến hắn không chấp nhận những cố gắng của nó cho tới lúc này. Bởi vì thiếu đi thứ đó, thì Vanguard Dawn Reinhart vẫn chỉ là đứa trẻ con trốn chạy mà thôi.

Không hiểu sao, hắn lại nhìn thấy chính mình.

“Đúng vậy. Ngươi khiến ta thất vọng. Ta không mong sẽ lại nhìn thấy một kẻ khác quăng mạng đi trong đội ngũ của mình.”

“Nếu ngài không khiến anh hai của tôi bước ra...”

“Như nhau thôi.”

Hắn ngắt lời gầm gừ của Vanguard, mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi bất phục của thiếu niên chiến tộc. Một khoảng lặng trôi qua lơ lửng giữa khoảng không ngập mưa, hắn thấy từng trận sóng dậy lên trong mắt đối phương, để rồi lại từ từ biến mất. Dứt mắt khỏi cái nhìn của hắn, Vanguard chỉ cúi đầu một cái rất nhanh, sau đó bước thẳng qua vai hắn.

Với đứa trẻ đã bị ép trưởng thành này, có lẽ...

“Ngươi vẫn có thể gia nhập quân tuần cảnh của ta.” Sy Ravan chợt lên tiếng. Hắn nghe tiếng chân của Vanguard dừng lại, cũng nghe thấy cả tiếng gọi khẽ của anh trai đứa nhóc kia phía sau, cũng không biết là đã thức chưa, hay còn ngủ. Ravan nghĩ đến hai đứa trẻ vào ngày đầu tiên hắn gặp chúng. Nghĩ đến bức tường vô hình không một ai có thể vượt qua. Phải vậy.

Hắn nghĩ, mình sẽ đặt một ván cược.

“Nếu để anh trai ngươi đi cùng.”

... nên sớm trưởng thành đi.



Trẻ con thì, luôn lớn rất nhanh.
Biến mất, càng nhanh hơn.


“Về lại thế giới kia đi. Thế giới của cậu.”

“Tôi xin lỗi.”

“Không phải xin lỗi. Bảo trọng.”

“Tạm biệt, đội trưởng.”


Bao giờ cũng vậy.

Tiểu quỷ, ta kỳ thực không muốn hai đứa sẽ chết trước mặt ta.

...


Chết đi rồi có thành vong hồn không? Vì sao hắn gặp ma đã nhiều, nhưng lại không gặp được họ?

“Này nhóc, ngươi nói làm sao để được thành ma?”

“Ngươi hỏi gì lạ vậy?”

Đứa nhóc mắt vàng ngẩng lên nhìn hắn, hai chân mày nhíu lại. Ánh chiều tà đi xuyên qua người nó tựa như xuyên qua một mảnh sương mù, phủ lên cây kem đá nó cầm trên tay, khiến nước kem chảy lóc tóc dù cả hai đang ở giữa mùa đông của hòn đảo tuyết phủ. Hay đã qua xuân, qua hạ từ lúc nào rồi? Sy Ravan không nhớ rõ hôm nay là ngày nào, hay đã bao nhiêu ngày trôi qua từ lúc hắn đặt chân lên hòn đảo. Có lẽ, sắp quen thuộc với nơi này còn hơn cả Logue Town, hay gắn bó hơn Mini Garden. Hòn đảo này đầy rẫy những việc kỳ lạ. Tỉ như việc hắn đang ngồi đây ăn kem cùng một con ma trẻ con, có lẽ cũng nên được coi là một việc kỳ lạ.

Sy Ravan nhìn con ma nhỏ. Quả nhiên là kỳ lạ. Kỳ lạ khi con ma có thể xuyên qua tường, xuyên qua nước, thậm chí qua cả ánh nắng lạ lùng đang trùm lên hòn đảo mùa đông, nhưng lại vẫn cầm được cây kem hữu thực hắn mua cho một cách gọn gàng. Nghĩ, ban đầu Ravan đã định mua một cây kem vàng mã – thứ mà hắn nghe nói luôn được dùng để cúng vong linh loài người, đốt đi thì người chết sẽ nhận được. Nhưng rồi lại nghĩ khác. Có ai làm một cây kem vàng mã không?

Vả lại, kem là lạnh, lửa là nóng. Đốt kem vàng mã, nghe chẳng thuận tai chút nào.

Nên Sy Ravan chỉ đơn giản đi mua hai que kem. Và để cho người ta nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ - Drum Island này có vẻ không bán kem và người dân cũng không có thói quen ăn kem như Logue Town. Hắn dắt đứa nhóc ma của mình đi gần hết thị trấn mới tìm được một tiệm đồ ngọt có thứ gọi là kem đá – đơn giản là nước đá sinh tố có cắm que – để mua về hai cây này. May mắn là người bán hàng dường như cũng nhìn thấy đứa trẻ ma đi cạnh hắn, và nhìn thấy trong dạng hoàn toàn bình thường. Dù kể ra Sy Ravan cũng không hẳn sẽ bận tâm nếu người ta nhìn hắn như một tên ngớ ngẩn mua hai cây kem và ăn một mình. Căn bản thì so với điều đó, một gã thanh niên đi trông trẻ trong lúc người người nhà nhà phát động phong trào thể thao cũng chẳng khá hơn – chí ít thì như ánh mắt người chủ tiệm kem đối với hắn là vậy.

Nhưng đã nói là hắn không bận tâm qua chưa?

“Ravan, ngươi hỏi như vậy là sao? Ta nghe nói mấy hôm trước có một cái giếng sương xuất hiện, nếu ngươi đến đó đổ xúc xắc thì sẽ thành ma đấy.” Con ma nhỏ liếm liếm cây kem của nó một cách vội vã, vừa nhiệt tình trả lời. Sy Ravan nhìn nó. Hẳn phải là một con ma cực kỳ thiếu nhận thức về bản thân. “Mà ngươi muốn làm ma để làm gì thế?”

Để được thoải mái như ngươi chăng? Nhưng hắn sẽ không nói một câu đùa giỡn không thật lòng này.

“Ai nói ta muốn làm ma?” Kỳ thực ma kiểu như đứa nhỏ nói, hắn làm cũng đã được hơn chục lần. Hay gần hai chục? Chậc. Nhiều đến không còn cảm giác gì khác ngoài một chút trống rỗng, vậy thôi.

Con ma nhỏ le cái lưỡi xanh lét của nó (cây kem hình như là vị táo xanh), nói giọng tôi – biết – thừa rất đặc trưng của một đứa trẻ.

“Ta biết rồi, ngươi muốn làm ma để trốn nhà đi chơi không bị phát hiện đúng không? Ngày xưa ta cũng mong như thế mà.”

Ngày xưa, hắn nghĩ. Giờ thì ngươi không cần mong nữa rồi.

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Ở trên núi đó, ngươi không biết đâu, nhà ta ở rất xa rất xa, xung quanh lại không có gì cả, chán muốn chết. Mà cha ta lại không cho xuống thị trấn chơi nhiều nên ta mới phải trốn xuống đó.” Con ma ngẩng mặt lên khỏi cây kem, đảo mắt nhìn ra ngoài một hồi. Tự nhiên nó lại có vẻ trầm lặng. Sy Ravan nhìn theo mấy giọt kem đá chảy lóc tóc, xung quanh yên tĩnh tới mức hắn nghe được âm thanh này rất rõ, lóc tóc, từng giọt va vào nền đá lát mà vỡ ra trong veo. “Xuống đây có nhiều người lắm, nhiều đồ ăn và nhiều thứ để chơi nữa. Ta có một người bạn tốt, ngày nào cũng chạy thi cùng ta. Chẳng biết bây giờ anh ấy đi đâu rồi.”

Con phố vắng tanh, không một bóng người. Xa xa đằng sau là một bóng núi phủ.

“Nên ta mới chạy thi cùng ngươi. Nhưng mà chiều rồi. Ngươi nói xem, ba ba của ta có phát hiện ra ta bỏ đi chơi không? Ta còn chưa gặp được bạn ta nữa.”

“Ngươi đi chơi vậy, đã muốn về nhà chưa?”

“Chắc là...”

Con ma nhỏ không đáp hết lời, chỉ cúi đầu gặm cho xong cây kem của nó. Cây kem của hắn thì vẫn còn nguyên, nước kem đỏ chảy thấm xuống tờ giấy ăn cũng sắp ướt đẫm cả. Nghe nói là kem dưa hấu. Hắn chợt nghĩ đám nhóc ở nhà hắn cũng rất thích ăn kem, kem dưa hấu này hẳn là Eden rất thích dù hắn không nghĩ Eden đã từng ăn qua. Nhưng căn bản thì đây chỉ là nước sinh tố dưa hấu đóng thành kem đá, mà Eden lại yêu dưa hấu như cô nhóc yêu những lễ hội mùa hạ. Cứ mỗi lần hạ đến đều mua về rất nhiều dưa hấu, hương thơm thanh khiết như mưa, lại ngọt ngào như hoa cỏ.

Đứa trẻ còn lại thì thích một vị ngọt đậm hơn, cũng hệt như mùi vị trên người nó vậy. Lạ làm sao một đứa nhóc mang đến cho hắn cảm giác của mây và sương lãng đãng, lại mang trên mình thứ vị ngọt sắc như vậy. Vị socola. Hắn còn nhớ gã đó nói, chỉ cần một tách socola nóng là có thể khiến Cie bình tâm lại vào những ngày chớp nổ. Ở LogueTown những ngày đầu hắn không có socola nóng, nên đã mua về kem socola. Hắn nghĩ là thằng nhóc thích.

Trẻ con đứa nào cũng thích kem. Hẳn vậy. Ravan đưa que kem của hắn lên miệng, để cho vị ngọt thanh kia cùng cái lạnh tan vào đầu lưỡi. Không phải kem dưa hấu. Một chút ngọt, một chút chua, đậm vị.

“Là kem dâu đấy. Ta cũng thích ăn kem dâu luôn, chúng ta đổi nha!”

Con ma nhỏ kéo tay áo hắn, chớp mắt nhìn lên với ánh mắt vàng rực màu nắng hè của nó. Que kem xanh le gặm được quá nửa đưa ra một cách chờ đợi, nước kem lại nhỏ lóc tóc, xuyên qua cánh tay nhỏ trong suốt mà rơi xuống chân hắn. Thấm vào một lớp vải jeans dày vẫn thấy vừa đủ độ lạnh của kem tan ra trên da thịt. Hắn nhìn đôi mắt vàng trong suốt của con ma. Thế rồi đưa tay đón lấy cây kem của nó.

“Tuyệt!” Con ma toe toét cười, chìa bàn tay vừa mới trống trơn của nó về phía Ravan. Mặt nó đắc ý thấy rõ. Hẳn nhiên, bởi vì cây kem của hắn còn chưa bị ăn mất miếng nào.

“Ngươi đúng là một tiểu quỷ ranh mãnh.”

Nó cười nhe răng.

“Nhưng là một đứa trẻ ngoan.”

Về nhà của ngươi thôi.



Trẻ con thì, luôn lớn rất nhanh.
Biến mất cũng nhanh.
Rồi, trở về.

Bao giờ cũng vậy.




Được sửa bởi Mya0505 ngày 20/11/2014, 11:55 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Naera
Naera
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 52

Tổng số bài gửi : 18

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty13/11/2014, 11:59 pm

Nhân vật Naera | Axel Des Adler
Thời gian: PM TAG 187 | Monat Xuân | Jahr 7
Địa điểm: Đồi thỏ tuyết


---------------


#4:




Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời. Đẹp trời, cho đến khi một tiếng gầm lớn dội lên, vang vọng khắp khu nhà và đập trở lại những bức tường như cơn sóng dữ cuốn sạch đi mọi cơn buồn ngủ của bất kỳ kẻ nào. Ấy là bởi tôi nghe những tiếng lục đục ngái ngủ cùng hoang mang hết sức vọng lên từ dưới khu nhà, sau khi âm thanh kia làm rung chuyển không gian quanh họ. Cả tôi cũng bị tiếng gầm đó làm cho tỉnh ngủ, thiếu chút nữa đã giật mình lăn xuống giường nếu không phải một là tôi là một cây cung gỗ, di chuyển nhúc nhích không nổi vì tôi dù biết nói chuyện thế này chứ chưa có thành tinh. Và hai là tôi vẫn đang bị cậu chủ ôm cứng trong tay, cuộn người quanh mình và vùi sâu xuống dưới lớp chăn bông như mọi ngày vẫn vậy.

Buổi sáng an lành.

“DẬY MAU!! AXEL DES ADLER! KHÔNG ĐƯỢC PHUNG PHÍ TUỔI TRẺ!”

Ấy là tiếng gầm khi nãy tôi nói đến, tiếng gầm phát ra từ con Den Den Mushi ở bên kia căn phòng, trên chiếc bàn cạnh giường Axel. Tôi cũng lờ mờ đoán được tiếng đó là dành cho gã ta, và chừng nửa phút sau khi đầu óc tôi đã tỉnh táo thêm được một chút, thì biết chắc chắn người ở đầu dây bên kia là đang nói với Axel (thì gọi tên gã cơ mà). Một người đàn ông đứng tuổi với tông giọng trầm, bệ vệ và một vẻ uy nghiêm không đổi, kể cả đã qua bao nhiêu tầng sóng đại dương để truyền tới nơi này. Tôi lơ mơ nhớ lại, có lẽ tôi cũng nghe giọng ông vài lần rồi.

“Lão già, tôi không mang họ Adler.”

Và thường thì Axel cũng sẽ trả lời một câu tương tự như vậy. Nghe nhiều, đủ để tôi lơ đi nội dung câu nó của gã ta mà tiếp tục chui đầu vào chăn ngủ. Bởi vì hẳn là tôi buồn ngủ lắm mới nghe giọng của Axel thành ra mềm mỏng vậy.

...

Ấy vậy nhưng tôi không được ngủ thêm bao lâu. Khác với sáng trước đó, hôm nay Axel lại có nhã hững kéo cậu chủ tôi dậy đi tập thể dục cùng gã. Kéo theo nghĩa đen, có khác chăng thì đối tượng bị kéo là cái mớ chăn nệm cậu chủ tôi đang ôm, giật mạnh một cái vừa đủ để thằng nhóc cuộn bên trong lăn đúng một vòng xuống chân giường.

“… Chào… buổi sáng, Axel…!”

Cậu chủ tôi lơ mơ cười. Nếu là bình thường không phải mùa đông, hẳn là giờ này cậu đã chạy loăng quăng trong phòng và nói to hơn như vậy. Nhưng giờ cậu vẫn còn buồn ngủ và Axel hình như không có ý kiến gì với việc đó. Trẻ con ngái ngủ là chuyện đương nhiên.

“Ra ngoài chạy bộ.”

Nhưng không phải chuyện nên khuyến khích, hẳn là như vậy.

...

Chạy vài vòng quanh thị trấn rồi Axel mới rẽ sang đường khác, tiến về phía hồ băng. Tôi biết gã đang đi đâu. Thì hôm qua Max đi tìm Axel cũng đi đường này đó mà.


Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty14/11/2014, 11:02 pm



Nhân vật: Sai Shinobu | Zodi Acgorn
Thời gian: Buổi sáng - Tag 188/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Sáng nay như thường lệ, lúc trời còn tờ mờ sáng, khi Sai Shinobu vẫn còn chìm trong giấc ngủ bình yên thì ban vận động phong trào thể dục thể thao của thì trấn lại đánh tróng khua chiên đánh thức moi người dậy để đi chạy bộ.
Dù vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng đã lỡ đu theo được mấy ngày nay nên sau khi lăn qua lăn lại vài vòng hắn cũng rang lết dậy, tập trung với mọi người tham gia trước quảng trường lớn của thi trấn. Ông thị trưởng hôm nay lại xuất hiện, phát biểu vài câu động viên gì đó rồi biến về nhà nằm ngủ, để mặc cho các dân đen đứng co ro khởi động trong giá lạnh.

- Đệt! Tập luyện kiểu này chỉ tổ trúng gió chết sớm chứ khỏe mạnh nỗi gì! – Hắn vừa chạy vừa lầm bầm chửi.

- Nồ, nồ. Sai rồi anh bạn. Chạy bộ rất có lợi cho sức khỏe đấy. – Một giọng đàn ông trầm trầm vang lên từ phía bên phải hắn.

Quay đầu qua nhìn thì là một gã thanh niên không quá trẻ cũng không quá già, mái tóc cam dài rũ xuống cả vai, bên mắt trái có đeo một tấm che mắt màu đen.

- Chay bộ ba mươi phút một ngày có thể giúp anh bạn sống thọ thêm được 5 năm đấy. À, trừ trường hợp anh bạn chết vì tai nạn, vì ngu hay vì bất kỳ lí do bất thường nào khác.- Ga liếc mắt qua hắn, cười khểnh.

Thằng nào ở đâu ra thế không biết? Người này hắn chưa từng gặp trên tàu Journey of Dream từ trước tới giờ.

- Không phải cái đống thời gian tập chạy đó cộng lại cũng ngót ngét từng ấy năm sao? – Hắn nghi hoặc hỏi lại.

- Một ngày ba mươi phút, một năm tầm bảy ngày rưỡi. Đời người cho tầm sáu mươi năm thì thời gian bỏ ra để tập thể dục cũng chỉ 450 ngày thôi, so với 5 năm vẫn còn lời chán. Luyện tập chăm chỉ từ bây giờ đi, sau này về già anh bạn sẽ không hối hận đâu. – Mắt Chột vẫn thao thao bất tuyệt.

- Nếu vì 5 năm sống thêm lúc tuổi già buồn chán mà đánh đổi 450 ngày tuổi trẻ không phải là phí lắm ư?
Cái này là suy nghĩ thật lòng của hắn. Tại sao người ta phải tự ép mình vào một khuôn khổ vì cái goi là “ tốt cho sức khỏe”. Sống khỏe mà không vui liệu có ích lợi gì? Dành khoản thời gian đó làm những việc mình thích còn ý nghĩa hơn nhiều.

- Ừm, tôi nghĩ anh bạn nói ra câu đó chỉ vì anh bạn là một người khỏe mạnh. Nếu không khỏe mạnh, anh sẽ nghĩ khác. Mà nhân tiện, tôi là Zodi, Zodi Acgorn.

- Sai Shinobu.

Hắn chìa một tay ra bắt tay Mắt Chột. Có vẻ như hắn vừa quen một gã phiền phức lắm lời rồi.


Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty14/11/2014, 11:54 pm


Nhân vật:  Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera
Thời gian:  AM - Tag 188/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Sáng nay gã không bị đánh thức bởi chất giọng oang oang của hai lão già rỗi hơi phiền phức mà là một tập hợp những âm thanh pha tạp hỗn loạn cùng những tiếng cười la hò hét phụ họa. Gã cau mày. Có vẻ như đó là một bữa tiệc. Tiệc khao quân. Có lẽ lũ ngốc đó vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ nào đó. Gã biết Rosenthal. Ông ta chưa bao giờ keo kiệt tính toán trong việc chiêu đãi binh sĩ.

“Lão đại, anh đang ở Drum phải không?”

“Lão đại, em nghe nói đó là một hòn đảo mùa đông rất lạnh! Tư lệnh Rosenthal nói là muốn làm một cuộc hành quân tới đó luyện tập. Lão đại, anh nói giúp bọn em vài câu đi!”

“Lão đại, bọn em mới hành quân từ sa mạc Gorgeck về, tuy là nơi đó nóng như lửa nhưng bọn em không cần tới ngay một nơi lạnh như băng đâu!”

“Lão đại, tư lệnh Rosenthal đang mở tiệc khao quân, mọi người nhắc anh sao còn chưa về! Bọn em có để dành vài thùng bia cho anh đó!”

Gã khẽ nhếch môi. Lũ ngốc đó vẫn ồn ào như thế.

“Axel, tư lệnh Wolfgang rất tức giận vì cậu đã tắt ốc sên truyền tin. Ông ấy có gọi lại vài lần mà cậu cũng không bắt máy. Ông ấy bảo sẽ dạy dỗ lại cậu khi cậu quay về.”

Gã nhướn mày. Lão già chết tiệt đó.

“Lão đại, tiểu thư Klaudia có ghé qua chỗ bọn em mấy ngày trước, còn mang tới rất nhiều quà. Cô ấy bảo là quà lưu niệm từ hòn đảo cô ấy vừa đi qua. Bọn em có hỏi quà cho anh, nhưng tiểu thư Klaudia bảo sẽ trao tận tay anh khi gặp lại.”

Gã mỉm cười. Cũng đã lâu rồi gã chưa gặp lại con bé, và ngồi nghe nó kể lại những vùng đất nó đã ghé qua, và cả những câu chuyện “chán ngắt” mà nó phải chứng kiến hàng ngày. Rồi gã lại kể cho nó về những chuyện gã đã trải qua, những nơi gã đến, những người gã đã gặp. Con bé vẫn nghe chăm chú và say sưa, hệt như lúc nó còn nhỏ.

Thời gian thay đổi rất nhiều thứ.

Nhưng thời gian cũng không thể bào mòn đi nhiều thứ.

Gã cười.

“Uống hết bia đi.”Gã thản nhiên ra lệnh, rồi ngắt kết nối. Con ốc sên lại nhắm mắt lim dim. Gã trở mình ngồi dậy. Trời đã sáng. Tâm trạng gã có chút khởi sắc. Gã đứng dậy, rời khỏi giường và thuận chân hất thằng nhóc lăn cù xuống sàn từ chiếc giường cạnh bên.

“Chào buổi sáng… Axel…” Nó mơ màng.

“Chạy bộ.” Gã thản nhiên nói rồi vơ tấm áo khoác rời khỏi phòng. Thằng nhóc lập tức bật dậy chạy theo sau.

---------------------------

“Mình lại chạy lên núi hả Axel?”

“Ờ.”

Gã và thằng nhóc lại hòa vào dòng người hăm hở trên đường. Hôm nay trở gió. Thật là một điều kiện lý tưởng để ngâm nước lạnh. Gã nhếch môi.

----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
Dứa Chói Lóa
Dứa Chói Lóa
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 50

Tổng số bài gửi : 4

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty15/11/2014, 12:37 pm


Nhân vật: Rea Yurushi | Francesco Veleno I Axel Der Adler
Thời gian: Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7?
Tham gia chạy bộ từ thị trấn - cảng

_______________

Tôi chỉ nhớ là trước khi mình đi ngủ có nghe thấy cái gì đó ầm ầm như kiểu nhà ai lầu trên nhảy lambada sung quá đến nỗi sập luôn cái nhà. Mặc dù bản năng hóng hớt khiến hai cái lỗ tai dựng đứng lên cả rồi, nhưng não bộ - í quên, hình như tôi không có cái này thì phải, nhận nhầm rồi, nói lại vậy; là thần ngủ đã dụ dỗ tôi đó, ổng dụ tôi một cái bánh GATO bự chà bá kêu tôi ngủ đi rồi ổng cho thấy, nên giữa cái hóng và cái ăn thì tôi dĩ nhiên sẽ chọn cái ăn rồi. Phải có sức rồi thì mới hóng hớt được chứ ~

Cho tới khi tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là ... há mỏ ngồi ngớ người ra chừng chục phút. Ủa ủa? Tôi nhớ là tôi ngủ dưới gầm cầu mà? Đâu ra tự dưng giờ nằm ở cái chỗ nào trống huơ trống hoắc chỉ lèo tèo vài căn nhà đang xây dở đây? Ủa, tôi nhớ khu này có mấy căn nhà to ơi là to, thiệt là đẹp đẽ cao sang luôn, nhà vệ sinh cũng rất đẹp nên mấy lần tôi lẻn vô đi nhờ hoài chứ gì. Đâu hết rồi? A? A? Á? Á á á!!!!

BỐP

"To gan, đứa nào dám đá đít trẫm thế??" Tôi gào lên về phía thủ phạm vừa đá phải mình, ngước lên, a, hóa ra là chỉ một thằng nhóc con thôi mà!! Con nít gì mà hư quá vậy!! Đáng bị tét mông mà!

"Ủa có người hả?" Thằng nhóc nhìn xuống tôi rồi cười he he "Xin lỗi nghen, ai bảo đã lùn mà còn bày đặt ngồi co ro thì ai mà thấy!" Nói rồi thằng nhỏ ngoảnh mông đi luôn. Ơ hay!

"Chú già, nó chê tôi lùn kìa!" Theo thói quen tôi quay sang kế bên để méc, nhưng quay qua trái thì hít phải bụi đất của thằng nhóc vừa chạy kia, quay qua trái thì thấy nguyên cái đuôi lớn của mình, tôi bèn nói luôn "Ê đuôi, nó dám chê tao lùn kìa!"

...Hình như có gì đó không đúng lắm thì phải. Hơ, ờ mà chú già đâu rồi nhỉ? Chả biết cái gì đang xảy ra nhưng tốt nhất là nên đi tìm chú già, chắc chú sẽ biết đó. Nhiều lúc nghĩ chú giống con mèo máy mập Doraemon ghê, hỏi cái chi chi cũng biết tuốt luốt! Mà tôi có chút thắc mắc, mèo người ta ú na xinh thế kia chú lại tong teo mông lép nhỉ...

"Bánh chưng thúc thúc!" A ha, tôi vừa đổi từ "chú bánh chưng" sang "bánh chưng thúc thúc" đấy, oách chứ nhỉ? Một bạn nhỏ trong thị trấn dạy tôi đó, bạn ấy biết thiệt là nhiều nhé, nào là biết Giáng Long Nát Cúc Chưởng, còn biết cả Ka-mê-zô-kô-vỡ-bô-đi-ị nữa cơ. Bản tốt lắm, chỉ tôi hết rồi, hí hí hí ~ Để bữa nào đi thực hành với chú già xem :v

Mà quay lại với bánh chưng thúc thúc, rõ ràng là có nghe tôi kêu mà, hơi ngoái lại một chút, tưởng sao ai nhè chú ta cũng ngoảnh mông chạy tiếp luôn! Đờ hợi? Sao đâu ra hôm nay tôi bị kì thị dữ vậy nè!!

"CHÚUUUU BÁNNNNN THÂNNNN, à nhầm, CHÚ BÁNH CHƯNG ƠI CHÚ BÁNH CHƯNG!!" Tôi vừa ầm ĩ vừa chạy theo sau chú. Biệt tài của tôi là chạy nhanh mà, nên tuy đuổi không kịp nhưng đuổi sát nút thì vẫn theo kịp chú ta, há há!! Tôi chạy nhanh hơn nữa để lấy đà, rồi bất ngờ nhảy phóng tới đằng trước, hòng chụp được chú ta. Một hai ba, a lê hấp!

"CHÚ ƠI CHÚ CÓ THẤ-"

Bẹp.

Có ai đó bất ngờ dừng lại. Và tôi đang tự hỏi, đây có phải là cái gọi là "úp mặt nóng vào mông lạnh" trong truyền thuyết hay không??
     
Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty15/11/2014, 9:07 pm



Nhân vật: Sai Shinobu | Zodi Acgorn
Thời gian: Buổi sáng - Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Những lần vận động chạy bộ, bơi lội chưa kịp tác động gì lên cơ bắp của Sai Shinobu cũng như làm hắn cảm thấy khỏe mạnh hơn nhưng hắn cũng đã cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của cơ thể. Đó là hắn đã thôi không ngủ mơ nữa. Trước đây hắn ngủ rất nhiều nhưng giấc ngủ không sâu, hễ có tiếng động gì cũng sẽ làm hắn tỉnh giấc dễ dàng. Còn giờ thì mỗi khi đi chạy bộ, bơi lội về hắn lại lăn đùng ra ngủ như chết. Giấc ngủ sâu, không mộng mị, không tỉnh giấc giữa chừng. Điều này xét theo quan điểm khoa học thì tốt cho cơ thể nhưng lại khiến hắn không vui chút nào.

Những giấc mơ của hắn trước đây dù kỳ lạ, rùng rợn, kinh dị, hấp dẫn như một bộ phim hành hay nhạt thếch như những cuốn tiểu thuyết ba xu rẻ tiền thì đều đem lại cho hắn những trải nghiệm mới lạ không thể có ở thế giới thật. Người ta hay nói giấc mơ phản ánh những suy nghĩ, ước muốn thầm kín của con người một cách chân thật nhất vậy mà giò hắn lại không thể ngủ mơ được, thật bực mình. Với tâm trạng bực bội, hậm hực thế nên khi đoàn người lại bắt đầu chạy bộ vào buổi sáng hắn liền chạy lên trước, bỏ đám đông ở lại phía sau.

Chạy được một đoạn, không thấy ai đằng sau nữa hắn mới thong dong chạy chậm lại ngắm khung cảnh hai bên đường. Vẫn là những khu nhà mái ngói lợp phủ đầy tuyết trắng, hai ba căn nằm kề nhau rồi lại cách ra một đoạn mới tới một căn nhà khác. Dù là thị trấn nhưng vùng băng giá thế này dân cư cũng không đông đúc lắm, nhà cửa vẫn còn khá rải rác, nhất là càng gần đến bến cảng. Có lẽ người dân cũng e ngại những tàu hải tặc quấy phá nên đều cất nhà khá sâu trong đất liền và chỉ có vài cửa hàng buôn bán nằm ở khu vực bến cảng.

- Yoho! Lại gặp anh bạn rồi! – Một giọng nói vang lên từ phía sau, giọng nói hắn không muốn nghe chút nào.

Là tên Chột Mắt nói nhiều hôm qua chứ ai.

- Anh bạn có vẻ chăm luyện tập quá nhỉ? – Chột Mắt cười hì hì, chạy lên ngang với hắn.

- Thì đâu còn việc gì khác để làm.

Đúng là vậy thật. Vì một lí do gì đó mà đấu trường đã đóng cửa khiến hắn không vào luyện tâp được, bà Maria cũng tạm thời không làm bánh hành khiến hắn cũng không phải làm cái việc ngày ngày vào rừng hái hành nữa. Sừng Hồng, Nokia và Francesco cũng đi đâu mất tăm dù hắn cũng thỉnh thoảng thoáng thấy bọn họ trong đám đông chạy bộ hay bơi lội.



Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty15/11/2014, 10:06 pm


Nhân vật: Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera | Rea Yurushi
Thời gian: AM - Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Gã cảm giác thời gian có chút đảo lộn. Một ngày dài bị rút ngắn tới thảm thương. Gã mới bơi vài vòng quanh hồ băng vào buổi sáng, mặt trời còn chưa kịp lặn, làm thế nào mới chớp mắt một cái, lại một ngày mới nữa bắt đầu?


******

Gã mở mắt khi những tiếng cọt kẹt của cánh cửa đóng kín ngay trên đầu giường cứ lập đi lập lại như một lời niệm chú. Xem ra hôm nay lại tiếp tục là một ngày lộng gió thử thách sức chịu đựng của người dân hòn đảo này. Gã lười nhác trở mình. Một buổi sáng yên ắng. Không có tiếng quát tháo của lão già ồn ào, hay tiếng lảm nhảm cũng những thằng ngốc không bao giờ chịu ngồi yên. Gã chậm rãi ngồi dậy, đưa tay mở cánh cửa sổ, gió lùa vào chớp nhoáng đẩy bật hai cánh cửa đập mạnh vào tường. Gã nghe thấy có tiếng oang oang vang dội phát từ chiếc loa bắt ngay đầu con đường bên dưới khu trọ. Một bài hát cổ động cho sự kiện thể dục thể thao, phát hàng ngày.

Gã nhấc mình nhảy lên ngồi nhàn nhã trên bệ cửa, để mặc cho những cơn gió lạnh thổi tung mái tóc. Gã nghe tiếng Max đập cánh bay lại, đậu xuống bên cạnh. Trên con đường dài bên dưới, lác đác những bóng người đang chạy đến chỗ tập trung ở quảng trường cách đây vài dãy phố. Gã đưa tay với lấy bao thuốc và chiếc bật lửa để trên chiếc bàn ngủ kê sát tường, chậm rãi rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Mùi khói thuốc quen thuộc quẩn quanh lại nhanh chóng bị cơn gió mạnh mẽ thổi tan tác. Gã chợt nhếch môi cười.

“Axel, chào buổi sáng.” Tiếng thằng nhóc, bị đánh thức vì cái lạnh ùa vào. Nó đi tới cạnh cửa sổ, nhón chân nhìn xuống dưới. “Hôm nay mình lại chạy tiếp ha Axel?”

Gã thở ra làn khói trắng, nhìn bầu trời xanh trong vắt, hôm nay có vẻ sẽ là một ngày đẹp trời. Gã tóm lấy thằng nhóc, nhấc bổng nó lên bằng một tay rồi thả người nhảy khỏi bệ cửa sổ, đáp nhẹ nhàng xuống con đường bên dưới. Có tiếng ai đó giật mình là oai oái. Gã thả bịch thằng nhóc xuống đất rồi quay người thong thả chạy. Thằng nhóc nhanh nhẹn chạy theo sau. Max kêu lên vài tiếng hứng khởi rồi đập cánh liệng tới trước.

Hôm nay không có nhiều người chạy. Gã không ngạc nhiên. Xét theo tình trạng hôm qua thì có không ít kẻ đã tởn tới già. Những người còn lại phần lớn là người cao tuổi. Quả nhiên là một vương quốc chỉ có thể trông mong vào những người già. Gã cười khẩy một tiếng. Đúng lúc đó gã nghe thấy một tiếng chân chạy thình thịch phía sau. Chiếu theo độ nhẹ của âm thanh, có vẻ là một đứa con nít.

“Bánh chưng thúc thúc!” Quả nhiên là giọng một đứa con nít.

“A, là Tiểu Ca!” Thằng nhóc kêu lên.

Gã nhướng mày. Cái tên này nghe quen quen. Gã hơi ngoảnh đầu lại phía sau, và trông thấy con chuột bạch trong ngôi nhà ma hôm nào đang chạy thục mạng trên đường. Gã dửng dưng quay lại tiếp tục hành trình của mình. Nhưng con chuột nhắt kia lại đột nhiên oang oang.

“CHÚUUUU BÁNNNNN THÂNNNN, à nhầm, CHÚ BÁNH CHƯNG ƠI CHÚ BÁNH CHƯNG!!”

Chất giọng tốt. Tiếng chân trở nên dồn dập hơn. Nó đang tăng tốc.

“Axel, Tiểu Ca gọi Axel đó.”

Gã nhướng mày. Có chút kí ức xoẹt qua. Gã nhếch môi cười, dừng lại. Thằng nhóc tóc trắng đang cắm đầu phóng vào gã, nhưng gã chỉ đơn giản đưa tay chộp đầu nó lại.

“Chú bánh chưng!!” Nó la lên oai oái.

Nụ cười của gã nở rộng. Cái biệt danh thú vị đấy. Gã vất nó lại chỗ thằng nhóc rồi hất đầu bảo.

“Chạy bộ.”

“Sao cơ ạ??” Nó trố mắt nhìn gã. Thằng nhóc đứng bên cạnh cười toe với nó rồi nắm tay nó kéo đi.

“Tập thể dục buổi sáng rất tốt cho sức khỏe.”


----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty16/11/2014, 10:44 pm



Nhân vật: Sai Shinobu | Zodi Acgorn
Thời gian: Buổi tối- Tag 189/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Hắn đang không biết viết gì, đúng ra là không có gì để mà viết. Trên tay hắn là tờ giấy trắng tinh như mới, mà đúng là nó mới thật. Mới đây ông thị trưởng đã ra chỉ thi tất cả những người dân đã và đang tham gia phong trào thể dục thể thao phải viết báo cáo, nhật ký tập luyện thì mới đươc ghi nhận là đã tham gia và mới có quà.

Chỉ thị số 2 về phong trào Thể dục thể thao cấp thị trấn

“Những ngày vừa qua, thị trấn chúng ta rất vui mừng và vinh dự đươc quốc vương chọn là Thị trấn mẫu, đi đầu cho phong trào toàn dân “ thể dục thể thao, nâng cao sức khỏe, căng tràn tuổi trẻ, mừng xuân vui vẻ”. Tuy nhiên, bên cạnh những cá nhân tham gia hăng say nhiệt tình vẫn có những đối tượng lười biếng chỉ tham gia cho có để lấy quà, vậy nên để tránh tình trạng trên mọi người tham gia phải viết báo cáo về những hoạt động mình đã tham gia hàng ngày.

Yêu cầu: Mỗi bài báo cáo đủ 500 worlds. Không đủ không có quà. “



Phản ứng đầu tiên của hắn khi đọc cái chỉ thị này là: WTF? Chuyện gì về sức lưc thì còn làm được chứ mấy chuyện động tới trí não này thì hắn bó tay. Hắn ngồi suy nghĩ cả buổi mà chẳng biết viết gì vào cái tờ giấy báo cáo đó cả.

Ngày 1: Chạy , bơi.

Ngày 2: Chạy, bơi.

Ngày 3; Chạy, bơi.



Ngày n: Chạy, bơi.

Thật tình thì ngày nào cũng chạy và bơi, lấy cái quái gì để mà viết nữa. Đã thế còn phải bôi ra cho đủ đống từ yêu cầu. Hắn vò đám giấy vất qua một bên. Thật tình nếu không vì đã cố mấy ngày vừa qua thì hắn cũng dẹp luôn vụ này cho rồi, mệt não vãi.

- Quà tặng quan trọng với cậu thế sao? – Người dẫn truyện lần đầu tiên nhảy vào trò chuyện trực tiếp với nhân vật.

- Đương nhiên. Hồi ở trên tàu Journey of Dream tôi cũng nói rồi đó, tôi thích tất cả các loại phần thưởng. Và tôi cũng không thích bỏ cuộc giữa chừng.

- Chán quá thì cứ bỏ cuộc đi. Tội gì đu bám làm gì?

- Phần thưởng là cái card Zoro đó.

- Ô, thế sao cậu không đi chạy bộ tiếp đi? Cậu không được bỏ cuộc đâu! Nhất định không được đó!

Ờ phải, hắn còn phải đi chạy bộ đã, trời sắp tối rồi và hắn còn chưa chạy bộ và bơi lội cho lượt buổi chiều. Thay đôi giày thể thao chuyên dụng, hắn rồi khỏi xưởng và bắt đầu chạy ra bến cảng. Màn đêm bắt đầu dần buông trên xứ sở tuyết trắng xinh đẹp, vẫn còn đó bóng những con người mải miết kiên trì chạy bộ vì phần thưởng.



Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty17/11/2014, 9:24 pm


Nhân vật:  Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera | Rea Yurushi
Thời gian:  AM - Tag 190/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi
Ðể ta khắc tên mình trên đời
Dù ta biết gian nan đang chờ đón
Và trái tim vẫn âm thầm
Ta bước đi hướng tới muôn vì sao

Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Ðường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn


Chất giọng nam trầm ấm mạnh mẽ cất cao bài hát cổ động phát từ chiếc loa bắt nơi đầu con phố không hề bị thổi bạt đi bởi những cơn gió lồng lộng bốn bề. Một chất giọng tốt. Một bài hát tốt. Gã vẫn nhàn nhã ngồi trên bệ cửa hút thuốc. Hôm nay lại là một ngày đầy gió. Có lẽ ban tổ chức hội thao đã nhìn thấy được sự giảm sút tinh thần của những tên thanh niên trai trẻ nên hôm nay, những bài hát cổ động được phát đi phát lại không ngừng. Ồn ào. Nhưng gã cũng không lấy làm khó chịu.


Và Mặt Trời rực sáng trên cao vời
Ban sức sống huy hoàng khắp muôn nơi
Cài vinh quang lên vai những người chiến thắng
Khoảnh khắc ghi trong tim hồng
Bao khó khăn ta cũng sẽ vượt qua

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn.


“Axel, chào buổi sáng.” Tiếng thằng nhóc còn ngái ngủ. Nó đi lại cạnh cửa sổ rồi cười toe với gã. Bên dưới con đường dẫn ra quảng trường, từng tốp người đang chạy bộ tới nơi tập kết. Gã bất giác có một chút cảm giác déjà vu. Hình như ngày hôm qua cũng giống hệt thế này.

“Chú bánh chưng! Ngô Tà! Tập thể dục thôi! Còn về ăn mì nữa!”

À. Đường nhiên có sự khác biệt. Con chuột đứng dưới đường vẫy tay rối rít. Hôm qua dẫn đi ngang qua nhà trọ, nó xem ra vẫn có khả năng nhớ đường. Con sóc bên bệ cửa nhanh chóng chồm người ra cười tít.

“Chào buổi sáng, Tiểu ca.”

Gã xoay xoay cần cổ vài cái rồi nhấc con sóc lên rồi nhảy khỏi cửa sổ đáp xuống đất, bắt đầu một buổi sáng vận động thường nhật.


----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty17/11/2014, 10:46 pm



Nhân vật: Sai Shinobu
Thời gian: Buổi sáng - Tag 190/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Âm thanh ấy cứ lớn dần, lớn dần.

Hắn không chịu được nữa. Đầu óc hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, thanh thản mà đánh một giấc.

Hắn mệt rồi. Không chạy bộ, bơi lội gì hết nữa đâu. Dẹp hết đi! Hắn chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài, thật sâu, không phải thức dậy vào mỗi buổi sáng đầy gió lộng, không phải ngày hai bận chạy bộ, bơi lội, không phải nặn óc ra mà viết đám báo cáo dở hơi gì đó.

Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi
Ðể ta khắc tên mình trên đời
Dù ta biết gian nan đang chờ đón
Và trái tim vẫn âm thầm
Ta bước đi hướng tới muôn vì sao

Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Ðường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao

Tiếng hát phát ra từ loa phát thanh của thị trấn vang vào tận khu xưởng chế tao tồi tàn mà hắn đang tá túc. Mợ, ngủ chút cũng không yên! Không dây đâu, nhất định không dậy đâu.

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn


Tiếng hát càng lúc càng to hơn. Hắn vò đầu bứt tóc bực bội. Lải nhải mãi thế thì ai mà ngủ cho được. Mấy bữa trước mới chỉ có màn đánh trống, khua chiên, hô hào vận động, hôm nay không biết ai đã nghĩ thêm cách dung loa phát thanh này.

Và Mặt Trời rực sáng trên cao vời
Ban sức sống huy hoàng khắp muôn nơi
Cài vinh quang lên vai những người chiến thắng
Khoảnh khắc ghi trong tim hồng
Bao khó khăn ta cũng sẽ vượt qua

Và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau vai kề vai
Niềm vinh quang ta chia sẻ cùng nhau

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng

Và ta biết dẫu lắm thác ghềnh cheo leo trên đường xa
Vượt gian nan ta vươn tới những đỉnh cao

Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa
Dù khó khăn vẫn còn.


Aaa, không thể ngủ nổi nữa! Hắn đành bật dậy, thay giầy đi ra đường hòa với đám đông đang tập trung chuẩn bị xuất phát. Lại một ngày mới nữa bắt đầu bằng công cuộc chạy bộ từ thị trấn ra bến cảng.


Về Đầu Trang Go down
Wind
Wind
Người Lang Thang
Người Lang Thang

Berry Berry : 52

Tổng số bài gửi : 11

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty17/11/2014, 11:35 pm



Syrine Karious - Nekas Strychnine
AM Tag 187, Jahr 7 - Thị trấn, Drum Island
Tham gia sự kiện chạy bộ từ Thị trấn đến Hải cảng


- ஜ۩۞۩ஜ -


#01. Start again



Hôm hay hắn đang nhức mỏi lắm.

Nguyên một ngày hôm qua Syrine đi đào khoai trên núi rồi đem ra chợ bán, loại khoai này nghe nói một năm mới có một lần nên về độ hiếm hoi khỏi phải bàn. Mà khoai dại nên mọc lung tung cần phải xác định địa điểm mới đào được. Nếu không phải giá của nó được đội lên tới vài ngàn beries một ký thì hắn đã chẳng phí công. Huống hồ dưới chân núi tuyết khu vực đó được gắn thêm một cái bảng nguy hiểm, thường xuyên có lở tuyết, cẩn thận phải nói tới gấp ba bình thường.

Lúc hắn mang về được một rổ đầy thì trời đã quá trưa, và phải dùng một chút thủ thuật kinh doanh mới có thể bán hết vào buổi chiều. Tới lúc đó thì tiền cũng rủng rỉnh kha khá rồi.

Mà kể cũng bực, gần đây hắn nghe nói giấy xét duyệt hành nghề hoa tiêu của hắn đã bị từ chối. Cái quái gì chứ, muốn làm hoa tiêu cũng phải có giấy sao? Người ta nói hắn cư trú chưa đủ lâu để được chấp nhận. Tiên sư, còn muốn bố cư trú lâu đến chừng nào? Mà gần đây thay vì cái nghề hoa tiêu đã không còn kiếm được nhiều như trước (trên thực tế chả cần phải làm hoa tiêu hắn mới dự đoán được thời tiết), Syrine bắt đầu nghĩ đến một nghề khác mà theo hắn sẽ có lợi về kinh tế hơn. Hắn định chuyển sang kinh doanh thực phẩm, còn kinh doanh cái gì thì chưa biết, có lẽ phải theo dõi thị trường cái đã. Thực ra nếu muốn hắn có thể làm thương nhân đỡ mất công đăng ký giấy, nhưng Syrine trước giờ chẳng thiện cảm với hai chữ đó chút nào. Hồi xưa hắn xém chút làm cướp, may mà chưa làm đấy.

Trở lại thời điểm hiện tại, gã thanh niên tóc cam đang nằm với bộ dáng cực kỳ uể oải trên giường với một cái gối ụp lên mặt. Bên cạnh hắn là đứa trẻ con vừa ngủ dậy đang loi nhoi trên giường. Hắn mấy lần định ngồi dậy nhấn đầu nó xuống, song lại thôi vì quá lười. Kệ nó, hắn tự nhủ, cho đến khi đứa nhóc lách chách loi nhoi chỉ tay ra ngoài cửa hét lên “Rine Rine, Rine Rine, đi bơi hồ băng đi! Người ta chạy bộ nữa rồi kìa! A, leo núi nữa! Nghe nói trên kia có cái nhà lớn đó Rine Rine!” Để rồi đôi  găng máng trên cổ nó, theo độ tung tẩy của chủ nhân mà bay cái vèo lên giường, đáp xuống ngay trên gối hắn bằng một lực không hề nhẹ cộng thêm gia tốc. Đủ khiến cái mũi hắn ăn đủ hành để không còn nhịn thêm được nữa.

Dĩ nhiên cái găng bọc thép mốc meo từng được thằng nhỏ gia cố, kể từ giờ phút đó sẽ không còn hạn sử dụng thêm một giây nào, dưới cái lệnh cấm túc đầy khói và mịt mù mùi khét từ tóc Syrine. ‘Ngồi. Yên!’ Hắn ra gầm gừ trong cổ họng, và có trời mới biết là nếu làm sai hậu quả mà Nekas phải nhận sau đó sẽ là gì.

Bước khỏi phòng tắm với độc một cái khăn ướt vắt trên cổ và phần đuôi tóc rỉ nước, Syrine đi bằng chân không trên sàn gỗ và người chỉ vận độc một cái quần Jeans. Mặt hắn vẫn khó đăm đăm như vậy, dù phần tứ cau có lúc nãy đã trôi tuột theo màn nước từ lúc nào. Trên giường, Nekas vẫn ngồi với cái chân đong đưa và gương mặt biết lỗi hết sức trẻ con, trước khi ngước lên nhìn hắn.

“Rine Rine, mình có đi tập thể dục không?” Đứa nhỏ dụi dụi mắt hỏi.

"Coi lại cái mặt ngươi đi." Hắn nhìn xuống đôi mi hấp háy của Nekas đáp, tay vẫn cầm chai nước uống còn phân nửa trước khi dùng tay kia dúi đầu nó. "Buồn ngủ thì đi ngủ lẹ, đừng có lăng xăng."

"Nhưng tôi muốn ra ngoài." Nekas đứng dậy cố xua đi cơn buồn ngủ mà Syrine vừa nhắc tới. Và thay vì độ tung tẩy của trẻ con khi nãy, thằng nhóc bây giờ phải mất hơn năm phút mới bước xuống nổi khỏi cái giường, liền sau đó ụp mặt vào lưng hắn khi cố bước thẳng về phía trước.

"Đi chạy bộ đi Rine Rine." Nó nói bằng giọng ngái ngủ.

"Vừa chạy vừa ngủ chắc?"

"Có nhiều người lắm."

"Dẹp."

"Có bơi hồ băng."

"Ta không rảnh."

"Có giải thưởng nữa."

"..."



…Ờ




Trời sẽ phụ hồ, à không, phù hộ cho những kẻ chăm chỉ và hăng hái trong cuộc sống đầy rẫy những phiền toái này, tốt hơn nên như vậy. Vì Syrine ít khi làm cái gì nhưng một khi đã làm thì hắn muốn bản thân sẽ giật được giải thưởng kia. Dĩ nhiên cái thẻ gì đấy hắn không quan tâm, nhưng tiền thì phải vào túi, mục đích đời hắn không phải chỉ đơn giản có vậy thôi sao?

Mà ai bảo hắn là bảo mẫu, ai bảo hắn ngày xưa chịu nhận lấy cái hợp đồng kia làm gì. Hiện tại trên vai Syrine, so với những kẻ khác thoải mái thảnh thơi bắt đầu vòng chạy của mình, gã đầu cam phải vác thêm một cái cục nợ đang say ngủ lăn lóc. Mới vài chục phút vừa rồi Nekas còn nằn nì đòi chạy theo, thế mà bây giờ đã ngủ lèm nhèm trên vai hắn từ lúc nào.

Trẻ con thật phiền phức, và chúng cũng thật mỏng manh đủ để người ta không thể quẳng xuống một xó nào rồi đi một mình.

Trẻ con.

Lớn nhanh lên đi.


Về Đầu Trang Go down
newvinamilk
newvinamilk
Thuyền Viên
Thuyền Viên

Berry Berry : 77

Tổng số bài gửi : 57

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty18/11/2014, 11:32 pm



Nhân vật: Sai Shinobu | Zodi Acgorn
Thời gian: Buổi tối - Tag 190/Monat Xuân/Jahr 7
Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng


Phong trào thể dục thể thao


Hoàng hôn đã buông xuống trên hòn đảo Drum giá lạnh. Sai Shinobu lại tiếp tục không biết làm gì ngoài công việc chạy bộ và bơi lội chán ngắt mấy hôm nay vẫn làm. Mà chạy lúc tối thế này chắc chỉ có mình hắn, đám đông kia chắc đã họp nhau cùng chạy vào lúc chiều, có mỗi hắn nằm ngủ nên mới dời lại việc chạy bộ và bơi lội vào buổi tối thế này.

Hôm nay trời vẫn không trăng không sao, không khác hôm bữa là mấy. Mà đúng là vậy, mới cách có hai hôm chứ nhiêu, muốn đợi có trăng chắc cũng phải vài hôm nữa. Cái không khí yên tĩnh của buổi đêm làm hắn cảm thấy dễ chịu. Ít ra bây giờ không có tiếng nhạc cổ động xập xình, chát chúa, ghim vào óc hắn như tiếng đóng đinh vào tường thép; không có tiếng cười nói ồn ã, trêu ghẹo tán gái đủ kiểu của đám thanh niên tập tành thì lười biếng chỉ giỏi lẻo mép; không có tiếng thở dài, than thở cho đám gân cốt đã hết hạn sử dụng của mấy cụ già vẫn cố đu theo phong trào. Tóm lại là yên lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng bước chân đều đều và nhịp thở của hắn theo từng bước chạy.

- Chạy bộ một mình không phải là chán lắm sao?

Tiếng một thanh niên từ đằng trước làm hắn ngừng bước chân.

- Lại gặp rồi, anh bạn! Chúng ta có duyên đấy chứ.

Gã thanh niên ngồi bên một phiến đá ven đường, tay nhấc mẩu thuốc lá ra khỏi miệng đồng thời thả một vòng khói điệu nghệ vào không trung, mái tóc cam bay phất phơ trong gió, che khuất cả miếng bịt mắt đen của gã. A, là gã Chột Mắt nhiều chuyện hôm bữa. Nhìn gã cũng biết gã đang chạy bộ và dừng lại đây để nghỉ chân, hút thuốc.
Không muốn nói nhiều với gã nữa, hắn ậm ự chào rồi lại tiếp tục chạy.

- Ê này, làm gì vội thế. Ở đây hút điếu thuốc đã hãy đi. – Gã túm lấy vạt áo hắn kéo lại. – Tôi có loại thuốc lá đặc biệt đây.

Nói rồi gã cười hì hì rồi cho tay vào túi lấy ra bao thuốc, rút một điếu ném cho hắn. Hắn chụp lấy, đưa lên miệng:

- Sao biết tôi cũng hút thuốc ?

- Mùi thuốc lá toát ra từ người anh bạn không phải quá rõ ràng sao?

- Chắc vậy.

Một điếu thuốc lá thơm là một sự lựa chọn không tồi cho một đêm gió lạnh.

- Thế nào? Loại đặc biệt của quê tôi đấy. Không phải dễ dàng mua được đâu.

- Không tệ.

- Mà tôi ngạc nhiên là anh vẫn còn tham gia chạy đến bây giờ đấy, tôi cứ tưởng anh sẽ bỏ cuộc sau vài ngày.

- Tôi cũng ngạc nhiên vì điều đó.



Về Đầu Trang Go down
raitha
raitha
Hải Quân
Hải Quân

Berry Berry : 96

Tổng số bài gửi : 178

[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty19/11/2014, 10:23 pm


Nhân vật: Axel Des Adler[Drum Island] Thị trấn 88d21bd8-90ae-40f8-93d1-1bbc5b605288_zpsdc9a14a1 | Naera | Rea Yurushi
Thời gian: AM - Tag 191/Monat Xuân/Jahr 7

Hoạt động tham gia sự kiện: Chạy bộ
Điểm xuất phát/kết thúc: Thị trấn / Hải cảng

---------------------------------------------------------

Chào buổi sáng! Nhìn bao bước chân trên đường
Thênh thang trên từng con phố
Tìm những phút giây nhẹ nhàng
Miên mang theo làn gió mới
Chợt bỗng thấy trong lòng sáng lên
Tìm vui
Vì đâu đó vang 1 khúc ca
Bạn ơi!Hãy thức giấc đón chào ánh dương
Ngày mới đến rồi
Hãy mỉm cười với bao chuyện đời
Hãy thật lòng nói xin cảm ơn
Hãy rộng lượng thứ tha lỗi lầm
Hãy cho niềm yêu thương
Sẽ có những sóng gió phía trước
Hãy cố gắng bước qua dù không dễ dàng
Trong cuộc đời còn những giấc mơ đẹp tươi
Hãy nói tôi yêu mọi người!




Như thường lệ, lại một bài hát sôi động chào đón ngày mới và cổ động tinh thần mọi người phát ra từ chiếc loa đầu con phố. Có vẻ đã thành thói quen, thằng nhóc nghe thấy nhạc hiệu đã nhanh chóng ngồi bật dậy.

“Chào buổi sáng, Axel.”

Nó mau mắn xếp chăn nệm lại gọn gàng rồi chạy tót đi làm vệ sinh buổi sáng. Mấy phút sau, nó chồm tới bên vệ cửa sổ, lúc lắc đầu ngắm những dòng người lác đác chạy dưới phố.

Gió vẫn thổi lồng lộng, khiến cái lạnh còn sót lại của mùa đông càng nồng đượm hơn. Gã nghe vài tiếng hắc xì vang lên rải rác. Vài tiếng xuýt xoa. Vài câu chửi thề. Và một tiếng kêu lanh lảnh chói tai.

“Chú bánh chưng! Ngô Tà!”

Gã nhếch môi. Lại một lần nữa xách thằng nhóc nhảy xuống đường.

“Chào buổi sáng, Tiểu Ca.”

Cả ba lại hòa vào dòng người chạy qua từng con phố. Phía trước, tên trưởng đoàn hội thao vừa chạy vừa cầm loa nói oang oang.

“Hôm nay là ngày cuối cùng của của hội thao, mọi người hãy hăng hái và nhiệt tình lên!!”

Những người xung quanh đồng loạt hô hào khí thế. Gã nhướng mày. Hóa ra là ngày cuối rồi sao? Chả trách tinh thần tên đó lại dâng cao như vậy.

“Một hai! Một hai! Một hai!”

“Một hai! Một hai! Một hai!”

Nghe giống như bài chạy bộ hàng ngày trong doanh trại. Gã nhếch môi. Mà nói đến, gã lại chợt nhớ ra, mấy ngày nay quả thật không bị lão già hay lũ ngốc đó làm phiền nữa. Tobias có gọi cho gã một lần. Bọn chúng lại bắt đầu hành quân tới địa điểm tập kết mới. Có vẻ như là một chiến dịch truy quét khá lớn, để quét sạch tàn dư còn lại của băng hải tặc Địa Ngục Đen. Đó là một băng hải tặc hoạt động đã lâu năm, địa bàn lớn. Đã có vài chiến dịch được bày ra để bắt gọn bọn chúng. Và lần này là chiến dịch cuối cùng.

Sống lang bạt trên biển.

Chết không có nắm đất chôn thân.

Đó là nghiệp.

Cũng là chướng.

Gã nhướng mày. Những lời lầm rầm mơ hồ chợt lướt thoáng qua đầu gã, theo cơn gió vô tình cuốn ngược về phía sau.


----------------------------------------------------

Về Đầu Trang Go down

Sponsored content



[Drum Island] Thị trấn Empty
Bài gửi(#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Thị trấn [Drum Island] Thị trấn Empty

Về Đầu Trang Go down
 

[Drum Island] Thị trấn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : 1, 2  Next

 Similar topics

-
» [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết
» [Drum Island] Dãy núi Trống
» [Drum Island] Hải Cảng
» [Drum Island] Rừng Tuần Lộc
» [Drum Island] Hoàng Cung - Lâu đài tuyết.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Share the World :: Main Story :: Đảo Quốc Drum-