|
| [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết | |
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Yuu Game Master
Berry : 40
Tổng số bài gửi : 169 Đến từ : Giường ngủ
| (#) Tiêu đề: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 10/11/2014, 3:02 pm | |
|
|
Khu vực rộng lớn bao gồm cụm đồi tuyết thoai thoải và một hồ băng khổng lồ. Đây cũng là nơi sinh sống của loài thỏ Tuyết Lapin. Nhiều lời đồn đại chúng đã tấn công và ăn thịt??? người dân đi lạc, nhưng thỏ đâu có ăn thịt nhỉ? Ngoài ra nếu các bạn thích những hoạt động như trượt băng, câu cá hay thậm chí bơi lội trong nước đá, có thể thử đến hồ để trải nghiệm. | Vật phẩm có thể tìm thấy tại khu vực
|
| Lon rỗng: | Thông tin vật phẩm: Lon nhôm rỗng của đồ ăn thức uống gì đấy không rõ, thỉnh thoảng chúng trôi dạt trong dòng nước tại Drum. |
| Đồ Chơi: Vịt Cao Su | Thông tin vật phẩm: Món đồ chơi đáng yêu trong nhà tắm có thể làm bất cứ đứa trẻ nào trở nên vui vẻ và chịu đi tắm. | NPC tại khu vực tương tác |
| // | Thông tin: Không có NPC | Nhiệm vụ: Khoang lỗ ngồi câu tại hồ băng Đang điều chỉnh...
| |
Sự kiện: Mừng Sinh Nhật Roronoa Zoro: Tập thể dục mỗi ngày!! |
|
|
Được sửa bởi Yuu ngày 17/11/2014, 8:17 pm; sửa lần 1. |
| | | Hyouton Thủy Thủ
Berry : 86
Tổng số bài gửi : 151
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 11/11/2014, 9:17 pm | |
| Nhân vật: Francesco Veleno | Axel Des Adler | Mukuro Sankirentou | Nokia Raskiyzenlamin | Sai Shinobu | Loen E. Thời gian: Buổi sáng - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi núi tuyết | Hồ băng
Đoàn người sau khi đã tha nhau ra ngoài bờ biển như mấy đứa con nít, đã có vài người hắt hơi sổ mũi phải đi mua Rhumenol về dùng. Đám còn lại vẫn còn tinh thần nhiệt huyết tuổi trẻ lết xác ra đồi núi tuyết tiếp tục thể dục.
- Tôi có thể hỏi rằng chúng ta sẽ làm gì ở đây không? - Francesco gãi đầu, hình như đã vài ngày rồi hắn không gội đầu.
Tóc đen đội mũ kê pi nhìn hắn với ánh mắt biểu cảm chú-không-biết-thế-đến-đây-làm-gì. Và như thể có khả năng đọc suy nghĩ, hắn lười nhác nói:
- Tôi không rảnh mà nghe diễn văn khai mạc.
Hắn nói vậy, đút tay vào túi đã nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe sau lưng một tiếng "ùm", rồi Chích Chòe đứng trên bờ nói chõ xuống:
- Bơi vui vẻ nhé!
Không quan tâm nạn nhân là ai, tóc đen nhún vai bảo hắn: - Giờ chúng ta đi bơi.
- Hở?
Francesco há miệng ra rồi đóng miệng. Trời lạnh hắn đã lười tắm gội nữa là đi bơi. Thế nhưng mọi người thì có vẻ hứng thú lắm. Tóc bảy màu đã cởi áo ra tạo dáng trên bờ, không biết đang liếc mắt đưa tình với ai. Tóc đen đội mũ kê pi giờ cũng đang mặc mỗi cái quần đùi hoa hòe, đứng nhìn mặt nước phẳng lặng và hắt xì mấy cái. Hắn hỏi Chích Chòe:
- Cô đi bơi với một đám đực rựa không thấy ngại à?
Nó trợn mắt nhìn hắn rồi nhăn nhở: - Tôi đi ngắm giai đẹp chứ ngu gì trời lạnh còn đi bơi!
Nói rồi lập tức xách mông tót ra chỗ khác đề phòng bị đánh. Ờ thế đấy!
Một cặp giò trắng muốt, ý lộn, xanh tái lượn qua trước mặt hắn. Thường thì chắc người ta sẽ nghĩ rằng người này bị lạnh quá mà thâm tím. "Ồ hẳn anh ta đã bơi quá nhiều", đại loại thế, mỗi tội gã này trước giờ đã xanh sẵn rồi. Francesco đã có đôi dịp thấy gã cởi... e hèm, nhưng toàn do tai nạn nên hắn cũng chẳng có dịp xơ múi, lộn, chiêm ngưỡng bo đì gã. Và lần này chưa kịp nhào ra thì đã có một bóng đen lao vút đến vồ lấy gã:
- Người anh em!
Sai Shinobu lập tức xoay một vòng toan quẳng tên kia xuống nước, nhưng cuối cùng gã tóc trắng lại ngã lăn nằm tạo dáng trên bờ.
- Tư thế gì đây? - Tóc đen giơ chân đá vài cái mà cái thân hình còm nhom như người mẫu chả buồn nhúc nhích - Mơi hàng à?
- Nude bảo vệ môi trường - Thiếu niên tóc trắng quàng khăn đỏ đáp.
Nghe vậy hắn không nhịn được nhảy vào:
- Chú đang mặc đồ?
- Hình ảnh đã bị censored bởi quần áo - Tên kia hồn nhiên đáp.
- Mắt nhìn không thấy, phải chăng đây là nghệ thuật nude god level? - Francesco cười cười hỏi.
- Quá khen, quá khen!
- Nhưng ở đây toàn quần chúng tầm thường thôi, không ai cảm được nghệ thuật của chú đâu! - Francesco cảm thán - Vậy để tôi giúp chú một tay đưa nghệ thuật về với quần chúng.
Nói rồi hăm hở tiến lại lột đồ thằng nhỏ.
- Ế... ?
Đám đông chỉ khoanh tay đứng nhìn. Và sau một hồi vật lộn thì Francesco bị ngã xuống nước còn thằng nhỏ đang thở phì phò trên bờ. Nước mùa đông lạnh quá, Francesco thầm nghĩ. Mà rồi cũng chẳng có cách nào khác, hắn cũng đành bơi một vòng cho có lệ rồi quay trở lại bờ.
Chết tiệt, quần áo của hắn ướt hết rồi.
|
|
| | | Đông A Pace-aholic
Berry : 141
Tổng số bài gửi : 37
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 11/11/2014, 9:45 pm | |
| Nhân vật: Đông | Lượm | Dây Chun Thời gian: ? Địa điểm: Đồi núi tuyết | Hồ băng
Bé không đếm ngày Thấy giời nóng rồi mát rồi lạnh rồi âm ấm tưởng mình được đại gia bao nuôi lâu lắm rồi mà hỏi ra mới biết đó giờ có hơn 30 ngày chứ mấy Quan trọng hơn là lâu lâu lâu lắc ghê cơ bé không gặp Lo Lo, nhớ thằng nhỏ ghê, à, giờ bánh bèo rồi, phải là nhớ ảnh ghê Trong vài lần hiếm hoi bé ra ngoài, bé vẫn gặp Sa Sa (¯﹃¯) nhưng nói chuyện ngắn tủn à. Bé hỏi Sa Sa có gặp Lo Lo hơm, Sa Sa bảo hơm, bé lôi Dây Chun ra bắn Sa Sa rồi chạy.
Buồn ghê mợi có mỗi Lo Lo để chơi cùng, chả biết bị đứa bỏ m* nào bắt mất rồi. Cái chỗ này vừa ăn Trung Thu vừa tổ chức Halloween, đi nghịch thì vui biết mấy (¯﹃¯). Mà bé thì ghét mần quen, mần rồi tụi nó lại hỏi sao bé có Dây Chun . Móa con chym có mình bé thấy thì đương nhiên là bé tưởng tượng ra rồi.
Chụy tóc hồng bao nuôi bé thiệt chăm, ngày nào cũng đi làm từ sáng tới tối. Thấy cầm rất là nhiều đồ ăn nhưng mà bữa giờ cho bé mỗi cái lồng đèn
- Dây Chun ơi tao nhớ Lo Lo
- Wenk wenk!
Có lẽ bé ở lì trong nhà lâu quá đến mức Dây Chun cũng ngán, con Dây Chun bay (?) qua cửa sổ xong rơi độp phát xuống đống tuyết dưới sân. Mày hả bưởi? Nghĩ thì nghĩ thế, bé vẫn xót chym của bé, đành lật đật chạy ra. Nhưng đến nơi thì con chym không còn đó nữa.
- Dây Chun ơi? Chun ơi?????
Cô bé hiền hòa tốt bụng bèn đi tìm chym của mình.
*lược n từ miêu tả hành trình gian khổ Man vs. Wild kéo dài 200, 300 mét gì đấy*
Đông lết được đến chỗ hồ băng, vừa đi vừa mếu máo.
- Ể? Lo Lo? Lo Lo ㄟ(≧◇≦)ㄏ
Xa xa là người trong mộng đang nằm mơi hàng...
|
|
| | | Mya0505 Thuyền Viên
Berry : 86
Tổng số bài gửi : 31
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 11/11/2014, 10:51 pm | |
| Nhân vật Sy Ravan | Cielo Rosso Thời gian: PM - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi thỏ tuyết
---------------
#2:
Được rồi, chặng đường hội thao dài ngày sau chạy bộ là tới bơi lội. Nhìn khung cảnh hồ băng nhốn nháo bày ra trước mặt, Sy Ravan nghĩ, coi bộ thế này phù hợp với hành khách của Journey of Dreams hơn màn chạy bộ vừa rồi. Tới một hòn đảo mùa đông để phát động bơi lội, dù là trời đã sang xuân vẫn là một hành động hoàn toàn bất thường.
“Nhóc tới từ phương bắc?”
Cie, sau khi đã tỉnh ngủ hoàn toàn từ bữa sáng hắn đưa cho thằng nhóc, ngẩng lên gật đầu. Thằng nhóc lúc này đang nhìn đám người có mặc đồ và không mặc đồ phía trước, ánh mắt lơ đãng không hiểu đang nghĩ gì. Trong một thoáng tâm trí Ravan quay ngược về một khoảng thời gian nào đó khá lâu trước kia, khi thằng nhóc vẫn còn hết sức dè dặt với hắn. À phải, LogueTown, và nhà tắm công cộng. Nhưng đó là một câu chuyện khác mà có lẽ sẽ được kể lại trong thời gian khác không phải lúc này, bởi vì người viết của hắn đột ngột không có hứng kể chuyện nữa. Dù sao thì, quay về hội thao hiện tại và hoạt động bơi hồ băng thôi.
Một đứa trẻ phương bắc có lẽ cũng sẽ không quá lạ lẫm với việc này. Cie thậm chí còn bơi tốt hơn hắn. Nhiều.
“Vậy chúng ta bơi.”
Ravan lặp lại câu nói khi nãy của người nào đó ở ngoài bờ hồ, “người nào đó” trang phục có vẻ khác với thường ngày gã ta hay mặc. À, nhưng cũng không vấn đề gì, dù sao câu nói thản nhiên của Axel cũng cho một kẻ tới sau như hắn biết giờ mình phải làm gì ở cái chốn toàn băng tuyết này. Một loạt tiếng nước nổi lên sau đó, hắn đoán, băng đóng trên mặt hồ cũng không đến mức quá dày.
“Bơi bây giờ?”
“Tập thể dục.”
Ravan vừa đáp lời thằng nhóc, vừa cởi áo khoác ngoài của hắn ra vắt lên một cành cây gần đó, trong vô thức mà cẩn thận. Áo sơ mi cũng nên cởi luôn, hắn không nghĩ mình muốn bị kéo chìm xuống chỉ vì vài lớp vải lùng nhùng, chỉ chiếc quần dài là vẫn còn mặc nguyên theo thói quen, dù sao cũng là đồ chiến binh thuận tiện cử động. Cie nhìn hắn một hồi, rồi cũng làm theo. Cởi bỏ mấy lớp áo bông dày chắc chắn sẽ trĩu nước của thằng nhóc.
Giờ đã bớt mỏng hơn trước nhiều rồi. Sy Ravan thản nhiên cười, chợt hắn nhớ đến điều gì đó liền bước đến trước mặt thằng nhóc. Khi hắn lùi lại, hai tay Cie đã nằm gọn trong một đôi bao tay chống thấm lớn. Và ngang cổ là mảnh khăn bó bằng da, cũng là đồ giữ ấm đặc biệt dành riêng cho hoạt động này.
“Còn phải ăn nhiều.” Thản nhiên cười một tiếng vào tai Cie, Ravan vỗ vỗ má thằng nhóc vài cái, trước khi quay lưng bước về phía mặt hồ. Đằng sau có tiếng bước chân, Cie hình như ngập ngừng chút rồi cũng đi theo hắn. Trời đã ấm lên nhiều. Bơi một vòng có lẽ không ảnh hưởng bao nhiêu.
Chợt một cái đẩy nhẹ ấn vào lưng Ravan, hất hắn xuống thẳng mặt hồ.
ÙM!
“... Ta nghĩ là mình tự xuống được.”
“Hoạt động thể thao.”
Cie nhún vai. Giờ thì hắn biết khi nãy thằng nhóc nhìn mấy người kia đã nghĩ gì rồi.
|
Được sửa bởi Mya0505 ngày 13/11/2014, 8:01 pm; sửa lần 1. |
| | | newvinamilk Thuyền Viên
Berry : 77
Tổng số bài gửi : 57
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 11/11/2014, 11:15 pm | |
| Nhân vật:Sai Shinobu| Francesco Veleno | Axel Des Adler | Mukuro Sankirentou | Nokia Raskiyzenlamin | Loen E. Thời gian: Buổi sáng - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi núi tuyết | Hồ băng
Sau khi chạy vả mồ hồi đến bến cảng, đoàn người lại tản ra. Kẻ thì ngồi nghỉ mệt, kẻ khác thì bỏ về nhà, mấy người còn khỏe thì tiếp tục đi bộ lên đồi thỏ tuyết.Nghe đâu hoạt động bơi lội sẽ diễn ra trên ấy.
Bơi lội ở đồi thỏ tuyết. Điều này đồng nghĩa với việc ngâm mình trong làn nước có nhiệt độ không khác nước đá là nhiêu. Trời thì mưa lất phất, khung cảnh xung quanh toàn băng với tuyết, ai nghĩ ra cái hoạt động thể dục thể thao này thật là thông minh. Dù có thầm chửi thề vài câu trong miệng nhưng Sai Shinobu vẫn tiếp tục leo lên đồi thỏ. Lúc này số người tham gia đã giảm đi khá nhiều và hắn có thể nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc.
Đứng ở góc kia là tóc bảy màu đã trút bỏ hết xiêm y, mặc độc mỗi cái quần đùi chấm bi đang làm các động tác khởi động chuẩn bị xuống nước. Cạnh đó là anh chàng tóc đen vô địch Hunger game cũng bận chiếc quần hoa hòe không kém đang đứng trầm ngâm như thằng dở người. Mà không, có khi thằng chả đang đứng đó cho người ta ngắm cũng nên vì bên góc trái có thể dễ dàng nhận thấy con nhóc To Mồm đang ngồi ngây như phỗng ngắm mấy anh trai đang lượn qua lượn lại trước mắt.
Hắn cũng đăng ký gửi đồ rồi ra đó khởi đồng. Mới tới nơi chưa kịp làm gì thì một giọng nói lảnh lót từ đằng xa vọng tới.
- Người anh em!
Kèm theo đó là một thân ảnh phóng tới, nhảy bổ vào hắn. Đương nhiên hắn đã quá quen với cảnh này liền xoay người một cái, thân thể kia mất đà trượt dài trên băng tạo thành một đường thẳng tắp.
- Ngã đẹp đấy!
Hắn chạy tới chỗ tên kia. Thiếu niên tóc trắng, đồ trắng, cổ đeo khăn quàng đỏ đang nằm dài trên tuyết, nhoẻn miệng cười.
- Tư thế gì đây? – Hắn đạp cho nó mấy cái nhưng thằng nhóc vẫn không thèm nhúc nhích.- Mơi hàng à?
- Nude bảo vệ môi trường.-Thằng nhóc cười hì hì.
Tóc trắng khăn quàng đỏ mới đến chính là thằng đệ đã lâu không gặp của hắn- Loen E. aka Lượm.
- Chú đang mặc đồ? – Francesco không biết ở đâu xuất hiện lên tiếng hỏi.
- Hình ảnh đã bị censored bởi quần áo
- Mắt nhìn không thấy, phải chăng đây là nghệ thuật nude god level? - Francesco cười cười hỏi.
- Quá khen, quá khen!
- Nhưng ở đây toàn quần chúng tầm thường thôi, không ai cảm được nghệ thuật của chú đâu! - Francesco cảm thán - Vậy để tôi giúp chú một tay đưa nghệ thuật về với quần chúng.
Tên tóc vàng biến thái này quả thật ngày càng biến thái, chưa nói hết câu đã hăm hở chạy đến lột đồ thằng nhóc.
- Nói chuyện sau nhé!
Hắn mặc kệ hai gã xà quần, đi kiếm một chỗ để bơi vài vòng đã, không lại phí công cởi đồ.
|
|
| | | HònĐá Thuyền Viên
Berry : 103
Tổng số bài gửi : 41 Đến từ : Thiên hà BUA75
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 11/11/2014, 11:24 pm | |
| | Nhân vật: Loen E. | Sai Shinobu | Francesco | Đông | Dây Chun (?)
PM Tag 186 - Monat Xuân - Jahr 7 | Đồi thỏ tuyết Em có nghe thấy gió nói gì không? Em có nghe thấy anh nói gì không? Hơi ôi cuộc đời sao như điếc câm~
Sau khi bị lão khọm Xuân tóc đỏ của cái tàu Chơi Mơ chết bằm dí cho chạy rớt bà nó bộ lòng mề từ cảng vô tới thị trấn thì buồn thay, cuộc đời gắn chặt với môn thể thao marathon kèm theo một (vài) thằng dí sau đít của tôi lại kết thúc bằng cái sự kiện khả dĩ nhất mà con player kiến tạo có thể nghĩ ra để giải quyết vấn đề: (lại) Lạc cmn đường.
Hình như lần nào cũng kiểu này.
Thiếu sáng tạo quá má ơi!
Tôi đưa mắt dòm quanh bằng một thái độ bình tĩnh không gì sánh được. Ồ, trắng gì mà sáng thế, Ô-mô cũng cảm thấy tái tê. Tuyết here, tuyết there, tuyết everywhere! Không phải chớ, GPS tích hợp của người nông dân chỉ vừa mới cập nhật tới địa hình núi Bà Đen thôi, đùng phát lạc đến tận đẩu tận đâu trên Phan-xi-păng ngập tràn giấc mơ truyết trắng thế này thì ông bà ông vải có hiện ra cũng chỉ biết nhe hai hàm toàn lợi ra quảng cáo răng giả với tôi thôi chứ chẳng đùa.
Mẹ ơi, lạnh muốn lỏng não. Tôi vừa run cầm cập vừa lê lết trong đống tuyết dày tới nỗi tôi nghĩ mình có thể mở được một tiệm đá bào mà không cần lo tới nguồn cung trong vòng 100 năm tới. Thực sự thiên nhiên! TH True Milk cũng không bằng!
Móc từ trong túi tấm vải đỏ quạch mà tôi tiện tay xé từ cái màn cửa sổ phòng bên cạnh trên tàu Chơi Mơ ra – quả nhiên lo xa không lúc nào thừa – quấn vài vòng quanh cổ, cũng miễn cưỡng coi là có tác dụng. Ít nhất tôi sẽ không chết vì động mạch biến thành tiết đông trước khi chết vì não đóng thành một cục đá nhẵn mịn như mã não. Trông cũng có tí thẩm mỹ đấy chứ.
Khi tôi đang chuẩn bị tiến hóa lùi về giai đoạn ăn lông ở lỗ của loài người bằng việc di chuyển bằng tứ chi thì một bóng dáng quen thuộc tựa mẹ hiền, ấm áp như cha yêu, thương nhớ như mem VNS da diết nhớ database, mỏi mòn như đảng thân hoàng đế nhớ chưởng môn Hy Tà, tươi vui như giọng hát thánh thót của HYNPLO… hiện ra phía xa xa khiến con tym tôi rung động mãnh liệt.
Xanh xanh. Mặt như táo bón. Vật vờ như zombie thiếu não.
Đúng chóc ông anh Sai Shinobu huynh đệ thân thiết của người nông dân đây rồi. Còn chờ gì mà không tay bắt mặt mừng?
- Người anh em~~~~~~~~~~~~~~~~~~ - Bằng một sức mạnh của niềm tin và hi vọng mà tôi cứ tưởng nó có kích cỡ bằng cái hột é, tôi bổ nhào tới bá cổ ông anh zombie của đời mình (?)
Quá nhọ cho đội màn cửa sổ màu đỏ, khi tôi chỉ vừa kịp đu vô người ổng 1 nốt nhạc rưỡi ở quãng tám thì “người ấy” liền xoay một vòng chuẩn như Swan Lake, định bụng sờ-mách-đao tôi xuống cái hồ nước gần đó để đông lạnh thực phẩm dự trữ mùa đông.
Má ơi thiệt họa vô đơn chí. Tôi hết hồn buông tay dang ra như phải bỏng, rồi rớt cái bịch xuống nền băng ngay cạnh chân ổng.
Đau nổ đom đóm mắt, xóc tới tận óc. Tôi nằm quay đơ, một thiên hà sao chổi quay mòng mòng quanh đầu, một cọng tóc cũng không cục cựa nổi.
Ôi, tư thế của mình thiệt là séc-xi. Lột dép ra tự sướng phát!
- Tư thế gì đây? – Kẻ thủ ác đằng sau photoshoot mang phong cách Play Girl của tôi vẫn hồn nhiên tựa chuyện như chưa bắt đầu, giơ chân đá vô mông tôi một phát rồi hỏi.
- Nu-de bảo vệ môi trường. – Học tập Ngọc Quyên vì một Phan-xi-păng không tuyết!
- Chú đang mặc đồ? – Trái đất vãi cả tròn, thế mà cả khủng bố cũng đi chinh phục đỉnh Olympia, à không, đỉnh Phan-xi-păng.
- Hình ảnh đã bị censored bởi quần áo. – Không censored sẽ bị bộ văn hóa thông tin shutdown vì vi phạm thuần phong mỹ tục đó biết không?
- Mắt nhìn không thấy, phải chăng đây là nghệ thuật nude god level? – Khủng bố Francesco cười cười.
- Quá khen, quá khen! – Hẳn rồi, tôi cũng đâu phải quê quán ở trái đất.
- Nhưng ở đây toàn quần chúng tầm thường thôi, không ai cảm được nghệ thuật của chú đâu! – Francesco vuốt cằm. - Vậy để tôi giúp chú một tay đưa nghệ thuật về với quần chúng. – Nói xong còn tiến lại đây như đúng rồi nữa chứ.
- Ế…? – Đợi gã chân đạp bụng tay kéo cái màn cửa trên cổ tôi ra được một nửa, system hệ thống của tôi mới kịp phản ứng. Ê ê tư thế séc-xi không có nghĩa là lớp censored dễ giải nén à! Tôi nắm cổ chân gã rồi dùng tay còn lại vật gã sang một bên để bảo toàn khí tiết. Oh no babe, quần áo nhà thợ săn chỉ thợ săn được cởi!
ÙM!
Và anh ấy đã hạnh ngộ cùng biển khơi. Chết mày chưa, cho mày chừa, kệ mày chớ~
- Lo Lo!!!!! – Lại một chất giọng thân quen nữa lọt vào màng nhĩ của tôi. Thật sự muốn thổ huyết, vì chất giọng này chứa đựng những ký ức vô cùng không tốt đẹp.
1 2 3 a lê xoay… Ồ, xin chào cô gái đầu bạc, tóc cô đã mọc ra rồi đấy ư? Con bé chuyên đời rủ tôi chơi trò chơi trí tuệ từ đằng xa chạy tới, mái tóc ngày nao cá tính như ni cô nay đã trở lại bồng bềnh trong gió, thật cảm động.
- Lo Lo ơi Đông này! Dây Chun này! ㄟ(≧◇≦)ㄏ – Nó lại dí vào mặt tôi cái của nợ vô hình gì đó móc từ trong nách ra mà liến thoắng. – Lâu ơi là lâu mới gặp được Lo Lo, Đông nhớ Lo Lo lắm ấy! Dây Chun cũng nhớ!
- Chao xìn, tóc cô mọc nhanh nhỉ? – Tôi không cố ý thô lỗ với một quý cô, nhưng cái vấn đề này nó cứ tự pop up như quảng cáo Liên Minh đấy chứ.
- Đã bảo là mọc lại ngay thôi mà ㄟ(≧◇≦)ㄏ – Con bé hớn hở, nó lại vất vào nách cái thứ nãy giờ vẫn dí vào mặt tôi mặc dù tôi đếch thể nào hiểu nổi đó là thứ gì. – Lo Lo ơi chơi gì đi, lâu rồi không nghịch ngu nhớ.
Thiệt hết thuốc chữa, nhỏ này sẽ sớm ngày về với quê cha đất tổ chỉ với vài lần chán thế này mất thôi.
Tôi nhìn nó, rồi lại liếc sang anh zombie vừa lội từ dưới hồ lên, đang đút tay vào túi quần mà tìm đến thế giới của những chiếc não, bình tĩnh không gì sánh được rút cung và tên ra, bá vai cả hai đứa cười cầu tài:
- Thân huynh và ái muội =)) nhớ ngày nào trên boong tàu Chơi Mơ chúng ta cùng đồng cam cộng khổ với một mũi tên đi lạc. Ngày tháng ấy đã khắc sâu vào tâm trí của chúng ta, nay để kỉ niệm ngày gặp lại của hội chơi ngu truyền thống…
Sai nhướn mày dòm qua. Nhỏ kia nách trái vẫn kẹp tay phải, mặt rõ hớn hở.
- Tôi đề nghị chúng ta hãy tái hiện kỷ niệm ấy đi! – Nói xong nhe răng cười, một ngôi sao nhỏ chíu chíu bắn ra, hệt như quảng cáo P/S! Vô cùng chuyên nghiệp!
| |
Được sửa bởi HònĐá ngày 12/11/2014, 3:57 pm; sửa lần 1. |
| | | raitha Hải Quân
Berry : 96
Tổng số bài gửi : 178
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 11/11/2014, 11:44 pm | |
| Nhân vật: Axel Des Adler | Francesco Veleno | Mukuro Sankirentou | Nokia Raskiyzenlamin Thời gian: PM - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi thỏ tuyết Tham gia hoạt động: bơi lội. ------------------------------------------
Đoàn người chạy đến một đồi tuyết trắng xoá. Và khi gã nhìn thấy cái hồ băng khổng lồ sáng lấp lánh trong nắng, gã chợt nhớ ra đã từng đặt chân tới nơi đây một lần. À, và hồ băng. Thể dục. Nụ cười của gã nở rộng hơn. Như thể gã đang quay lại cái thời mùa đông giá rét năm nào. Gã quả thật hoài niệm.
Tới một nơi như thế này để tập thể dục thì chỉ có một loại hoạt động duy nhất. Và đám người xung quanh gã vẫn rất hăng say nhiệt huyết.
“Tôi có thể hỏi rằng chúng ta sẽ làm gì ở đây không?” Trừ tên tóc vàng. Hắn không có vẻ thích thú với việc này.
Gã đưa mắt nhìn hắn, khẽ nhướng mày. Hắn chắc chắn không phải là một kẻ đột nhiên nổi hứng muốn vận động giữa trời tuyết giống như gã. Vậy hắn tới đây làm gì?
“Tôi không rảnh mà nghe diễn văn khai mạc.” Hắn lười nhác nói.
À. Cái này thì nghe giống một hội thao rồi đấy. Gã dửng dưng nhún vai. Chẳng phải việc gã cần bận tâm. Bên cạnh có tiếng người rơi tõm xuống hố băng, và tiếng con nhóc, à, gã cũng đã gặp qua một lần, vui vẻ reo hò.
“Bơi vui vẻ nhé!”
Gã cười khẩy trước cảnh tượng đó, rồi quẳng lại một câu cho tên tóc vàng. “Đi bơi.”
Hắn trố mắt. Nhưng gã vẫn thản nhiên. Đi bơi trong nước lạnh là một cách rèn luyện rất tốt. Mùa xuân đến khiến bản năng sống của gã hồi sinh theo một chu kì mới. Và gã cần vận động một chút. Nước lạnh là một môi trường tốt. Tự nhiên vẫn luôn hoàn hảo.
Gã quẳng quần áo qua một bên, mặc độc một chiếc quần đùi đi lại cạnh hồ băng. Gã cũng không muốn mang bộ quần áo ướt sũng nước lạnh tái tê mà về lại nhà trọ. Đó là loại tình cảnh không khôn ngoan chút nào. Thời tiết vẫn đang lạnh dù mùa xuân đã tràn về.
“Ông anh, xuống bơi thi với tôi không?” Tên tóc tai loè loẹt đang đứng đâu đó bên cạnh gã chợt lên tiếng. Hắn vẫn luôn mang bộ dáng tràn trề năng lượng từ nãy tới giờ và đang liếc nhìn chiếc quần hoa của gã đầy vẻ cảm thông. Gã có thể hiểu thứ biểu cảm này khi nhìn vào cái quần đùi chấm bi hồng của hắn. Sở thích cũng màu mè như mái tóc đuôi gà loăn quăn. Về phần cái quần hoa, gã không có sở thích màu mè, nhưng nếu nó là một món quà được lũ ngố đó tặng làm kỉ niệm ngày chúng đóng quân trên một hòn đảo nhiệt đới nào đó, thì gã cũng chẳng có ý kiến gì. Quần áo vốn chỉ dùng để mặc. Chỉ cần có thể xài được. Gã cười nhếch, rồi lao thẳng xuống hồ nước lạnh buốt. Tên tóc loè loẹt lập tức nhảy xuống theo. Gã và hắn bơi thẳng qua bờ hồ bên kia. Cho đến khi chạm tới bờ thì hắn liền phun ra một câu rên rỉ.
“Lạnh quá! Mà đồ tôi để bên kia rồi!” Hắn nhăn nhó nói.
“Quay lại lấy.” Gã thản nhiên bơi ngược trở lại. Tên nhiều màu, mà giờ đã có vẻ ít toả nắng hơn, kêu lên một tiếng bất mãn. “Đợi tôi với chứ!” Rồi cũng mau chóng bơi ngược lại bờ bên kia.
Lúc trồi lại lên bờ, gã nhìn thấy một đám người đang run cầm cập. Cũng chẳng ngạc nhiên. Nước hồ mùa xuân chưa bao giờ ấm áp cả. Gã cũng nên khoác lại quần áo mà kiếm chỗ ấm áp để ăn sáng thôi. Vận động vậy là đủ rồi.
------------------------------------------
|
Được sửa bởi raitha ngày 18/11/2014, 12:03 am; sửa lần 3. |
| | | II Renking.Rin II Người Lang Thang
Berry : 54
Tổng số bài gửi : 19
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 12:35 am | |
| Nhân vật: Mukuro Sankirentou | Francesco Veleno I Axel Der Adler Thời gian: Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7? Địa điểm: Đồi thỏ tuyết
--------------------------------------------- Theo đoàn thanh- niên- thời- đại trẻ -khỏe- sung- sức sau khi chạy một quãng đường từ thị trấn ra đến cảng, tưởng đâu đén đây là kết thúc rồi thì hắn lại bị ông bác trung niên đó lôi đi lên đồi Thỏ Tuyết với câu khẩu hiệu “Là đàn ông thì phải đi bơi (?)” chẳng đâu ra đâu. Nhăn nhó một chút, rồi hắn cũng lại thong thả chạy lên đến đồi, mà vì chạy thong thả nhàn nhã nên hắn thuộc tốp người đến sau, và điều đầu tiên đập vào mắt hắn khi đến nơi là một bầy nam thanh nữ tú sệch xì các kiểu chai lọ, cơ bắp bóng lưỡng dưới ánh nắng ban mai yếu ớt, quần đùi đủ màu đủ kiểu đầy chói lóa dưới làn xuân tươi mát. Trong khi hắn còn đang "..." hình dung chuyện gì đã xảy ra thì đám người phía sau hắn chợt rú ầm lên, đoạn chạy như bay đến hồ băng trước mặt, vừa chạy vừa hú ầm lên và nhảy ùm vào trong hồ
Người ra đi đầu không ngoảnh lại Sau lưng thềm dép áo bay đầy.
"Hô hô, bơi đi anh bạn trẻ." Ông bác trung niên lù lù xuất hiện sau lưng hắn như tà đạo phương nào, vỗ vai hắn bôm bốp. "Nhìn kìa, tuổi trẻ là phải thế, phải dám bơi trong hồ băng tháng xuân thế này mới là đàn ông!"
Mặt hắn nhăn như hoa cúc nhúng giấm, cuối đầu lầm bầm vài tiếng như nguyền chú rồi bỏ đi chỗ khác. Hắn sẽ bơi, nhưng không chung hồ với đám người đó đâu. Nhìn xem cái gã tóc màu rêu kia kìa, trên lưng của gã toàn hoa đậu không thôi. Thậm chí gã có hàm răng vàng ố bên kia còn súc miệng bằng nước hồ, phun phèo phèo khắp nơi rồi còn cười hô hố, càng làm cho hắn thích đứng trên bờ hồ mà đá mấy tảng băng vụn hơn. Hắn sẽ kh...
"Anh đẹp trai~ sao không xuống bơi nè~ thấy ghét qúa đi hà, không bơi ở trên đây để tìm cơ hội lân la làm quen với người ta phải hônnnn nè? ~ Người ta hiểu mà~ người ta cũng thích anh lắm đó, đừng ngại nhe ~ Người ta mặc bikini Hello Kitty ~ Anh thấy người ta dễ xươngggg hônnnn nà? ~ Người ta vừa dễ xương lại có cơ bắp chim chuột đầy đủ luôn anh hén~ Người ta..."
HOLY SHIT HẮN ĐI BƠI NGAY VÀ LUÔN ĐÂY!!!
Cởi phăng chiếc áo thun trắng ra và xếp gọn một chỗ, lại nháy mắt với mấy cô em đang chăm chăm nhìn hắn, đoạn hắn quay sang gã trai có tên là Axel bên cạnh:
“Ông anh, xuống bơi thi với tôi không?” Tiện thể nghía xuống quả quần đùi hoa hòe của gã, ừ, hắn cảm thấy tâm hồn mình được an ủi hơn nhiều rồi đấy, an ủi cho cái việc hắn không để ý mà mặc nhầm quần chấm bi ra ngoài đường. Đáng lẽ ra mặc đen cho nó quyến rũ, chấm bi nhìn thổ tả không nói nên lời.
Nhìn mình, rồi nhìn lại gã, rồi hắn trao cho gã một ánh mắt thâm tình của người đồng chí anh hiểu - tôi hiểu - chúng ta hiểu mà: "Quần đùi cũng là cả một vẻ đẹp nghệ thuật đấy!"
|
|
| | | Naera Người Lang Thang
Berry : 52
Tổng số bài gửi : 18
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 2:30 am | |
| Nhân vật Naera | Mukuro Sankirentou Thời gian: PM - Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi thỏ tuyết
---------------
#2:
Cuối cùng thì sau một giờ chạy bộ, Max cũng dẫn cậu chủ tôi lên tới ngọn đồi tuyết. Một đám đông lớn đang tụ tập ở đó, với kha khá gương mặt quen thuộc mà tôi đã nhìn đến mòn con mắt gỗ khi còn ở trên tàu, nếu không thì cũng có thấy qua vài lần là ít nhất. Tiếng nước vỗ tung tóe. Tiếng băng vỡ lắc rắc đó đây. Tiếng người nói cười. Rất đông, rất nhộn nhịp, vâng, người người cởi đồ lao xuống hồ băng giữa trời tuyết của hòn đảo mùa đông, nhà nhà ngụp lặn giữa cái lạnh đủ làm nước hồ đóng băng thành từng lớp mỏng, hẳn là khỏe khoắn và sinh động thế nào. Giữa khung cảnh hết sức có tinh thần tập thể kia, đó đây tôi vẫn thấy một vài góc nhỏ. Ổ chồn, hang thỏ, tổ sóc... à ý tôi không phải những góc như vậy.
Có tiếng đập cánh vút lên không, Max đã rời đi từ khi nào. Có thể con ưng đã tìm thấy chủ nhân của mình giữa đám người. Cậu chủ tôi nhìn theo con ưng lâu thật lâu. Luôn có thứ gì đó tại sải cánh lớn thật lớn kia thu hút ánh mắt cậu, sải cánh hắt bóng xuống từ mảnh mặt trời trắng xóa đằng sau với tia sáng chói ánh lên qua vai cánh óng màu lông thuần, giống như gánh cả bầu trời trên lưng mình vậy. Nhìn thì, cũng chỉ để nhìn vậy thôi. Cậu chủ tôi cười lơ mơ, thế rồi dợm bước chạy theo Max.
Để rồi sau đó, ánh mắt lại đảo đi nơi khác, bám theo một chuyển động rất nhanh lướt qua khoảng hồ.
Một cái bóng. Một cái bóng đỏ rực. Màu đỏ hoang dã và hung tàn như lửa, lướt qua.
Cũng tĩnh lặng và mơ hồ như lửa. Lửa trong đêm.
Xé dọc khoảng trời.
Không hiểu sao vừa nhìn thấy cái bóng kia, cậu chủ tôi lại quay lưng đuổi theo, không do dự chút nào. Cậu chạy băng qua bờ hồ, đuổi theo cái bóng, nhưng dù với sự nhanh nhẹn của một đứa nhóc như cậu cũng không thể rút ngắn khoảng cách gần cả cây số, đổi lại, càng lúc càng xa. Cậu chủ tôi dường như cũng không hề có ý định rút ngắn khoảng cách này. Chỉ đơn giản là đuổi theo.
Cho đến khi cái bóng biến mất, cậu đã dừng chân ở một bờ hồ lớn.
À thì cũng vẫn là cái hồ khi nãy thôi. Dù sao chỗ này cũng chỉ có một cái hồ, là nơi tất cả mọi người đang bơi qua lại. Nhưng nó lớn, rất lớn. Nơi cậu chủ tôi đứng lại là một góc tối không người. Cậu chủ tôi rời mắt khỏi nơi cái bóng đỏ vừa biến mất. Nụ cười trở về trên gương mặt, chắc cũng chẳng còn việc gì để làm nên cậu lơ ngơ bước thêm mấy bước nữa quanh rìa hồ. Và rồi chẳng hiểu sao một giây sau tôi đã nằm lăn dưới mặt đất, mặt úp xuống tuyết và trên người vướng một đống vải lùng nhùng.
Hẳn là cậu chủ tôi đạp phải một trong mấy bộ quần áo bỏ lăn lóc bên bờ hồ - và rồi lăn lóc theo nó như thực tế chứng minh lúc này tôi vẫn đang ẹp mặt dưới bờ hồ.
“Ama, con đạp vào áo người ta rồi.”
Tôi cũng tự đoán được cậu chủ ạ.
Cậu chủ tôi lăn người bò dậy, tuyết dính thành một tảng trắng xóa mà giơ cái áo mình vừa mới tìm được lên, một cái áo thun trắng với dòng chữ và mũi tên chỉ sang bên cạnh. Tôi còn chưa kịp đọc dòng chữ thì từ phía sau đã vang lên tiếng người.
“Này nhóc, cầm áo ta làm gì vậy?”
Ơ hơ, tiêu rồi.
Lo lắng nhìn lại phía sau, tôi nhận ra người vừa lên tiếng là cậu chàng tóc nhiều màu mà cậu chủ tôi hay gọi là Cầu vồng, lúc này đang vừa trèo lên khỏi mặt hồ và trần như nhộng. Ý tôi là gần như. Trên người độc một chiếc quần đùi chấm bi, phải nói là sở thích của cậu ta khá tỉ lệ nghịch với gương mặt. Mái tóc nhiều màu và dài đến thắt lưng, giờ nhuốm thêm sắc xanh óng của khí lạnh nơi bờ hồ, ẩm ướt dính vào bờ vai trần cùng đường xương vai cao thẳng. Nước nhỏ xuống trên người cậu ta, lóc tóc ngấm vào tuyết.
“Anh Sanki.” Cậu chủ tôi rạng rỡ cười, tỉnh rụi như không có chuyện gì.
“Ném chiếc áo qua đây cho ta.”
“Không được ạ.”
Hở?
“Hửm?”
Trong sự ngạc nhiên của tôi và nguyên cáo hiện vẫn chưa biết gì, cậu chủ tôi bất chợt ôm tang chứng cho vụ xâm hại tài sản cá nhân lên, quay đầu bỏ chạy.
|
Được sửa bởi Naera ngày 13/11/2014, 11:57 pm; sửa lần 3. |
| | | AmySnow Người Lang Thang
Berry : 58
Tổng số bài gửi : 13
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 8:51 am | |
| Nhân vật: Sharonia Rayne (bài hướng dẫn code tip cất ở đâu rồi??) Thời gian: AM - Tag 187 - Monat Xuân - Jar 7 Địa điểm: Đồi thỏ tuyết |
Đau đầu là thứ duy nhất Sharon cảm thấy lúc này. Không hiểu làm sao mà đầu đau quá, choáng váng như bị va đập vào đâu. Mở mắt nhìn ra xung quanh, chỗ nào thế này? Ở đâu mà lắm tuyết quá vậy? Đã thế đây còn là giữa nơi đồng không mông quạnh, cô tự hỏi vì sao mình chưa bị cóng chết?
À hình như có cái tấm vải đen đen này trùm lên người. Mà cái gì trông như cái thảm cũ thế này?
- Cô tỉnh rồi à? Một giọng trẻ con vang lên từ phía sau Sharon. |
|
|
| | | Nekas Strychnine Người Lang Thang
Berry : 50
Tổng số bài gửi : 7
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 8:47 pm | |
| Nhân vật: Nekas Strychnine | Syrine Karious Thời gian: AM Tag 187 - Monat Xuân -Jahr 7 Thời gian: AM - Tag 187 - Monat Xuân - Jar 7 Địa điểm: Đồi thỏ tuyết
---------------
#2
Pin mới thì sạc điện rất nhanh, và trẻ con cũng rất nhanh phục hồi lại năng lượng của mình (dù cạn còn nhanh hơn). Tới khi Syrine thả thằng nhóc xuống bên mặt hồ băng trên đồi tuyết, gương mặt Nekas đã hoàn toàn tỉnh táo và cực kỳ phấn khởi. May làm sao, không phải kiểu phấn khởi sóc chuột khi nãy. Bước ra một không gian mở rộng như thế này, với màu trắng xóa trải đến tận nơi cuối cùng nhìn thấy được, rừng cây ẩn hiện đằng xa, hẳn cũng khiến tâm trí mải mê đuổi theo tầm mắt mà quên đi hành động. À nhưng cũng không có nghĩa là thằng nhóc sẽ không chạy nhảy. Nói sao nhỉ. Chỉ là, phạm vi chạy nhảy lúc này rộng hơn căn phòng trọ của nó mà thôi.
Syrine không cản Nekas lại, kể cả khi thằng nhóc chạy theo anh tới bờ hồ băng, cởi đồ, rồi nhảy ùm xuống. Nước lạnh khiến nó ban đầu co quéo cả người, ráng ráng mới lóp ngóp bơi theo được những sải tay dài của Syrine. “Bơi theo được” có nghĩa là Nekas cuối cùng cũng chạm được tay đến bờ bên kia cùng lúc với Syrine, sau khi anh đã bơi được tầm năm bảy vòng qua lại. Đương nhiên là thằng nhóc rất không vừa lòng. Chỉ vì tay chân nó ngắn hơn Syrine mà thôi.
“Rine Rine ăn gian.”
Bám vào chân Syrine để anh kéo lên bờ như kéo một bọc bông, Nekas phụng mặt nói. Nó kéo cái khăn lớn lại sát mình mà cuộn thành một cục nằm ghé vào chân Syrine, cả người mỏi nhừ, tự cảm thấy bản thân mình bơi một vòng như vậy đã là hết sức. Mệt nhưng lại rất dễ chịu. Nên chỉ một thoáng sau, Nekas đã quên vụ hoạnh họe của mình. “Làm sao để bơi được nhiều hả Rine Rine?”
Nekas cuộn người lại, ngước đôi mắt xanh lơ lên mà hỏi một câu như vậy. Không chỉ bơi. Nó cũng muốn biết làm thế nào để mang được nhiều hành lý mà đi cả mấy ngày trời, hay làm sao sử dụng nhiều loại vũ khí cồng kềnh mà Syrine vẫn vung vẩy như thể cả cây gậy thép chỉ nặng bằng cây kẹo que. Nekas hồi ở xưởng cũng đã chế tạo cho mình một cây súng to lắm. Nhưng để bỏ vào xe kéo đi thì được, chứ nhấc lên xài, chắc phải đến mười thằng nhóc mới làm nổi.
“Tập luyện.”
Syrine đáp gọn. Bóng nắng đổ xuống trên mái tóc cam rực màu của anh, hắt một mảng vào mắt Nekas. Trời đã qua trưa.
“Ở yên đây.” Syrine xách cái balo bỏ xuống bên cạnh Nekas, chỉ tay ra hiệu cho nó lấy cái đó làm gối nằm và buông chân anh ra. Thế rồi vươn vai, đứng dậy. “Bơi thêm một vòng nữa rồi chúng ta về.”
Nekas gật đầu. Nó cũng bắt đầu đói bụng rồi.
…
Nhưng bơi một vòng chưa đủ để tiêu hết năng lượng của Nekas, và như đã nói ở trên, đám trẻ con nạp năng lượng nhanh vô cùng. Vậy nên khi cái bóng tóc cam mới bơi được nửa vòng hồ, Nekas đã cảm thấy cực kỳ buồn chán và cần làm gì đó ngay lúc này. Đầu óc đứa nhỏ trôi khỏi mặt hồ băng mà trở về khu xưởng, nơi mà chỉ vài ngày trước, đã thu mất giấy phép hành nghề kỹ sư của nó. Không chừng vì nó phá nhiều quá. Nên giờ Nekas không còn là kỹ sư nữa. Nó vẫn đang đợi mãn hạn đình chỉ để đăng ký lại vào nghề.
Mà dù có không vào nghề, thì thằng nhóc vẫn phá hoại chế tạo nhiệt tình như vậy, ở nhà. Nên phòng trọ của nó với Syrine mới có nguyên một góc nhỏ chất đầy đồ chế tác, vũ khí, dụng cụ, và nhiều thứ kỳ quái không biết gọi là gì nữa, vài ngày mà đã vun thành cả đụn cao. Nghĩ đến đây nó liền sực nhớ ra mình còn một món đồ đang chế tạo dở - và bởi vì chế tạo dở nên Nekas vác theo mọi lúc mọi nơi bên mình. Thằng nhóc liền ngồi bật dậy, mở ba lô của nó ra. Đây rồi.
Một quả bom nhỏ bằng nắm tay, tròn lẳn.
Nhìn quả bom trong tay mà Nekas phấn khởi nghĩ, nó sẽ hoàn thiện được thứ này trước khi Syrine trở lại – dù bản thân Nekas cũng chưa biết công dụng của quả bom này. Nếu có bất cứ điều gì thằng nhóc có thể làm nhanh hơn anh, thì đó là chế tạo.
Hay phá hoại.
Ngay khi thằng nhóc đặt đầu tua vít vào con ốc ẩn đầu tiên, quả bom liền phát ra một thứ ánh sáng kỳ quái. Và rồi phát nổ.
ĐOÀNG!
…
…
Nắng.
Mặt trời.
Bị che phủ bởi một tầng khói mờ bao phủ. Cũng mỏng thôi, là bụi kim loại nồng độ cao trộn lẫn với bụi tuyết. Sóng xung kích vẫn còn khá mạnh, hẳn là mới có một vụ nổ gần đây. Hoặc, ngay tại đây.
Ây, lại gây nổ nữa sao? Nó ngao ngán nhìn trời, thực tình, cháy nổ nhiều đến mức nó nghĩ người mình cũng phải bọc thép đến nơi. Bọc thép… cũng không phải ý tồi. Sẽ thử.
“Nekas!”
Thằng nhóc giật mình. Syrine phát hiện ra rồi sao? Không phải chứ, sẽ bị mắng mất. Trong đầu Nekas lập tức bịa ra một đống lý do và giải thích ba xạo hết sức để chạy tội, không quên loại ra những lý do nó đã xài mấy lần trước rồi. Nó không muốn bị cấm túc lần nữa đâu. À nhưng nếu phá được khóa để Syrine ở nhà…
Những suy nghĩ kia trôi tuột khỏi đầu Nekas ngay khi nó nhìn thấy bóng người con trai tóc cam đang chạy lại, cả người sũng nước, mảnh sơ mi ôm sát lấy bờ ngực trần. À nhưng đó không phải điều duy nhất Nekas nhìn đến (chỉ tám phần thôi), mà là vẻ vội vàng của anh. Nó không nghe thấy, nhưng chắc chắn Syrine lại đang lầm bầm nguyền rủa gì đó rồi.
Là vẻ lo lắng mà khá lâu rồi Nekas chưa thấy lại. Một nụ cười chợt hiện ra trên gương mặt Nekas, chợt thằng nhóc nhìn quanh. À. Nó hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.
Syrine dừng lại trước mặt Nekas, lộ rõ vẻ đề phòng. Và rồi mở miệng hỏi. “Ngươi là ai?”
“Rine Rine, là tôi mà.” Nekas cười.
Chẳng trách mà nó thấy lại ngọn đồi tuyết ngàn năm này. Mười năm trước thì phải.
|
|
| | | newvinamilk Thuyền Viên
Berry : 77
Tổng số bài gửi : 57
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 11:08 pm | |
| Nhân vật:Sai Shinobu| Loen E| Đông Thời gian: Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi núi tuyết | Hồ băng
Bơi lội là một hoạt động thể dục thể thao rất tốt cho sức khỏe nếu như nhiệt độ nước bây giờ không phải là gần 0 độ C và xung quanh là một đám lằng nhằng chán ngắt. Hắn vừa lội lên bờ thằng nhóc Lượm đã sà tới khoác vai, thì thầm thủ thỉ:
- Thân huynh và ái muội =)) nhớ ngày nào trên boong tàu Chơi Mơ chúng ta cùng đồng cam cộng khổ với một mũi tên đi lạc. Ngày tháng ấy đã khắc sâu vào tâm trí của chúng ta, nay để kỉ niệm ngày gặp lại của hội chơi ngu truyền thống…
Thân huynh ái muội qué gì? Đừng nói là… Hắn nghiêng đầu nhìn qua vai thằng nhóc. Phía bên kia là hai con mắt đen láy chớp chớp nhìn lại hắn. Con nhóc tóc- từng- đã- trọc- nhưng- nay- đã- mọc đang cười hì hì chào hắn, có vẻ như vẫn chưa hết phê thuốc như độ nào.
- Tôi đề nghị chúng ta hãy tái hiện kỷ niệm ấy đi! – Thằng nhóc Lượm nhanh nhảu bắn một mũi tên lên trời.
- Chíu!
Hoài niệm vãi.
Ba đứa đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn lên trời.
Mũi tên đồng đã bay tít trên trời cao.
Nhớ lại cái đêm hôm ấy, cũng là một ngày mùa xuân như bây giờ, trên con tàu Journey of Dream huyền thoại có ba kẻ chơi ngu, xuất phát cũng chỉ từ một mũi tên mà gây ra một vụ lùm xùm với lão thuyền trưởng Tóc Đỏ kéo từ boong tàu đến phòng ăn, gây cảnh cháy nổ điện cúp tá lả.
Nếu hắn nhớ không lầm thì cũng từ vụ đó xong con nhỏ kia đi cạo trọc và sau đó cũng lặn đâu mất dạng. Lượm thì thỉnh thoảng hắn cũng nhìn thấy thằng nhóc ở đâu đó trong thị trấn nhưng cũng không nói chuyện được nhiều. Lần này coi như là dịp tề tụ đông đủ nhất kể từ dạo đó.
- Tên bay xa quá… - Hắn ngẩng đầu nhìn, lẩm nhẩm.
- Tên bay đi xa quá…- Con nhóc bên kia cũng tiếp lời.
- Có biết chăng nơi đây anh vẫn đợi một mũi tên. – Thằng nhóc tóc trắng ca tiếp.
- Thế cho Lo Lo đợi đi, chuồn đây! – Như lần trước, còn nhỏ tóc trắng vẫn là người té trước. Nhưng lần này nó chưa kịp chạy đã bị hắn túm áo, kéo lại.
- Đợi chút đi, nó còn chưa rớt xuống mà.
- Đo Đo nhát quá! – Thằng Lượm cũng chõ mõm vào trêu.
- Đo Đo không nhát, Đo Đo chỉ sợ nó rớt trúng Dây Chun!
- Thế rốt cuộc Dây Chun là cái gì?
- Đây này, Dây Chun này! – Con nhóc lại dí dí cái của nợ vô hình gì đó vào mặt thằng nhóc tóc trắng.
- Im hết đi, nó sắp rớt xuống cmn kìa!
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 11:12 pm | |
| Cielo Rosso - Sy Ravan Pm Tag 186, Jar 7 - Town, Drum Island Tham gia chạy bộ từ Thị trấn đến Hải Cảng
- ஜ۩۞۩ஜ -
Bắt đầu một buổi sáng, hoặc trưa của Cie là món bánh hành tệ hại làm nó sặc hết cả cơn buồn ngủ của bản thân ra ngoài. Có ai nói với Ravan là hắn nên ngừng lấn sân sang lĩnh vực ẩm thực chưa? Bởi vì kể từ ngày đầu đến bây giờ, Ravan chưa từng làm ra một món nào tử tế có thể ăn được. Một số người sinh ra để làm một việc gì đó. Một số người lại sinh ra hoàn toàn nên tránh xa một việc gì đó. Với Ravan, việc nên tránh xa của hắn chính là việc bếp núc.
Hiện tại cả hai đang đứng trước một cái hồ rộng mà hồi đầu mọi người thường đến để câu đủ thứ vật dụng không phải cá, hẳn cũng vì ở đây quá đông người nên chẳng con cá nào muốn trồi lên. Tụi nó thà bị đông thành băng ở dưới đó còn hơn, hoặc giả sử là Cie thì thằng nhóc cũng không khác.
“Nhóc tới từ phương bắc?”
Ravan hỏi chỉ để nhận được một cái gật đầu của Cie, dù thằng nhóc thậm chí cũng không hiểu vì sao hắn biết. Có lẽ vì khí trời lạnh này và lời rủ rê hắn sắp nói ra chăng?
“Vậy chúng ta bơi.”
“Bơi bây giờ?” Cie hỏi lại bằng một chút ngần ngại. Không phải trước giờ Ravan luôn biết thằng nhóc không thích lạnh?
“Tập thể dục.” Nói xong Ravan liền cởi áo khoác lẳng lên một cành cây gần đó và trút bỏ luôn lớp sơ mi bên trong. Cie nhìn theo hắn nhưng chẳng nói gì, trước đây nó vốn không có ý kiến những việc của hắn thì bây giờ cũng vậy, chỉ là rút khỏi người lớp áo khoác dày để chúng không quá nặng khi đứa nhỏ lên bờ trở lại, và cũng để có một cái gì để giữ ấm nữa. Gió thổi mỗi lúc một nhiều, Cie chưa muốn bản thân hóa thành người tuyết bây giờ đâu.
Khi Cie còn giữ lại trên người chiếc quần dài và một lớp sơ mi mỏng thì Ravan đến gần và mang vào cho nó một đôi găng chống lạnh, cổ cũng khoác thêm một tầng khăn choàng. Nói trắng ra không giống một kẻ sắp nhảy xuống hồ bơi vài vòng chút nào. Thằng nhóc định mở miệng hỏi, nhưng rồi lại im lặng.
“Còn phải ăn nhiều.” Ravan cười, nhẹ tay vỗ vỗ lên gò má lạnh ngắt của thằng nhóc. ‘Anh vừa làm một việc rất ngược đời đấy biết không?’ Cie nghĩ khi đi theo hắn và rồi nhìn xuống mặt nước đầy người của hồ băng, trong số đó không ai xuống với một đôi găng tay và một chiếc khăn choàng cổ, thậm chí cởi sạch quần áo cũng có luôn. Đợi Ravan xuống rồi bỏ hai thứ này ra sau cũng được.
‘Tùm!!’
“... Ta nghĩ là mình tự xuống được.” Ravan cất tiếng khi đã hoàn toàn ướt nhèm dưới hồ, mái tóc của hắn bết lại một cách nhanh chóng trong cái lạnh này của nước.
“Hoạt động thể thao.” Cie nhún vai đáp sau cái ‘hoạt động đẩy người’ kia, Ravan khỏe như vậy thì không cần khởi động trước khi bơi đâu.
|
Được sửa bởi Lonely Leaf ngày 13/11/2014, 2:14 am; sửa lần 1. |
| | | Hyouton Thủy Thủ
Berry : 86
Tổng số bài gửi : 151
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 11:36 pm | |
| Nhân vật: Francesco Veleno | Người dẫn truyện Thời gian: Buổi sáng - Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Hồ băng
Với tinh thần rảnh quá không có việc gì làm, thù dai như đỉa, Francesco lại hù hục đi ra đồi núi tuyết kiếm con chích chòe để cho nó một trận. Nhưng rồi tìm mãi mà chẳng thấy nó đâu, hắn cũng bực mình ngồi phịch xuống một tảng đá nhìn dòng người qua lại đang thò những ngón chân xuống mặt nước lạnh giá mà nhăn nhó.
Hôm qua hắn bị ngã xuống nước nên ướt hết cả đồ, hại hắn phải chạy vào thị trấn mua đồ mặc tạm. Chẳng phải hắn tiếc tiền hay gì cả, chẳng qua hắn không thích quần áo ướt dính bết vào người mà thôi. Còn giờ thì hắn buồn. Hắn buồn thỉu buồn thiu ngồi trên bờ nhìn xuống mặt nước phẳng lặng in bóng bầu trời. Rồi một lúc sau cũng quá chán, cởi đồ ra nhẹ nhàng thả người xuống mặt hồ lạnh cóng.
Gọi là xuân nhưng Drum chưa bao giờ hết lạnh. Hắn đạp đạp vài cái dưới nước rồi nổi lên, bắt đầu làm vài động tác bơi ngửa và rồi đủ thứ tùm lum, lướt đi quanh hồ. Hôm nay không thấy mấy người đi bơi. Có vẻ như ốm hết cả rồi không xuất hiện nữa. Người dẫn truyện lại nhảy ra xớn xác:
- Hôm qua anh tia trai còn chưa đủ hay sao?
- Chưa... Mà đợi đã, ta đi tia trai hồi nào?
- Anh mới thừa nhận đó thôi. Người ta đang gọi anh là biến thái đó!
- Không, ta biến thái hồi nào?
- Ừ, anh không biến thái nhưng anh thích lột đồ, sàm sỡ người khác, hễ có cơ hội là đi cưỡng hôn đủ mọi thành phần...
- Này, ở đâu ra tin đồn vớ vẩn đó vậy?
- Này anh, tôi là người dẫn truyện. Dĩ nhiên tôi phải biết những chuyện này chứ!
Francesco lầm bầm nguyền rủa còn người dẫn truyện ngoáy đít bỏ đi. Ờ, Francesco không biến thái, hắn chỉ hồn nhiên quá trớn và thích troll người khác mà thôi. Và để đạt được mục đích đó, hắn sẽ không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào. Mặc dù với một ai đó thì có lẽ chỉ là hắn thích làm thế mà thôi.
Người dẫn truyện lại nhảy vào: - Đừng phủ nhận nữa, ai chẳng biết rằng anh thích hắn kia chứ!!
Nói rồi lập tức phắn đi trước khi hắn kịp làm gì.
Francesco vẫn bơi một mình trong hồ. Bơi một mình thật là buồn, dù có ai xuất hiện thì hắn lại troll người ta tức chết mới chịu. Chưa kể rằng căn bệnh trầm cảm khó chữa của hắn lại đến kì phát tác. Hắn không thích đi một mình, nhưng chẳng ai đi cùng hắn. Điều đó khiến hắn tự hỏi có phải mình thật sự "biến thái" không? Tới độ không ai dám đi cùng hắn nữa?
Hắn buồn quá.
|
|
| | | raitha Hải Quân
Berry : 96
Tổng số bài gửi : 178
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 11:55 pm | |
| Nhân vật: Axel Des Adler | Naera Thời gian: AM - Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi thỏ tuyết Tham gia hoạt động: bơi lội ------------------------------------------
Hồ băng ngày hôm qua lại hiện ra trước mặt gã. Vẫn sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, dù hơi ấm mặt trời mỏng manh kia không đủ xoá đi tầng tầng hơi nước lạnh lẽo tái tê và tuyết trắng ngập đất. Gã và thằng nhóc tách khỏi đoàn người đang chạy để dừng bước bên bờ hồ. Gã lững thững đi lại gần mặt nước xanh. Thằng nhóc lon ton theo sau. Không khí lạnh buốt khiến nó tỉnh táo được bảy tám phần. Nó nhìn xuống mặt hồ, rồi nhìn ra khung cảnh xung quanh nhộn nhịp bao bóng người và rộn ràng những âm thanh nhảy mũi liên tục. Nó bất chợt cũng hắt xì một cái rồi nhanh chóng đưa tay quẹt mũi. Nó ngước lên nhìn gã, cười toe hỏi.
“Chúng ta đi bơi ha Axel?”
“Cởi đồ.”
“Vâng.”
Thằng nhóc ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo, xếp gọn lại một chỗ trên bờ, chỉ còn lại một chiếc quần đùi sọc ngang sọc dọc. Nó lại nhìn gã.
“Em bơi ha?”
“Tỉnh ngủ thì lên.”
“Vâng.”
Nó nhảy tùm xuống hồ nước, lặn một lúc rồi lóp ngóp ngoi lên. Nó vẫy tay với gã.
“Nước lạnh lắm đó Axel! Axel có xuống bơi không?”
Rồi nó không đợi gã có phản ứng gì, bắt đầu bơi vòng vòng thành một vòng tròn nho nhỏ. Con nít dễ bị nước thu hút, vì thế mà chết vì nước cũng rất nhiều. Thằng nhóc này đã có một lần suýt chết đuối trên biển. Nhưng con nít quên cũng rất nhanh một khi nó đã vượt qua nỗi sợ thông thường.
Gã cũng đã từng suýt chết đuối. Vứt gã xuống biển là Wolfgang. Vớt gã lên cũng là Wolfgang. Gã chợt nhíu mày vì cái kí ức vô tình thoảng qua. Phương cách dạy bơi của lão già đó là kiểu để bản năng sinh tồn dạy cho cách tồn tại. Và tới lần suýt chết đuối thứ mấy chục nào đó, gã đã học được cách làm sao để không bị đại dương nuốt chửng xuống đáy vực tăm tối của nó.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt gã, mang một chút nắng se se. Gã nhướng mày. Thằng nhóc đã trèo lên khỏi hồ nước, chạy vụt lại chỗ gã. Nó mau mắn lắc lắc thân người, để giũ đi đám nước bám quanh thân, trông giống một con sóc chuột hồng rịm đang giũ khô đám lông. Gã khẽ nhếch môi. Thằng nhóc mặc vội lại quần áo rồi quay qua gã mà cười.
“Nước lạnh quá. Em tỉnh ngủ rồi.” Người nó có chút run run.
“Chạy năm vòng.”
“Vâng.”
Thằng nhóc theo lời gã lập cập chạy đi. Gã lắc lắc cần cổ khởi động rồi cởi quần áo vất qua một bên, còn độc lại chiếc quần đùi màu xanh. Dù sao thì gã đã tới đây rồi. Vận động cũng nên vận động cho triệt để.
Gã thản nhiên nhảy ùm xuống làn nước xanh lạnh giá.
------------------------------------------
|
Được sửa bởi raitha ngày 18/11/2014, 12:03 am; sửa lần 2. |
| | | Mya0505 Thuyền Viên
Berry : 86
Tổng số bài gửi : 31
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 12/11/2014, 11:58 pm | |
| Nhân vật Sy Ravan Thời gian: AM - Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Đồi thỏ tuyết
---------------
#3:
Bơi vài vòng trong hồ băng, một hoạt động thể dục thể thao hữu ích trong ngày đông lạnh. Tăng cường sức đề kháng và khả năng chịu đựng của cơ thể, đo độ dẻo dai, tốc độ quạt tay làm sao đủ giữ cho máu trong người không đóng băng như nước hồ luôn đi, hay da thịt không vì lạnh quá mà tách thành hai mảnh. Cái lạnh âm hàn ngấm sâu vào thân thể tới tận xương, như những mũi dao vô hình, như cội rễ của loài cây ký sinh dai dẳng nhất, len lỏi, đan xen, từng chút từng chút lấy đi năm giác quan của một sinh vật chìm trong màu xanh lạnh lẽo. Đầu tiên là xúc giác. Cơ thể bị cái lạnh khiến cho tê dại đi, lạnh, mà lại giống như lửa thiêu, hừng hực thiêu đốt từng cảm giác nhỏ nhất ngoài da thịt. Để rồi khi ăn sâu vào và chiếm lĩnh lấy lồng ngực chỉ vài phút sau đó, hay vài giây, nuốt chửng lấy bất cứ âm thanh nào vọng ra, và cả những giác quan còn lại. Khứu giác, đương nhiên, đã mất kể từ lúc ngươi để bản thân chìm xuống mặt hồ, và kể cả có ngoi lên lại cũng không còn cảm giác gì ngoài cơn đau nhức xâm chiếm khí quản. Lưỡi cũng đã tê đi, đóng băng theo hơi lạnh đã đóng băng thanh quản, mở miệng ra nếm vào chỉ là một vị bỏng rát, lạnh khiến người ta đau – đó là vị giác. Rồi đến thính giác. Cái cảm giác khi cơn lạnh run rẩy xâm chiếm vào đằng sau não bộ, xuyên qua từ hai bên tai rồi nghiến thật sâu, khiến nước mềm mại trở thành dao sắc đâm thủng âm thanh xung quanh, tới khi toàn bộ những gì nghe được chỉ còn là tiếng âm u vọng lại từ trong chính đầu óc đình trệ. Rồi cho đến khi cả khoảng không trước mặt chìm trong một biển đen đặc từ từ, thân thể không còn cảm thấy bất cứ thứ gì nữa, là lúc ngươi mất đi giác quan cuối cùng. Và, từ từ chìm vào giấc ngủ vô hạn.
Những điều trên kể ra thì, chẳng liên quan gì đến Sy Ravan của hiện tại. Hắn, hiện tại, đang ngụp lặn hết sức nhàn nhã giữa mấy lớp băng nổi lềnh bềnh, và một vài bóng người rải rác cũng đang lội bì bõm đâu đó bên cạnh. Sáng sớm, thưa người.
Lạnh? Hắn nhàn nhạt cười, quạt tay đẩy bản thân xuống sâu hơn chút nữa. Kỳ thực nước dưới mặt băng xuống sâu một chút liền ấm hơn nhiều, Ravan không giỏi bơi, nhưng giữ hơi để lặn thì hắn làm không hề tệ, còn khá có hứng ở trong một môi trường thế này – khi mà trước kia nơi hắn sống cũng thường chìm trong băng phủ. Hắn nhớ về bờ hồ băng của chính mình. Cũng là nằm lưng chừng rặng núi tuyết như thế này, bởi vậy mà hắn có chút hứng thú hơn. Còn nói về lạnh thì, hồ nơi hắn ở lạnh hơn nhiều lắm.
|
|
| | | II Renking.Rin II Người Lang Thang
Berry : 54
Tổng số bài gửi : 19
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 12:27 am | |
| Nhân vật: Mukuro Sankirentou | Naera Thời gian: Tag 186/Monat Xuân/Jahr 7? Địa điểm: Đồi thỏ tuyết
_____________ “Này nhóc, cầm áo ta làm gì vậy?”
Là đứa trẻ có mái tóc hồng bồng bềnh như kẹo bông ấy, đang cầm áo của hắn ngắm nghía (có vẻ là thế). Hắn có hơi chút thắc mắc, rõ ràng hắn đã để gọn ở góc kia, mà sao giờ lại nằm trên tay thằng nhóc thế này.
“Anh Sanki.” Thằng nhóc nhìn thấy hắn bèn cười rất tươi như mọi khi, và những lần trước thì hắn đã tả về nụ cười của thằng bé rất nhiều rồi, thế nên lần này hắn sẽ lười không tả nữa cho đỡ đau mắt. Hắn bước lên bờ, kéo hết mái tóc ướt ra sau lưng;lẽ ra hắn nên tết tóc lại rồi mới nhảy xuống bơi, vì tóc ướt sẽ bết lại dính vào người khá khó chịu. Vuốt ngược phần mái dài rũ xuống, hắn hơi khựng lại một chút, khi nghĩ đến thứ hay ho mà mình đang mặc, nhưng rồi cũng mặc kệ nó và đi đến chỗ thằng bé, bảo:
“Ném chiếc áo qua đây cho ta.” Đoạn giơ một tay ra để chuẩn bị bắt lấy chiếc áo.
“Không được ạ.”
“Hửm?” Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của hắn, và trong khi hắn còn đang ngạc nhiên bởi câu trả lời kì lạ kia, thì thằng bé bất thình lình bật người dậy và chạy như bay, tất nhiên lả ôm theo cái áo của hắn đi luôn.
"...Chết tiệt! Thằng nhóc con!" Hắn nhanh chóng đuổi theo thằng nhỏ sau mất giây bất ngờ, hắn ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh thích ứng được với tình huống. Đây không phải lần đầu Naera giỡn mặt với hắn, thậm chí đây là lần thứ ba rồi. Ngay từ đầu hắn đã bảo là vẻ mặt ngu ngơ cùng nụ cười hiền queo của mấy tên nhóc con là không thể tin được mà.
"Naera, nhóc dám giỡn mặt ta đấy à?"
"Vâng, em đang giỡn mặt với anh Sanki ạ." Thằng nhóc còn cố ngoái đầu lại cười toe toét với nạn nhân, khỉ khỉ khỉ khỉ khỉ, hôm nay thằng nhỏ nó ăn trúng cái gì mà gan thế này? Chưa từng phát uy với thằng nhóc con này thì nó tưởng lão hổ là Hello Kitty chắc? Đừng có đùa, đồ nhóc con, chờ hắn bắt được nó đi, rồi này thì giỡn với hắn nhé!
Hắn vừa chạy vừa nghĩ đến một vài hình phạt hay ho dành cho thằng nhóc, đến khi một ý tưởng xẹt qua thì hắn mỉm cười, rồi bất ngờ tăng tốc độ, chẳng mấy chốc đã sát nút cháu-bé-thiếu-đòn kia. Tất nhiên là thế, vì dù cho chạy nhanh đến đâu thì thằng bé cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, khó có thể thắng được một gã trai với độ tuổi thanh niên sung sức thế này. Naera không thể áp đảo hắn được, bằng bất cứ giá nào, cũng không thể chạy thoát khỏi hắn.
"Đồ nhóc con!" Bất lình thình hắn kéo mạnh áo của thằng nhóc giật về phía sau và nhảy qua một bên, khiến cả hai cùng ngã vào một bụu cây ven đường.
Tất cả đều là dự định của hắn.
Trong khi thằng nhóc đang lồm cồm ngồi dậy định chạy tiếp, thì hắn đã nhanh tay đè thằng nhóc trở lại, dùng chính chiếc áo mà nhóc đã lấy của mình để trói tay thằng nhỏ lại; đoạn, lại học theo những vai phản diện trong phim, cười mà như không cười với nó:
"Giờ thì ai đang giỡn mặt ai nào, Naera thân mến?"
|
9 |
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 3:13 am | |
| Cielo Rosso - Sy Ravan - Francesco Veleno Pm Tag 187, Jar 7 - Drum Island Tham gia hoạt động bơi lội
- ஜ۩۞۩ஜ -
Dường như hòn đảo này đang diễn ra một hoạt động gì đó, Cie đặt kết luận sau hai ngày đã thấy rõ những sự kỳ lạ diễn ra ở đây. Buổi sáng người ta kéo nhau chạy còn chiều thì lũ lượt ra hồ băng, không phải để câu cá, vì làm gì có cá mà câu, người ta nhảy xuống bơi vài vòng rồi leo lên. Hẳn lại là vì cái giải thưởng gì đó mà thằng nhóc không biết, mà cũng không buồn biết. Sao cũng được, đó không phải câu cửa miệng trước đây của Cie sao?
Buổi sáng của một ngày đầu xuân với những tia mặt trời chiếu rọi, không khí ấm áp hơn hẳn hôm qua khiến Cie cảm thấy bản thân không cần đến một lớp áo khoác thứ hai khi ra ngoài. Sáng nay cũng không bị làm phiền nữa, nó có thể ngủ đến trưa và dậy khi cảm thấy ngủ đã đủ giấc. Đơn giản vì Ravan đã đi từ sớm rồi. Đi lanh quanh cũng không biết nên làm gì, Cie lại rảo bước ra ngoài hồ băng. Nói là hồ băng cũng không phải, vì trước đây nó đóng băng còn bây giờ hiện đã rã nước ra khá nhiều, huống chi hôm nay còn ấm ơn hôm qua, leo xuống bơi vài vòng cũng không cần phải ngại.
Cởi áo khoác vắt lên một nhánh cây, Cie bẻ cổ vài cái trước khi nhảy xuống. Kể cũng lâu rồi nó không bơi, hôm qua được vẫy vùng trở lại cũng không thể nói không thích. Nó đúng là không ưng biển, không có nghĩa bản thân cũng không thích bơi. Mà kể ra, trước đây hồ đóng băng khiến Cie khó có thể làm một việc mà nó đã luôn thấy thoải mái, hiện tại thì có thể rồi. Hít một hơi sâu trước khi lặn xuống hồ, Cie dần mở mắt ra để nhìn thử quang cảnh dưới đáy nước. Một tầng xanh mờ ảo hiện ra khiến đôi mắt hai màu khó có thể trông rõ được, nếu ngày mai quay lại đây, nó nhất định phải mang theo một cái kính bơi, còn hiện tại chỉ có thể tận hưởng đôi chút.
Bởi vì quá lâu không dùng đến kỹ năng lặn, Cie chỉ có thể nhịn thở được tầm ba phút trước khi nổi lên. Thằng nhóc ngày trước có thể kéo dài bốn đến năm phút hoặc hơn, thậm chí mò xuống lấy ngọc trai rồi lên, quá lâu không xuống nước thể chất kể ra cũng kém đi không ít.
Lắc đầu rũ rũ nước, Cie trồi lên giữa hồ và thử cảm nhận mọi thứ ở vị trí này. Cái hồ này trước đây thằng nhóc đã nhìn ở nhiều góc độ, nhưng ngay giữa thì chưa từng. Nó đồng thời cũng đảo mắt đến đám người quanh đây, khá đông, nhưng đa số là người quen trên tàu Journey of Dream. Và đáng kể đến, kẻ đang tựa lưng vào bờ cỏ quanh hồ như đang nghỉ sau một vòng bơi kia không phải là Francesco Veleno?
Thực ra đáng kể đến là ân oán giữa cả hai chứ không chỉ một cái tên dài ngoẵn như vậy.
Lẳng lặng hít một hơi rồi trầm người xuống, Cie cẩn thận chọn độ sâu thích hợp để đến gần mà không để kẻ kia phát hiện. Nó chẳng phải ôm hận gì với hắn, Cie chỉ muốn xem một kẻ vốn ưa trêu người khác sẽ làm gì khi bị trêu.
Quả nhiên trò này cũng không tồi, khi ở một độ sâu như thế thì ngay cả người cảnh giác cũng khó mà chú ý chứ đừng nói kẻ lơ đãng đang ngắm trời mây như hắn. Cie rẽ ngược lên ngay khi gặp thành hồ và chính xác nơi Francesco đang tựa lưng vào. Chẳng có ác gì đâu, thằng nhóc chỉ thử làm thủy thần kéo chân người một lần. Dù sao ra đây cũng để bơi mà, lặn cũng không khác bơi mấy đâu phải không?
Hát hò đã thấy qua, gian lận bài bạc đã thấy qua, kể cả đánh nhau với những trò ngớ ngẩn khác đều từng chứng kiến, chỉ trừ Cie chưa bắt gặp Francesco bơi bao giờ. Đó có thể kể đến cái lần nó vớt được hắn trôi nổi trên dòng nước của cơn lũ khá lâu trước đây. Thằng nhóc không biết một người bị kéo xuống đáy nước lúc bất ngờ vậy có thể chịu được bao lâu, nó chỉ đơn giản tóm lấy hai chân hắn mà lôi. Đến lúc thấy những bọt nước ít ỏi cuối cùng thoát khỏi miệng Fran Cie mới thả ra. Có thể hắn cũng không tệ khoản bơi lội, nhưng đột ngột bị kéo chân chỉ có thể chịu được đến vậy thôi.
Nổi lên một khoảng khá xa chỗ Francesco, Cie có thể thấy hắn ho hắt ra một đống nước và có vẻ đã đoán được ai vừa giở trò.
|
Được sửa bởi Lonely Leaf ngày 21/11/2014, 9:51 pm; sửa lần 1. |
| | | Hyouton Thủy Thủ
Berry : 86
Tổng số bài gửi : 151
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 7:48 pm | |
| Nhân vật: Francesco Veleno | Cielo Rosso | Ông ngoại Thời gian: Buổi chiều - Tag 187/Monat Xuân/Jahr 7 Địa điểm: Hồ băng
Ông ngoại và em yêu Bơi bơi một hồi trong cái hồ băng lạnh giá cũng chán, hắn trèo lên bờ, ngồi tựa lên một tảng đá mà thả hồn lên chín tầng mây suy nghĩ vu vơ. Cái lạnh giá này không sánh bằng giá lạnh mùa đông nơi quê ngoại. Dù cho bên nội hắn toàn mấy thành phần bất hảo nhưng đối với Francesco thì những bài tập luyện của ông ngoại luôn luôn là nỗi ám ảnh đáng sợ. Hồi đấy hắn còn nhỏ, ông già đã ném hắn vào rừng với sói hoang, lỡ trượt chân một phát rơi xuống hồ băng lạnh giá, may chưa chết. Sau vụ đó, tưởng ông già sẽ tạm tha cho hắn một thời gian, nào ngờ ổng lại bắt hắn đi tập bơi trong nước lạnh.
Francesco biết thừa ông già cổ lỗ sĩ kia sau khi nghỉ hưu quá buồn chán nên mới đem cháu mình ra huấn luyện, nhưng điều đó cũng chẳng khiến hắn thương hại, đồng cảm gì với ông già. Nếu có điều gì mà Francesco cảm thấy tốt đẹp để nói về ông già thì có lẽ là nhờ ổng mà sức chịu đựng của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng dù Francesco đã được học rất nhiều thứ từ khi còn nhỏ thì trên đời này vẫn có rất nhiều điều mà hắn chỉ có thể tự mình học lấy mà thôi.
TÕM!!
Francesco chỉ cảm thấy một sức nặng nơi bàn chân như thể có gì đang hút lấy, và rồi trượt chân, rơi thẳng xuống nước. Phải rồi, băng rất trơn.
Nhưng không phải chỉ có thế, một thứ gì đó lạnh ngắt bám lấy chân hắn không chịu buông ra. Thủy quái? Sau một hồi giãy dụa, hắn cũng nổi được lên trên mặt nước. Vừa thở hồng hộc, vừa đưa mắt nhìn quanh xem có con quái vật xấu xí biến thái nào lại đi trêu chọc trai nhà (không) lành, nhưng rốt cuộc chỉ thấy có mỗi cái đầu vàng vàng của một gương mặt vô cảm.
- Là nhóc hửm? - Francesco lên tiếng hỏi. Và cũng như mọi lần, nó cóc thèm trả lời.
Francesco chẳng cần biết vừa rồi là hắn thụt chân hay là có thủy quái thật. Nhưng mà nhìn mặt thằng nhóc lại làm thấy ngứa, mà ngứa thì phải gãi. Lại được dịp hắn đang chán vì không có ai đi cùng.
- Cie-chan <3 ~ Hắn nặn ra chất giọng ngọt ngào nhất có thể - Em nhớ anh đến thế kia à?!
Khung cảnh thơ mộng, một hồ băng, hai thằng điên mặc mỗi cái quần đùi mà đi bơi giữa giá lạnh. Nơi đây chỉ còn ta với ta. Vâng, quả là khung cảnh rất hợp thời. Và Francesco, trước giờ vốn cũng chẳng ngại đi làm mất trò mất nết, bỗng dưng tìm được nạn nhân, tất nhiên không ngại gì mà bỏ qua cơ hội.
- Trời lạnh lắm! Lại đây với vòng tay của anh yêu nào ~
Nói rồi lặn xuống, bơi đến chỗ thằng nhóc. Và rồi là một cuộc thi bơi lội diễn ra quanh hồ với những màn độc thoại:
- Em yêu, đừng chạy!
- Lại đây nào ~
Nhưng rượt bắt mãi cũng chán, nhác thấy đống quần áo vứt trên bờ, hắn bơi lại lấy xem thử.
- Của cậu hả?
Hắn hỏi thế, thằng nhóc không trả lời, mà hắn cũng chẳng cần. Trong hồ hiện có mỗi hắn với thằng nhóc, mà đây thì không phải đồ của hắn, và đồ nhỏ cỡ này thì chả có mấy người. Vậy nên quẳng lại một câu:
- Mượn tạm nhé!
Hắn cắp luôn đống đồ đi thẳng. Mà nói thế thôi chứ đồ của nó thì hắn đâu có mặc vừa.
|
h |
| | | Đông A Pace-aholic
Berry : 141
Tổng số bài gửi : 37
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 9:43 pm | |
|
Được sửa bởi Đông ngày 13/11/2014, 9:58 pm; sửa lần 2. |
| | | FATE Game Master
Berry : 118
Tổng số bài gửi : 78
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 9:43 pm | |
| The member ' Đông' has done the following action : Định mệnh'Dice' : |
| | | newvinamilk Thuyền Viên
Berry : 77
Tổng số bài gửi : 57
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 10:11 pm | |
| Nhân vật:Sai Shinobu Đông | Loen E. | Dây Chun Thời gian: Tag 187 Địa điểm: Đồi núi tuyết | Hồ băng
* flashback*
- Dây Chun đây nầy, thấy chưa? Thấy thế méo nào được Mình tưởng tượng ra nó mà (〜 ̄▽ ̄)〜 hị hị hị hị. – Con nhỏ tóc trắng dù bị túm vẫn tiếp tục giở giọng điên khùng.
Mặc kệ nó nói nhăng nói cụi gì đó về mấy cái sợi dây chun bắn chim, bây giờ việc hắn cần làm là tập trung vào mũi tên phía trên kia. Thằng nhóc Lượm cũng vậy, đầu nó ngẩng cao một góc chin mươi độ, chăm chăm nhìn vào bầu trời trên cao.
Con nhóc kia sau một hồi luyên thuyên không có lời hồi đáp thì cũng ngửa cổ nhìn theo.
Có cái gì đó lấp lánh.
Có cái gì đó lóe sáng.
Cái gì đó đang phản chiếu những ánh vàng chói lọi, vụt xuống từ trên cao.
Có chút ánh sáng gần chạm mặt em rồi~
- Yáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa- Con nhỏ tóc trắng hét lên, vùng chạy.
Còn cái gì khác nữa.
Nhưng cứ từ từ, anh đây chưa chạy vội.
- Chạy thôi ông anh Sai!- Thằng Lượm ba chân bốn cẳng phánh lẹ.
Mũi tên sắp xuống tới đỉnh đầu. Anh vẫn rất đẹp trai, hiên ngang đứng đấy.
- Chạy đi!
Cứ từ từ, vẫn còn sớm chán.
Xem nào, thêm tý nào! Tý nữa đi!
Đây rồi, chạy thôi!
RẦM!
- !@#$%^ Cái quái gì thế?- Cả người hắn đã lăn xuống hố băng lạnh giá.
- Sa Sa lọt hố rồi kìa! Xem kìa Dây Chun!
- Ơ, tưởng anh bị mù với điếc, tui cứu ông anh mà! – Thằng Lượm đừng ở trên chìa một tay ra kéo hắn lên.
*end flashback*
Chạy bộ xong mà tắm nước lạnh thì không phải là một điều khôn ngoan. Khoa học đã chứng minh rằng hàng năm số người chết do sốc nhiệt khi tắm nước lạnh cũng tương đương với số người chết do bị trượt chân đập đầu vào bồn cầu. Thế nên việc nhân viên phòng thể dục thể thao thị trấn xếp lịch cho mọi người đi bơi ở hồ băng vào buổi chiều, sau khi một số vừa chạy bộ xong thật là phi logic và phản khoa học. Hắn muốn kiến nghị lên quốc vương về việc này thế nhưng nghe bảo ngài sẽ xem xét lại phần quà tặng nên thôi hắn cũng đành ngậm ngùi nghe theo và chạy ra đồi thỏ tuyết. Ký ức hôm qua về cuộc tao ngộ hai thành phần hội chơi ngu kia vẫn còn đang hiển hiện và chẳng lấy gì làm vui vẻ cho lắm.
Hắn cởi đồ, giấu đồ đạc vào một góc rồi đứng làm vài động tác khởi động. Hôm nay số người tham gia có vẻ giảm đi khá nhiều, hắn nhìn quanh không thấy người quen nào. Thôi kệ, vì sự nghiệp kiếm quà vĩ đại, bơi vài vòng cũng chẳng phí mấy công sức.
Một ngày thể dục thể thao nữa trôi qua.
_________________________
Xài cục Dice để chơi, ai dice ra nhỏ nhứt rớt hồ do tội chạy ngu
|
Được sửa bởi newvinamilk ngày 13/11/2014, 10:48 pm; sửa lần 1. |
| | | FATE Game Master
Berry : 118
Tổng số bài gửi : 78
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 10:11 pm | |
| The member ' newvinamilk' has done the following action : Định mệnh'Dice' : |
| | | HònĐá Thuyền Viên
Berry : 103
Tổng số bài gửi : 41 Đến từ : Thiên hà BUA75
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 10:27 pm | |
| | Nhân vật: Loen E. | Sai Shinobu | Đông | Dây Chun (?)
AM Tag 187 - Monat Xuân - Jahr 7 | Đồi thỏ tuyết Tôi ngước trông lên. trời xanh quá!
Sai ngước trông lên, trời xanh quá!
Nhỏ đầu bạc ngáo đá cũng ngước trông lên, trời cũng xanh quá!
Hãy nhìn đi, nhìn hội chơi ngu gồm ba phần tử cực kì trí tuệ bọn tôi đi! Tuy chưa yêu nhau nhưng đã biết nhìn nhau, rồi đồng lòng nhìn về một hướng. Thật cực kì đoàn kết!
- Tên bay xa quá... - Trong phút xuất thần khi vẫn đang mỏi mắt tìm kiếm một vật thể bay không xác định, linh hồn vay mượn của nam đờn ca tài tử "hót" nhất nhì xứ sở đã tìm được đường nhập vía vào cái thây vật vờ của Sai Tùng Shi-Nobu. Hình như ông cố này mới được phổ cập làn sóng nhạc trẻ hay sao đó, nghe khoái lắm rồi.
- Tên bay đi xa quá... - Linh hồn đi lạc dưới lớp da tái như bò nhúng giấm của ông anh Sai tiếp tục "truyền lửa" sang cho nhỏ đầu bạc ngày phê thuốc 24 tiếng, và nối gót đàn anh Shi-Nobu là đàn em Sơn Đông M-TV đang cất giọng oanh vàng với sức công phá 10/10 hát phát chết luôn sinh vật trong vòng bán kính 10 cây số.
- Có biết chăng nơi đây anh vẫn đợi chờ một mũi tên... - Vì để lòng mình không hổ thẹn với tổ tiên của bài hát, bầu Lượm cũng nhất định phải chi giọng tài trợ cho việc hoàn thành điệp khúc của siêu phẩm "Chắc mũi tên sẽ về" này.
Cứ thế, tam ca ba con troll vừa ngâm nga một tuyệt phẩm âm nhạc vừa đứng, và nhìn, cứ đứng, rồi lại nhìn, rồi đứng, rồi nhìn, rồi đứng rồi nhìn rồi đứng ê câu word trắng trợn quá nha!
- Thế cho Lo Lo đợi đi, chuồn đây! - Nhỏ này không biết hôm nay đã đập đá chưa mà tỉnh dữ, trông mặt phê phê mà nhát ra ngô ra khoai dữ thần hồn. Mới bắn lên chưa được chục giây mà.
- Đợi chút đi, nó còn chưa rớt xuống mà. - Tội nghiệp con bé, ý định bỏ đồng bọn chạy lấy người của nó đã bị đập dẹp lép như ruồi chỉ trong vòng một phần ba nốt nhạc khi gáy áo của nó dính cứng trong bàn tay năm ngón anh vẫn xanh le của Sai.
- Đo Đo nhát quá! - Tôi nhe hàm cười quê con nhỏ, rét gì sớm thế cô em.
- Đo Đo không nhát, Đo Đo chỉ sợ nó rớt trúng Dây Chun! - Nhỏ chu mỏ lên chống chế. Dây Chun, lại Dây Chun, cô đang nói cái lưng quần cô đấy à?
- Thế rốt cuộc Dây Chun là cái gì? - Tôi nhức đầu.
- Đây này, Dây Chun này! - Con nhỏ lại dí hay bàn tay toàn mùi Rexona của nó vào mặt tôi với một vật thể có hình chết liền được móc ra từ chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy. Cái đậu ngự... - Dây Chun đây nầy, thấy chưa? Thấy thế méo nào được Mình tưởng tượng ra nó mà (〜 ̄▽ ̄)〜 hị hị hị hị.
Nó hoa chân múa tay, ban đầu thì vẽ một củ khoai tây trong không trung, sau đó thêm nửa củ cà rốt, cuối cùng chấm thêm hai hột é ngâm nước đường, điểm tô thêm hai miếng snack Poca ở dưới củ khoai tây. Nó càng múa, mặt tôi càng xoắn lại thành một cục. Cái món ôn thần gì thế này?
Có lẽ tôi sẽ trung thành với giả thuyết Dây Chun là cái lưng quần con nhỏ cho đỡ hại não.
- Im hết đi, nó sắp rớt xuống cmn kìa! - Trong lúc 2 đứa thiểu não bọn tôi còn đang bận biện luận về mối tương quan giữa củ khoai tây và cái lưng quần thì Sai đã quát ầm lên.
Hai đứa chỉ biết câm nín nghe tiếng Sai nói Biết làm gì khi ta không thấy được mũi tên Thà làm đau mấy đứa kia hơn gấp trăm ngàn lần Hơn là nghe mũi tên rớt trúng đầu ta~
- Yáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Ánh sáng chói lóa! Chói quá chói quá đi thôi! Bạn ơi cùng tôi té nhanh nào cút nhanh nào!
Khi dấu hiệu của cái mũi tên đã bắt đầu xuất hiện trên bầu trời ửng nắng hồng của sớm mai, ba đứa chuyên nghịch ngu của tổ quốc ngay lập tức tổ chức luyện thanh tại chỗ rồi co giò chạy bắn khói, vừa chạy vừa không quên nâng cung của giai điệu.
Tôi vắt giò lên cổ mà chạy như bán mạng, mẹ ơi, địa hình bất lợi vãi, loạng quạng lộn cổ té chỏng gọng như chơi. Dòm qua thì thấy nhỏ ngáo đá kia cũng chả khá gì hơn. Giờ nó đổi thành nách phải kẹp tay trái, đang trượt băng nghệ thuật với đích đến không xác định trên mặt băng cách tôi chừng chục mét. Á đù, santo ba vòng trên không luôn kìa. Vỗ tay! Chết mọe tiếp đất lỗi rồi chậc chậc.
Tôi vừa chạy vừa hả họng cười há há như thể cái thằng tôi đang cột dép vô cổ chạy như không có ngày mai như tương lai không tới chả liên quan gì đến nhỏ kia.
Lé mắt dòm sang bên còn lại, tôi xúc động muốn ôm cây ca bài BÀ MẸ... Việt Nam anh hùng dễ sợ.
Sai Shinobu, không hề khác lần ngu bữa trước, bình tĩnh và tự tin khoe cá tính, vẫn đứng im như trời trồng tại chỗ, cổ tạo với cằm một góc bù tuyệt đẹp, quan sát khí tượng bạn mai bằng một thái độ Ngô Tất Tố khôn cùng.
Ôi, em đẹp nhất đêm nay!
- Chạy thôi ông anh Sai! - Tôi rướn cổ gào lên với ổng.
Sai Shinobu, vẫn đang rất tỉnh và đẹp trai, nghiêm túc chiêm niệm về chiều gió.
- Chạy đi! - Tôi thiệt muốn quỳ lạy ổng, cái thứ trên không kia nó xuống tới nơi rồi kia ông nội!
Sai Shinobu, tai không thèm nghe, mắt không thèm thấy, tư thế làm chủ trời đất thật là xứng tầm với những tuyệt tác thi ca.
Mắt dòm thấy mũi tên của mình đang sắp trở thành hung khí gây nên một vụ án mạng ngu nhất mọi thời đại, và tôi có lẽ sẽ phải vào khám bóc lịch vài chục năm tới trong sự tổng sỉ vả của người đời về tội già đầu còn chơi ngu, adrenaline tăng cao, máu dồn lên não, tôi đánh một vòng cua quành về chỗ vị thánh đang cố quá nên sắp thành quá cố nọ, bất chấp nguy cơ gây nên một hiện trường tự sát trong không gian mở rộng mà lấy đà, bật nhảy, trên không, song phi cước ngay mông ông anh zombie thiếu não nọ.
RẦM!
Hệ thống xin chúc mừng người chơi Sai Shinobu đã đạt thành tựu té hố băng!
- !@#$%^ Cái quái gì thế? - Ổng vừa vuốt mặt vừa xổ ra một tràng tiếng sao Thổ, đi kèm với tiếng răng va vào nhau lạch cạch thật là êm tai quá đi!
- Sa Sa lọt hố rồi kìa! Xem kìa Dây Chun! - Xa xa có tiếng động vật giống cái khoái trá cười như được mùa lúa năm nay.
- Ơ, tưởng anh bị mù với điếc, tui cứu ông anh mà! - Em vô cmn tội, kẻ có tội là anh! Anh sai! Tôi trỏ một ngón tay đầy cáo buộc vào mũi ổng trong tâm tưởng, cực lực chớp chớp mắt làm ra vẻ không liên quan đến mình.
Đúng là làm ơn mắc oán mà, cái số của tui sao mà khổ quá đê!
| |
Được sửa bởi HònĐá ngày 13/11/2014, 11:34 pm; sửa lần 4. |
| | | FATE Game Master
Berry : 118
Tổng số bài gửi : 78
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết 13/11/2014, 10:27 pm | |
| The member ' HònĐá' has done the following action : Định mệnh'Dice' : |
| | | Sponsored content
| (#) Tiêu đề: Re: [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết | |
| |
| | | | [Drum Island] Đồi Thỏ Tuyết | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |