|
| |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:33 am | |
| Nhân vật: Sy Ravan | Kanna Hatsumi Địa điểm: LogueTown - Hải Cảng Thời gian: Chiều tối - Tag 9 - Monat Đông - Jahr 1.
Ám Kanna Hatsumi
Entry #xxx: Bóng Ma (2)
Làn sương trắng trước mặt cứ dập dềnh trôi, phiêu du, vô định, mà lại có lực hút mãnh liệt. Kéo hắn đi, từng bước, từng bước, dù nghe cát loạt xoạt dưới chân cũng không có cảm giác gì. Mà... có thực là hắn đang nghe không nhỉ? Thứ âm thanh xa vời ấy, tưởng như vọng lại từ thế giới nào. Hắn cũng không có chút cảm giác về thân thể của mình nữa, nhưng... thân thể là thứ gì? Hắn đang ở đâu đây? Và hắn là ai vậy?
Mà có lẽ... cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Chẳng còn gì cả.
Chỉ có cơn đau xoáy vào trong lồng ngực này, đau đến tê dại. Hắn cũng có một trái tim ư? Tê dại, có phải một thứ cảm giác? Nó khiến hắn muốn phát điên, muốn lao vào ai đó để nghiền nát thứ cảm xúc này.
Một mái tóc bạch kim thoáng hiện ra, quen thuộc đến kỳ lạ...
|
Được sửa bởi Lonely Leaf ngày 11/11/2014, 1:36 am; sửa lần 1. |
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:35 am | |
| Nhân vật: Kanna Hatsumi | Sy Ravan Địa điểm: Quán rượu trái cam > Hải cảng. Thời gian: Đêm - Tag 9 - Monat Đông - Jahr 1.
Nó tức tối đá bay đống cát dưới chân. Khỉ thật, đang tính đi gặp tên Kaku gì đó để làm việc kiếm tiền, thế mà sương mù từ đâu ra bao phủ khắp nơi. Chẳng thấy đường để mà đi nữa!
Bây giờ là ngày hay đêm vậy? Nó gãi đầu, sương mù phủ kín khắp mọi nơi. Bầu trời thì đen ngòm, chẳng có lấy được một tia nắng. Nó đã cố tìm đường thoát khỏi đây nhưng có vẻ càng chạy thì càng đi lạc hơn.
Nó có linh cảm không tốt về đám sương mù kỳ dị này. Không khí xung quanh lạnh lẽo đến ghê người. Nó giật bắn người khi nghe những tiếng rên lạnh lẽo vang vọng từ trong đám sương mù kia.
Nó nheo mắt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh – bóng người cao lớn cùng mái tóc dài vàng kim. Là Ravan?!
- Nhà ngươi làm gì ở chỗ quái quỉ này hả? Làm ta…
Nhưng trước khi kịp nói hết câu, nó mở to mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào kẻ đối diện. Ánh mắt hắn trắng dã vô hồn, thân thể gần như trong suốt. Hắn đột ngột vươn tay về phía trước, nó hoảng sợ nhảy lùi lại, vung cây rìu về phía trước theo phản xạ. Dù biết nó cũng chẳng có tác dụng gì…
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:37 am | |
| Nhân vật: Kanna Hatsumi | Sy Ravan Địa điểm: Hải cảng. Thời gian: Đêm - Tag 9 - Monat Đông - Jahr 1.
Nó chỉ còn biết đứng bất động khi tên kia lao về phía nó với tốc độ kinh hoàng. Cảm giác đau nhói chạy dọc khắp cơ thể, lồng ngực đau đến mức như muốn vỡ tung ra. Nó muốn gào thật to, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại không thành tiếng.
Tất cả các giác quan của nó đang tê liệt từng chút một, tay chân và cơ thể cũng dần trở nên trong suốt. Cơ thể này như dần đóng băng lại.
Không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa!
. .
Rồi nhanh chóng, tâm trí nó trở nên trống rỗng. Chỉ còn lại âm thanh vang vọng từ một nơi xa xăm...
- Neh, ta là ai?
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:38 am | |
| Nhân vật: Sy Ravan | Fukashi Hikari Địa điểm: LogueTown - Hải Cảng Thời gian: Chiều tối - Tag 9 - Monat Đông - Jahr 1.
Ám FUKASHI HIKARI
Entry #xxx: Bóng Ma (6)
Tiếng sóng vỗ, tiếng gió biển, tiếng thủy triều... tiếng những con cua hoảng sợ dạt khỏi lối hắn đi. Nhưng hắn không bận tâm. Trong đầu hoàn toàn trống trải, ngay cả một chút nhận thức cũng không có, hắn chỉ đơn giản bước theo màn sương trắng kia, trôi đi. Chẳng biết đi về đâu, cũng chẳng cần phải biết. Một kẻ đã chết, còn cần biết bản thân đang đi đâu sao?
Phải, hắn đã chết rồi. Biển là gì, trời là gì. Thời gian là gì. Sinh mạng là gì... với hắn đều vô nghĩa như nhau. Thứ duy nhất còn lại là cơn khát không thể thỏa mãn cuồn cuộn bên trong hắn, cơn đói khát của những oán linh gào thét đòi công bằng... Cơn đói khát khiến thân thể hắn dần đen lại.
Và hắn biết cục xúc xắc trong tay mình để dành cho việc này.
"Đổ xúc xắc với ta..."
Cục xúc xắc rơi dưới chân cô gái trước mặt. Lại một kẻ nữa gia nhập vào từng tầng oán khí của hắn, hay sẽ giúp hắn thoát khỏi nơi này...?
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:39 am | |
| Nhân vật: Fukashi Hikari, Sy Ravan Thời gian: Chiều tối - Tag 9 Monat Đông Jar 1. Địa điểm: Lougetown -> Hải cảng.
- Đổ xúc xắc với ta.
Hikari nhìn vào cái tên người không ra người người không ra ma trước mặt.
- Hiểu rồi. Xem ra hôm nay trò ma quỷ khá thịnh hành ở Lougetown này nhỉ?
Hikari cười, tay cầm lấy cục xúc xắc. Chuyện này đã quá rõ ràng, cô không cần phải nói gì nhiều, cả thị trấn đã bị con ma nào đấy ám người và nguòi dice thua lại trở thành ma ám. Cô đã nghe được qua mấy chuyến du ngoạn lòng vong Lougetown. Và giờ...
Cô bé đeo ba lô vẫn cười, tay từ từ thả cục xúc xắc xuống mặt đất...
"Một là thành ma, hai là cứu ma... hay đấy..."
Viên xúc xắc chạm đất...
- Xong rồi, con 5. Số đẹp đấy chứ, anh bạn Ravan?
Hikari nhìn người truóc mặt - kẻ đang dần lấy lại ý thức sau vụ này...
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:41 am | |
| Nhân vật: Cielo Rosso | Sy Ravan Thời gian: Chiều tối, tag 9 Địa điểm: Hải cảng
Nó lần nữa lướt đi trong làn sương mờ nhạt, tìm kiếm một cái gì lấp đầy khoảng trống này, lấp đầy cảm giác cồn cào quặn đến cả ruột gan.
Nó nhớ, rằng nó còn chờ đợi một ai đó, một ai đó đã không còn ở đây. Nó nhớ, mà lại không nhớ, bóng hình người đó như tan ra, lẩn khuất giữa những ký ức hư ảo. Nó chỉ biết là nó phải chờ...
Dường như có cái gì di chuyển đằng trước...
"Đổ xúc sắc với ta... "
Nó nghe thanh âm lạnh lẽo vang lên từ đâu đó trong cổ họng, nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân...
ÁM SY RAVAN
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:42 am | |
| Nhân vật: Francesco Veleno | Fukashi Hikari Thời gian: Buổi tối - Tag 9/Monat Đông/Jahr 1 Địa điểm: Bến cảng
Hắn bỏ đi. Trong vô thức. Không hiểu được thứ cảm xúc trào dâng khi thấy con số 1 trên xúc xắc là gì.
Trống rỗng.
Thoát tục.
Hắn lang thang, lang thang trong biển sương trắng xóa. Không khởi đầu, không kết thúc. Phía trước hắn, có một bóng người.
Quen.
Tóc đen. Con gái.
- Ghét… - hắn lại rên rỉ - Xí ngầu, cô chơi xí ngầu với ta…
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:47 am | |
| Nhân vật: Sy Ravan | Fukashi Hikari | Cielo Rosso Địa điểm: LogueTown - Hải Cảng Thời gian: Nửa đêm - Tag 9 - Monat Đông - Jahr 1.
Entry #xxx: Bóng ma(7)
"Xong rồi, con 5. Số đẹp đấy chứ, anh bạn Ravan?"
Một giọng nói vang vọng bên tai hắn, nghe chân thực đến lạ kỳ. Ravan có cảm tưởng như bản thân đã ngủ một giấc thật dài, chìm trong cơn mộng mị thật lâu chẳng thể tỉnh lại... Phải rồi, Ravan, Sy Ravan, tên của hắn. Cái tên kiêu hãnh, cái tên đau thương, cái tên nhuốm máu của rừng già, cái tên hắn đã quên đi. Giờ, đã đến lúc phải trở về rồi.
Hắn nhắm mắt bình ổn lại tâm tư của mình. Thật nhanh thôi. Và rồi mở mắt ra để thấy lại chủ nhân của giọng nói khi nãy, một cô gái, với mái tóc đen thẳm thả dài. Dù chỉ còn lại những dư ảnh mập mờ từ sau khi gặp phải làn khói trắng kia, nhưng hắn biết, cô gái này đã cứu hắn. Hai lần.
"Cảm ơn."
"Fukashi Hikari." Cô gái bình tĩnh đưa tay ra, nói.
"Fukashi Hikari." Ravan gật đầu, rồi bắt lấy tay cô lắc nhẹ một cái theo chuẩn mực, mỉm cười. Nụ cười thực tâm của hắn, chứ không phải vẻ ngạo mạn thường ngày. "Tôi nhất định sẽ trả ơn cô."
"Không cần, tôi không làm vậy để được trả ơn."
Thế nhưng cô chỉ vừa dứt lời thì hàn khí lại kéo đến, mang theo lớp sương trắng xóa phủ vào không gian. Hơn ai hết hắn biết cảm giác này - hắn chỉ vừa thoát khỏi nó vài phút trước đây mà thôi. Giờ, lại tới rồi. Bước lên trước một bước, hắn thận trọng nhìn sâu vào trong làn khói kia, và chờ đợi. Quả nhiên vài giây sau một bóng đen dần hiện ra giữa trảng trắng, vừa tương phản vừa hòa trộn vào màn khói kia, từng bước chân hư ảo tiến về phía hắn. Ravan không rút thiết trảo ra, bởi bản năng cho hắn biết dù có dùng vũ khí cũng vô hiệu thôi.
Và, còn cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ kia... cảm giác nhất thiết không thể dùng vũ khí được.
Bởi hắn phải bảo vệ kẻ này.
"Lại nữa sao?" Hikari nhíu mày. "Trò chơi này thật phiền phức, giải quyết một lần cho rồi."
"Không. Lần này để tôi lo." Hắn nhẹ giọng ngắt lời Hikari, đoạn quay lại với bóng đen kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười quen thuộc. Những dư ảnh mờ nhạt hắn có được khi nãy, cũng bao gồm cả màu tóc vàng óng này. "Chỉ là trả nợ cũ thôi."
"Nhỡ anh biến lại thành ma thì sao?"
"Có thành ma cũng đành chịu vậy."
"Chậc, lại khổ tôi phải đối mặt với hai con ma một lúc." Hikari lẩm bẩm, nhưng cũng không phản đối gì nữa.
Cục xúc xắc quen thuộc lại trở về trong tay hắn, nhưng lần này hắn là người gieo. Thoáng nhìn vẻ măt vô cảm kia, Ravan cảm thấy có chút mắc cười. Nhóc con, thành ma hay không cũng vậy cả nhỉ? Nhưng ta vẫn thích ôm một kẻ có thân nhiệt hơn.
Hắn thả rơi cục xúc xắc xuống thềm cát dưới chân.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:52 am | |
| Nhân vật:Fukashi Hikari , Francesco Veleno Thời gian: Tối - Tag 9 Monat Đông Jar 1. Địa điểm; Lougetown -> Hải cảng.
- Ghét... Xí ngầu, cô chơi với ta.
Hikari dừng chân và quay mặt lại nhìn kẻ vừa gọi. Là cái tên tóc vàng, bạn chung phòng kiêm chung nhà trọ đó giờ.
- Ơ hay, lại thêm một mạng nữa à? Hôm nay nhiều ma thật đấy.- Cô nói giọng bông đùa và cười.
Dù gì thì trước đó cô cũng cứu một người nào đó tên Ravan và được người đó đỡ đạn vụ ma ám này. Với tính cách kỳ lạ của cô, cô đã rời khỏi chỗ Ravan và tiếp tục lòng vòng ngoài Hải cảng. Ai ngờ lại gặp người quen ở đây, thôi đành rủ lòng giúp đỡ cho nó vui vui vậy.
Hikari cầm lấy viên xúc xắc và thả nhẹ xuống thềm đá nơi Hải cảng...
- Xong rồi đấy anh bạn. Chào nhé.
Nói rồi Hikari bỏ đi, để lại tên tóc vàng đang từ từ trở lại với chính mình.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:53 am | |
| Nhân vật: Francesco Veleno | Jake | Fukashi Hikari Thời gian: Rạng sáng - Tag 10/Monat Đông/Jahr 1 Địa điểm: Bến cảng
Điều đầu tiên hắn cảm nhận được khi thức tỉnh là cảm giác lạnh lẽo tê cóng thấu tận xương tủy. Toàn thân hắn rệu rã, bất lực trên mặt sàn nham nhở. Và một màu trắng lóa mắt mờ ảo xung quanh. Cảm giác này giống hệt như lúc “đó”. Thất bại. Tuyệt vọng. Và tan nát.
Không! Ta không muốn thua!
Hắn gào lên trong đầu óc, cố cựa quậy chân tay khỏi những xiềng xích vô hình, bật thẳng dậy choàng mở mắt. Để rồi nhìn trân trân ra bức màn sương trắng toát bao quanh.
Từng cơn gió lạnh mang hơi biển thổi vào, sởn gai ốc. Hắn nhận ra mình đang ở bến cảng. Và quan trọng hơn, hắn đã bất tỉnh giữa con đường lát đá. “Ta đang làm gì ở đây vậy?”, hắn ôm đầu, cố nhớ lại xem lần cuối cùng mình uống rượu là lúc nào. Và rồi, những kí ức dần dần hiện ra, vụn vỡ. Điều cuối cùng hắn biết là hắn đang ở quảng trường, đi ra từ cửa tiệm vũ khí, đụng phải tên King Kong và bị ép chơi xúc xắc lần thứ hai trong ngày, và rồi, tất cả chỉ còn lại cảm giác trống rỗng khó hiểu.
Francesco lần tay vào túi áo, không thấy con xúc xắc của mình đâu nữa, đoán chắc hắn đã làm rơi ở quảng trường. Nhưng điều khó hiểu là tại sao hắn lại có mặt ở đây, và ngủ say như chết cả đêm đến lạnh cóng? Hắn quấn chặt hơn chiếc áo choàng đen vào thân hình co ro rúm ró. Tuy sương mù vẫn bao phủ mịt mù, hắn vẫn cảm nhận được những tia sáng của bình minh bắt đầu đâm xuống mặt đất, làm vơi bớt cái lạnh của phong ba. Hắn chợt nhớ ra cả ngày qua còn chưa ăn gì, nhưng cơn đói đã dịu xuống, và điều đó không quan trọng bằng câu hỏi to tướng về những chuyện kì quái xảy ra ngày hôm qua, nhất là khi trong túi áo của hắn vẫn còn yên vị một viên bạch ngọc to đùng mà ai đó cho hắn khi chơi xúc xắc, cũng ngay tại bến cảng này.
Có một người có thể có câu trả lời. Hikari, con nhỏ ở phòng ngay bên dưới hắn.
Khép chặt hai vạt áo vào người, hắn nhanh chóng tìm đường trở về nhà trọ. Lúc này Andrea hay tên bác sĩ đáng sợ cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa rồi.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:55 am | |
| Nhân vật: Sy Ravan | Eden | Cielo Rosso | Fukashi Hikari Địa điểm: LogueTown - Hải Cảng Thời gian: Trưa - Tag 10 - Monat Đông - Jahr 1. Nhận nhiệm vụ Gỗ đóng tàu giúp Kaku
Entry #22: Cố nhân
*Flashback – đêm tag 9*
Ngay khi cục xúc xắc vừa rơi xuống để lộ ra bốn chấm đỏ au, làn sương trắng ma mị xung quanh cũng dần tan biến như chưa từng tồn tại. Màn đêm nhẹ nhàng trở lại nơi bờ biển, cùng với thân thể bất động của một cậu con trai đang đứng đó, da trắng nhợt, mái tóc tán sắc, gần như hòa lẫn với màu của sương. Khi lớp khói cuối cùng biến đi cũng là lúc Cie nặng nề khuỵu xuống, và hắn chỉ vừa vặn đỡ được cậu nhóc khỏi ngã sấp xuống thềm cát lởm chởm sỏi. Và cả cua nữa – hiển nhiên chúng sẽ không vui lòng để người khác đè lên mình đâu.
Nhẹ nâng Cie dậy để đầu thằng bé tựa vào ngực mình, Ravan đưa tay vuốt đám tóc mai phủ xòa trên gương mặt xanh rớt kia ra, kiểm tra hơi thở. Hai mắt nó nhắm nghiền, hàng mi ướt đẫm sương; bờ môi đã dần chuyển thành màu xanh tím nhợt nhạt, và thân thể cũng lạnh lẽo như băng. Nhưng hơi thở của nó vẫn còn, sâu trầm, và đều đặn.
“Xem ra anh tự lo được rồi, vậy tôi đi đây.”
“Cảm ơn cô.” Hắn mỉm cười quay về phía cô gái, nhẹ giọng nói. “Bảo trọng.”
Hikari gật đầu, rồi quay lưng đi khỏi. Còn lại một mình, Ravan cũng nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Cie, để chắc chắn rằng cơ thể nó ngoài việc bị nhiễm lạnh ra, còn lại không có thương tích nào khác. Chỉ là dự phòng thôi. Hắn biết màn sương kỳ lạ kia không gây hại tới cơ thể người bị nó ám, mà ảnh hưởng đến tâm hồn. Khiến họ nhìn thấy ảo giác, khiến tâm trí họ bất an, và khiến họ trở nên yếu mềm.
“Ravan.”
Hắn cắn chặt môi dưới, đôi con ngươi mở trừng trừng nhìn ra bãi cát trống trải kéo dài nơi ranh giới của biển và bờ, để nhắc bản thân rằng trước mặt hoàn toàn không có gì cả. Không có làn khói trắng buông thả sau cảnh rừng già thân thuộc, không có bầu trời sao phương Đông ẩn hiện sau trảng lá dày, không có cả tiếng đàn hát dịu dàng của những đêm lễ hội. Càng không có bóng người lướt trong sương, màu tóc bạch kim tan vào làn khói nhẹ phủ quanh mình, cánh tay nâng lên, cùng ý cười dịu dàng hướng về phía hắn.
“Ravan, thức dậy đi. Trở về với ta, mọi chuyện ổn cả rồi.
Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
“Cha...”
“Ta ở đây. Không sao hết, con an toàn rồi. Đừng sợ gì cả.”
“Không phải... Con...”
“Giờ, cùng trở về với mọi người thôi...”
“Không.”
Hắn nghiến răng buộc bản thân mở mắt ra một lần nữa. Cũng níu chặt lấy cơn đau vừa nhói lên cùng vị máu lan vào khóe miệng để đưa tâm trí trở về, cũng để nhắc bản thân nhớ rằng vị máu cùng cơn đau này là thực. Và cả ngọn lửa thiêu đốt trong lòng – chân thực, như từng thứ cảm xúc đã xé nát tâm can hắn từ lâu thật lâu trước đây.
“Người đã chết rồi.”
Hắn chậm rãi nói, từng từ một. Với bóng ma trong sương, cũng với cả chính mình. Từng phân da thịt trên người đều căng lên, như muốn nổ tung, cổ họng đắng nghét lại. Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, từng câu, từng lời. “Không có gì là an toàn, cũng không còn nơi nào để trở lại. Chúng ta đã bị diệt vong, không còn... chẳng còn mọi người nữa rồi.”
“...”
“Con xin lỗi.”
Con phải đi, Adar. Ravan khi nào xong việc, nhất định sẽ trở lại bên người.
Đem nụ cười mờ nhạt cùng với mọi đau thương cất trở lại trong góc cuối cùng của lòng mình, hắn rời mắt khỏi khoảng không vô định trước mặt, ôm lại Cie vào lòng mà đứng dậy, bước đi thật nhanh. Thằng bé bị lạnh, không thể ở lại nơi này lâu được. Và hắn cũng phải đi tìm Eden. Một đêm bị nguyền rủa thế này, không biết cô nhóc có lại vướng vào rắc rối như bọn hắn không...
“Vẫn còn con, Ravan à.”
Ravan sững lại, trong khoảnh khắc cả ngàn xúc cảm đổ dồn vào đầu hắn, khiến lồng ngực hắn như muốn nổ tung. Hắn biết, cái bóng hiện ra trong màn sương không phải cha mình. Người cha đẹp đẽ của hắn, vị vua vĩ đại của hắn luôn luôn rất mạnh mẽ, rất nghiêm khắc, rất phân minh, và sẽ chẳng bao giờ nói những lời dịu dàng như vậy. Chẳng bao giờ, nếu không phải những lúc hiếm hoi... Vậy nên hắn biết cái bóng đó không phải cha mình, càng không phải linh hồn của người hay thứ gì đại loại vậy. Bị cuốn vào, có lẽ bởi góc khuất yếu mềm trong hắn muốn được nghe lại giọng của người mà thôi. Kẻ đứng trong sương mù không phải cha hắn.
Nhưng bây giờ đến bản thân hắn cũng không dám chắc nữa, khi mà cảm giác trong giọng nói kia chợt thay đổi hẳn. Hắn nhớ cảm giác này. Dù bao nhiêu năm trôi qua, hắn cũng chưa một lần quên đi thứ cảm giác chỉ dành riêng cho người, thứ khao khát mãnh liệt mà sâu thẳm hắn đã có từ khi mới chào đời, thứ bình an tuyệt đối chỉ bằng việc cảm nhận sự tồn tại của người ở xung quanh. Cảm giác ấy chưa từng đánh lừa hắn, và sẽ không đánh lừa hắn.
Ravan quay đầu về phía sau.
“Đi đi,
Con trai của ta.”
Để rồi dừng lại. Vai hắn run lên, nhưng rồi bước chân dứt khoát lại dậm trên nền cát sỏi mà tiến về phía trước, như chưa từng ngừng nghỉ dù chỉ một lần. Gió biển mặn nồng phả vào da mặt hắn tê ran, đập vào đôi con ngươi rát bỏng. Giọt lệ duy nhất còn lại trong mắt hắn đã rơi xuống tự khi nào.
Trên tay hắn, Cie khẽ trở mình, khóe môi run lên thì thầm điều gì không rõ. Ravan cúi xuống nhìn nó, cũng đưa tay nhẹ lau đi hàng nước mắt vừa trượt khỏi khóe mi ướt đầm của đứa nhỏ. Hắn biết bản thân không phải kẻ duy nhất chịu đựng ảnh hưởng của màn sương đêm nay.
“Karl...”
Siết nhẹ vai Cie, ngón tay hắn đều đặn nhịp theo giai điệu quen thuộc, giống như hắn vẫn luôn an ủi Eden. Và giống như cha hắn đã làm trước đây. Nhịp điệu chậm rãi ấy, cùng thân nhiệt của người luôn khiến hắn có cảm giác được bảo vệ. Giống như một lời chú cổ xưa, ấm áp và dịu dàng. Với Eden dường như có công hiệu, nếu có thể phần nào xoa dịu được Cie thì tốt rồi.
“Ravan, về muộn quá. Có chuyện gì vậy?”
“Em có gặp phải bóng ma trong sương mù không?”
“Bóng ma?” Eden chớp mắt nhìn hắn khó hiểu. “Là sao, Ravan?”
“À, không có gì.”
Hắn khẽ cười.
“Chỉ là một người vừa trở về thăm ta thôi...”
*End Flashback*
Hôm sau hắn thức dậy sớm hơn bình thường, dù cơ thể vẫn còn cần nghỉ ngơi thêm chút nữa. Nhưng tâm trí thì không. Dù không hoàn toàn hiểu rõ việc mình đang làm, nhưng Ravan vẫn quyết định để cho thằng bé và Eden ngủ tiếp, còn bản thân một mình trở lại chỗ bờ biển hôm qua. Sương mù vẫn còn dày đặc, nhưng những dấu vết nơi Hải Cảng đều đã bị sóng đem đi rồi.
Ravan tự để cho bản thân một khoảng tĩnh lặng ở nơi này, dù rằng hắn không thực sự thích biển. Nhưng cảm giác nhiệt độ ngầm từ dưới cát truyền lên, gió biển tràn qua người đem theo vị mặn nồng cùng tiếng sóng ỳ oạp đằng xa, kể ra cũng không quá tệ. Hắn ở trên bãi biển ven cảng một lúc khá lâu, trước khi những tiếng động nặng nề bắt đầu vang lên từ bên kia Cảng. Mặt trời đã lên cao, bến cảng lại bắt đầu công việc một ngày của nó.
Đêm qua hắn không để ý thấy một khu xưởng nhỏ đã được dựng lên bên Cảng từ bao giờ. Nhiều súc gỗ được chuyển đến từ trong thị trấn, hắn còn nhận ra vài gương mặt quen thuộc trong số những kẻ chuyển gỗ kia. Hắn nhìn họ, rồi bắt đầu quan sát khu xưởng. Một vài nhân công tất bật, và vùng phụ cận với mặt biển lại càng nhiều gỗ hơn.
Hiển nhiên là một xưởng tàu.
“Anh có vẻ hứng thú với tàu thuyền?”
Một giọng nói vang lên sau lưng hắn, cách chừng hai mươi mét về mé phải và vẫn đang tiến lại gần. Ravan quay đầu lại, liền thấy một gã thanh niên đội mũ che sụp gần hết gương mặt, cổ áo kéo cao, và một chiếc mũi vuông dài đến kì dị. Không cảm thấy sát khí tỏa ra từ bước chân người này, Ravan chỉ nhẹ đặt một tay lên chuôi Lasse, thản nhiên đáp:
“Không hẳn. Ta không thích biển.” Nhưng với thuật đóng thuyền cũng không phải không tò mò. Hắn vẫn luôn nghe về những con tàu lớn, và đọc tài liệu về chúng được ghi chép lại trong khu rừng của mình.
“Anh có thể giúp tôi kiếm vài khối gỗ được không? Chúng tôi đang thiếu người, mà gỗ thì không bao giờ đủ.”
Nên mới tiếp cận người lạ mà yêu cầu thẳng thừng vậy? Hắn lạnh lùng cười. “Ta sẽ không đốn cây.”
“Không, chỉ cần tìm lại giúp tôi số gỗ thất lạc trong lúc vận chuyển qua rừng.” gã bình tĩnh đáp. “Thời tiến này để thêm vài ngày nữa chúng sẽ mục nát mất, mà tôi quá bận không thể lên rừng được. Tôi sẽ trả công anh đàng hoàng, cứ mang gỗ tới xưởng và kiếm Kaku.”
À, thảo nào lần trước hắn mới thấy những khối gỗ không thuộc về khu rừng nằm rải rác trên đường đi. Phải, nếu cứ để vậy, chẳng mấy chốc chúng sẽ mục ruỗng trong khu rừng. Hắn ngừng lại một giây nữa, trước khi gật đầu.
“Được.”
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 1:57 am | |
| Nhân vật: Anniel, Sanoa Thời gian: Buổi tối - Tag 10, Monat Đông, Jar 1 - Sương mù Địa điểm: Hải cảng
Tôi lẽ ra nên bỏ chạy khi nhìn thấy cái cục-đen-thùi-lùi đó. Làm chi ở lại chơi rồi bị nó biến thành ma thế này TT.TT
Chờ mãi mới đến lúc mặt trời xuống núi, tôi cứ quanh quẩn bên mấy góc tối tối trong nhà trọ vì tự dưng thấy sợ mặt trời. Tôi phải đi tìm ai đó cứu tôi thôi, con ma đó đã nói chỉ cần tìm một người bạn nếu họ đổ được số lớn thì tôi sẽ được cứu.
Nhưng mà tôi đâu có quen nhiều người lắm đâu ; A ;
Tôi lượn lượn khắp nơi trong thành, rồi lượn ra ngoài hải cảng.
Thực ra cảm giác trôi nổi này cũng không tồi. Bỗng tôi nhìn thấy một cái đầu vàng khá quen thuộc. A, Sanoa!! Tôi chạy lại gần, định mở miệng ra gọi nhưng những gì thoát ra khỏi miệng chỉ có "Ú... Òa, đổ xí ngầu"
........
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:00 am | |
| Thời gian: Chiều tối - Tag 10, Monat Đông, Jar 1 Địa điểm: Hải Cảng. Nhân vật: Sanoa | Anniel
Bóng ma!!
Tôi đã quyết định dạo một chuyến ra hải cảng, vừa ngồi hóng gió, vừa tiếp tục công việc điêu khắc với mấy thanh gỗ của mình. Tôi hy vọng món quà này sẽ nhanh chóng làm xong trong ngày hôm nay.
Nhưng chỉ vừa ngồi xuống một kiện hàng cạnh cầu cảng, mộ cái bóng đen lù lù hiện ra.
- Ú... Òa, đổ xí ngầu - GYAAAAA !!!
Tôi hoảng hồn tuột xuống khỏi cái thùng, rút con dao lớn nhất của mình ra, sẵn sàng trong thế tấn công. Cái thứ đen đen như khói ấy cứ lượng lờ qua lại. Quan sát thấy nó không có ý tấn công, tôi cất dao lại.
- Mi là cái giống gì vậy? Ít nhất cùng đừng có hù người khác từ sau lưng như thế. -...Òa, đổ xí ngầu...
Không phải chứ, lại cái trò xúc xắc nữa sao. Tôi ngao ngán nhớ về những chiến tích đã dính đến xí ngầu của mình. Chẳng mấy tốt đẹp, một trong số chúng đã làm tôi ăn một đấm vào bụng. Cái bóng vẫn cứ lượn lờ, cứ như nếu tôi không chơi với nó thì nó sẽ ám mãi ở đây vậy.
- Được rồi, 1 lần thôi đây, ta không muốn vừa ngồi khắc gỗ vừa có một làn khói đen vây trên đầu đâu.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:01 am | |
| Nhân vật: Sy Ravan | NPC Kaku Địa điểm: LogueTown - Hải Cảng Thời gian: Trưa - Tag 10 - Monat Đông - Jahr 1.
Entry #22.2:
Khi mang được hơn ba chục súc gỗ về đến Cảng, trời cũng đã ngả chiều. Ravan không tốn thời gian thêm nữa, liền đi thẳng vào khu đóng tàu. Cũng không khó để tìm được Kaku, vì gã là đốc công chính của xưởng này.
"Gỗ đây." Cẩn thận hạ những thanh gỗ xuống sàn nhà, giọng hắn đanh lại khi nhìn vẻ tàn tạ của đám gỗ. Chúng đã ở trên rừng mấy ngày rồi. "Đừng lấy đi sinh mạng kẻ khác rồi phung phí như vậy."
Gương mặt Kaku vẫn trơ như gỗ, nhưng khóe miệng lại kéo thành một nụ cười thích thú.
"Anh thật là một kẻ kỳ lạ." Kaku đưa vài đồng bạc cho hắn. Không nói thêm câu nào nữa, Ravan liền quay lưng đi thẳng.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:02 am | |
| Thời gian: Sớm khuya - Tag 11, Monat Đông, Jar 1 Địa điểm: Quán rượu trái cam >> Hải Cảng. Nhân vật:Sanoa | Ayaji | Skye Flores
Biển trắng.
Tôi quyết định trở lại Hải Cảng. Thật ra là muốn tìm Ayaji, 3 hôm nay không thấy cậu ta đâu cả. Chỉ trở về nhà trọ khi tôi đã ngủ, sáng sớm ra thì không thấy bóng dáng đâu. Nếu được thì tôi muốn rủ cậu ấy cùng lên rừng một chuyến.
Màn tuyết làm không khí trở nên trắng xóa, biển cũng vậy, nhạt màu hơn bình thường. Thậm chí không còn cảm nhận được cái vị mằn mặn nữa, hơi lạnh lấn át tất cả mọi thứ. Mấy con cua cũng trốn đâu mất cả. Tôi ngồi xuống một cột gỗ nơi cầu cảng nhìn xa xăm về phía mặt biển thầm nghĩ không biết chúng tôi sẽ còn ở đây bao lâu? Nếu tuyết cứ rơi thế này, thì chỉ sau một ngày, mọi người sẽ vất vả di chuyển trên con đường đóng đầy tuyết mất.
Tôi lấy khúc gỗ trong túi ra gọt đẽo tiếp cái hình thù chưa rõ ràng của nó nhớ lại chuyện cũ. *flashback* Tag 4: Nhà trọ Mặt trời - Phòng A01
Tôi chưa từng tắm chung với người lạ đó chính là vấn đề. Nhưng dù gì cũng chỉ là 2 thằng con trai với nhau thôi. Tôi cũng chưa hiểu sao bà chị Skye có vẻ hí hửng khi tôi và Ayaji bước vào phòng tắm cùng nhau.
- Tắm dzui dzẻ nhá.
Đó là câu cuối tôi nhận được từ Skye trước khi khép cánh cửa phòng tắm lại. Vừa quay qua đã thấy Ayaji lột sạch quần áo, đang loay hoay chỉnh nước ấm từ cái vòi sen. Hắn có vẻ rất tỉnh bơ, y như cái lúc hắn đề nghị tắm chung vậy. Tôi cởi áo khoác, rồi áo thun của mình treo lên móc gần bồn rửa. Bỗng nhiên một cảm giác âm ấm chạm vào lưng làm tôi giật bắn người.
- GYAAAA!!!!
Ayaji đã đứng phía sau tôi từ lúc nào đang với tay từ phía sau lấy thứ gì đó trên kệ. Hóa ra cái "âm ấm" chạm vào tôi chính là hắn.
- Cậu làm gì mà hét toáng lên thế? Ayaji chưng hửng. - Câu đó tôi hỏi mói đúng!!?? Tôi độp lại, nhanh chóng lách người ra khỏi tình cảnh hiện tại. - Tôi lấy dầu gội. - Cậu có thể nói tôi một tiếng, và tôi sẽ lấy nó dùm cho. - Hê hê.
Cái điệu cười quái đảng đột ngột đó của hắn làm tôi rợn tóc gáy, cứ như hắn nhìn ra được việc tôi đang bị rối bởi chuyện tắm chung này. Sau đó 2 tên chẳng nói gì với nhau nữa, tôi múc nước ấm trong bồn xối ào ào lên người, còn hắn thì dùng vòi sen. "Đây sẽ là lần đầu tiên và duy nhất tôi tắm chung với người lạ!!" Cứ tưởng mọi chuyện êm đẹp cho đến khi Ayaji xong trước, cậu ta tiến lại chỗ để khăn và nói.
- À, chỉ còn một cái khăn tắm. - Sao chứ?
Tôi xối nốt một gáo nước để rửa trôi hết mớ xà phòng còn lại trên người, rồi tiến lại chỗ Ayaji. Đúng là trên kệ chỉ còn 1 cái khăn. Chắc khi nãy mấy bà chị đã dùng nhiều hơn bình thường, con gái hay có thói quen quấn thêm khăn lên tóc để lau khô. Tên tóc xám chụp cái khăn trên kệ và đưa tôi.
- Dùng đi. - Còn cậu thì sao?
Nhưng Ayaji không trả lời, hắn chụp cái khăn lên đầu tôi bằng một tay, và chà sát mái tóc tôi.
- Đàn anh phải nhường cho em nhỏ. - Cái quái!!?
Tôi tức giận kéo cái khăn xuống khỏi mặt, toang hét lại trả đũa hắn, nhưng đã phải dừng lại. Ayaji cười, trông thật ấm áp. Hắn không phải là tên ít cười, nhưng đó không phải là những kiểu cười châm chọc tôi từng thấy trước đây.
- Cảm ơn.
Tôi mở lời, trùm lại cái khăn lên tóc, thật ra là cố ý để hắn không thấy biểu cảm của tôi lúc này.
- Chỉ là cái khăn thôi, tôi không tính phí nấu ăn lần này đâu. - Không, ý tôi là tất cả những chuyện cậu từng giúp nữa.
Im lặng. Tôi nghĩ hắn phải nói gì lại chứ, tôi kéo khăn xuống, lau khô cơ thể và lúc đó Ayaji phụt cười.
- Hahaha, không phải cậu bị cua kẹp đau quá nên phát bệnh gì đó chứ? - Này tôi không đùa dâu nhá!!
Nhưng hắn vẫn cười, mặc cho cảm giác vừa tức vừa ngượng của tôi. Cảm giác tôi đúng là nhỏ tuổi hơn hắn, chỉ là đàn em hay thứ gì đó tương tự. Tôi thảy cái khăn cho Ayaji và hé cửa phòng tắm.
- Dùng tạm đi, tôi nói Skye xin thêm khăn. - Nếu cậu không muốn có tai nạn trong phòng tắm, thì nên mặc quần áo vào trước khi gọi Skye.
Chậc, đó là một lời khuyên chính xác đến từng câu chữ. Và tôi lại khép cửa, vừa mặc quần áo lại vừa hỏi.
- Cậu có vẻ có nhiều em trong gia đình nhỉ? - Ờm, đó là một gia đình lớn, một đống em chắc cũng hơn chục đứa, trai gái có đủ. Ayaji bình thản đáp trong lúc tận dụng cái khăn lau bớt nước trên tóc. - Cậu là anh cả? Vậy cha mẹ chắc vất vả lắm. - ...Đó là một viện mồ côi.
Và tôi không thể hỏi thêm gì sau câu đó. Tôi không biết phải hỏi sao nữa, chỉ là tông giọng thay đổi của Ayaji làm tôi cảm giác như mình nên dừng lại.
*flashback*Mảnh gỗ đã sắp ra được hình dạng tôi ưng ý. Cái này khi hoàn thành sẽ tặng cho hắn, tôi thật sự muốn cảm ơn theo cách của mình, hơn là những đồng ý đơn giản thỏa mãn cái bao tử của Ayaji. Thổi nhẹ lớp mạc gỗ, tôi bỏ sản phẩm nửa vời của mình lại vào túi, quyết định rời cảng trở lại thị trấn với hy vọng trên đường đi sẽ gặp Skye hay Ayaji hay Ruby hoặc bà chị Anniel.
Những người bạn mới của tôi trong chuyến hành trình này, những thứ tôi biết về họ, vẫn còn trắng xóa, mờ ảo như biển lúc này.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:03 am | |
| Nhân vật: Anniel , Kaku Thời gian: Buổi sáng - Tag 11, Monat Đông, Jar 1 - Tuyết rơi Địa điểm: Hải cảng
Tôi lê cái túi gỗ trên đường khi đi tìm Kaku. Tôi nhìn thấy cậu đnag đứng cạnh một con tàu và xem xét bản thiết kế.
-Thế nào rồi? Thấy tôi Kaku hỏi.
Tôi bực dọc ném cái túi gỗ xuống đất.
-Đây, 30 khối, 1 khối khuyến mãi.
Kaku nhặt cái túi lên một cách rất nhẹ nhàng, chẳng bù cho tôi cứ phải kéo lê nó mãi vì nhấc không được.
-Đúng là loại gỗ tôi cần. Cám ơn nhé. Cậu ta tươi cười, còn tôi thì bực dọc. Cậu ta có biết tôi phải mất 4 ngày mới kiếm được ngần ấy gỗ không. Có vẻ nhận ra tôi đang bực, cậu ta cầm một cái hộp gỗ tới và đưa cho tôi.
-Đây là để cám ơn. Dù sao thì, chúc may mắn trong cuộc hành trình sắp tới, cậu sẽ cần đến những vật trong này đấy
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:04 am | |
| Nhân vật : Train Heartnet , Kaku Địa điểm : hải cảng Thời gian : sáng – tag 9/ Monat Đông/Jahr 1
Một thân, một mình trong cơn đói meo, đi kiếm thức ăn, ngoài cái quán kia ra thì Train chỉ còn biết cách mà anh đã dùng khi lần đầu đặt chân lên cái đảo này, tự cung tự cấp, nói trắng ra là đi câu cá đấy. Dang hai tay sảng khoái, từng làn gió biển, mùi hương quen thuộc của biển phả vào da vào tóc anh. Thật thoải mái. Cơn đói tưởng chừng như đang cào xé, một khoảnh khắc, tan biến. Nhưng rồi nó cũng quay lại. Thở một hơi dài, anh mướn một cần câu, ngồi ở một phần gỗ được xây dài khoảng mười thước từ bờ thường là nơi các ngư dân neo tàu thuyền, chờ những chú cá đớp mồi...
Vừa ngồi đợi vừa ngẫm những câu hát mà anh yêu thích:
"Every time you're near I feel like I'm in heaven, feeling high I don't want to let go, girl. I just need you to know girl.
I don't wanna run away, baby you're the one I need tonight, No promises. Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms
Hey baby, when we are together, doing things that we love. Everytime you're near I feel like I'm in heaven, feeling high I don't want to let go, girl. I just need you to know girl. I don't wanna run away, baby you're the one I need tonight,
No promises. Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms I don't want to run away, I want to stay forever, thru Time and Time.. No promises I don't wanna run away, I don't wanna be alone No Promises Baby, now I need to hold you tight, now and forever my love
No promises ..... "
Cùng những tiếng sóng vỗ vào bờ rì rào, những âm thanh vi vu của gió, tạo nên một khúc nhạc trầm bổng. Thả hồn mình cùng với những tiếng nói, âm hưởng của thiên nhiên trong sự yên bình buổi sớm. Chợt Train thấy một bóng dáng màu cam nhỏ bé di chuyển ngang dọc ngay bờ biển.
_Cái gì thế kia? - Tự hỏi, anh buông cần, nhẹ nhàng bước tới gần.
"Cua sao??? Cua..... có lẽ ăn ngon hơn cá nhỉ? Chi bằng bắt vài con ăn thử?" - Anh không chần chừ mà bay tới chụp lấy mấy con cua béo mọng kia, cơn đói không ngừng thúc giục. Những con cua chạy toán loạn, nhưng tất nhiên cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của anh, chưa đầy năm phút một con đã bị trói lại, ném vào phía bên cạnh ba lô của anh.
_Không ngờ nhìn vậy mà chạy nhanh thế a, lại còn hung dữ nữa chứ! Thật là đau nha. - Train xoa xoa ngón tay bị những chú cua kia kẹp phải, than thở.
_Chỉ bắt được có 3 con, đành vậy, dù sao có còn hơn không, xử lí ba con này trước tính sau. - Thầm an ủi, nhanh chóng món cua nướng đã lấp đầy khoảng trống trong bụng anh.
Đang thong dong đi trả lại cái cần câu vô dụng kia. Giật mình bởi một giọng nói quen quen vang lên bên cạnh.
_Lại không có việc gì làm mà đến đây nhàn nhã đi câu cá sao anh bạn? - Kaku - một người đóng tàu lần trước anh tình cờ gặp trong một lần đi hái cam cho Nojiko mà lạc đường, vẫn tư thế quen thuộc, khoanh tay dựa mình vào một cái thuyền lớn đang đóng dở bên cạnh.
_À, không chỉ là tính đi bỏ bụng vài con cá thôi. - Train khách sáo đáp lại.
Nhìn cái thuyền bên cạnh Kaku, Train thầm tán dương tài năng của tên kia, và từng bước lại gần chạm vào nó.
_Đây là thuyền anh đóng sao? - Train hỏi
_Đúng vậy, theo một đơn đặt hàng của một nhà buôn gần đây. - mỉm cười, Kaku quay đầu dõi theo từng hành động của người kia.
_Vậy à? Nhìn nó ... có vẻ tốt đấy nhỉ? Không ngờ anh lại là một thợ đóng tàu chuyên nghiệp như vậy. - Phóng thân mình lên, tay khẽ chạm vào từng thành phần của chiếc thuyền, liếc mắt nhìn xung quanh thân tàu, đánh giá cao trình độ chuyên môn của Kaku.
_Quá khen, quá khen rồi, tôi chỉ là một trong số những người đóng tàu ở đây thôi, ở cảng còn có hàng tá người hơn tôi. - Kaku khiêm tốn trước những lời khen tặng kia.
_Nhưng sao anh không đóng tiếp? - Train thắc mắc, nghi hoặc nhìn tên mũi dài.
_À đó là vì vẫn còn thiếu những mảnh gỗ để đóng nó, tôi vẫn đang tìm người tìm giùm đây. - Khuôn mặt Kaku trầm một chút lộ ra vẻ chán nán, thở dài.
_Hay là để tôi tìm giùm anh dù sao thì cũng mới ăn xong, lại không có việc gì làm, ăn không ngồi rồi, chắc sẽ thành con heo mất. - Suy nghĩ một lát, Train đề nghị.
_Thật không? Được sao? Vậy lại phiền anh một lần nữa rồi. - Kaku thầm reo lên trong sung sướng, không nghĩ rằng tên kia sẽ đồng ý đi lấy gỗ giùm anh.
_Ha ha ha không sao không sao, tôi chỉ cần thù lao như trước là được rồi. - Mặt không chút biến sắc, tự mình đề nghị kiếm giùm người ta, cứ tưởng anh đột nhiên lại tốt bụng, rảnh rỗi sinh nông nổi nhưng không, lại là vì có mục đích.
_Ha ha ha thế thì không thành vấn đề, chuyện nhỏ chỉ cần có người giao gỗ cho mình là may rồi. - Kaku cũng hào sảng, rộng rãi đồng ý lời đề nghị kia.
Sau khi nhanh chóng nhận nhiệm vụ của mình, Train bắt tay vào việc...
*end flashback*
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:06 am | |
| Nhân vật : Train Heartnet , Kaku Địa điểm : Hải Cảng Thời gian : sáng – tag 11/ Monat Đông /Jahr 1
Rút kinh nghiệm lần trước, phải khiêng tận ba muơi khúc gỗ kia về, sau bữa đó vai Train như muốn rụng rời ra, giờ thì thuê được một chiếc xe kéo để mà di chuyển cái đống ấy về điểm hẹn. Từng bước từng bước di chuyển nặng nề trong thời điểm bình minh của buổi sớm. Phải gọi đây là một trong những khoảnh khắc trên biển đẹp nhất mà từ trước đến giờ anh được nhìn thấy. Nó như một đoạn phim chiếu chậm, từ từ dần dần dịch chuyển thời gian xung quanh. Trái với khung cảnh hoàng hôn, mặt trời là một quả cầu rực ánh lửa đỏ cuối cùng của mình rồi phút chốc tan biến chìm xuống biển sâu, trái với những lúc trưa, mặt trời ánh lên những tia hào quang chói mắt người nhìn, mặt trời giờ khoác lên mình một màu dịu nhẹ, hòa nhập với cảnh sớm êm đềm, bình dị. Bên cạnh đó, những đám mây trắng không hình thù đang tụ tập lại, chen chúc nhau soi mình xuống mặt đại dương. Và từng đợt sóng cũng không còn dồn dập đập vào bờ như trước mà chỉ rì rào rì rào cứ thế mà kéo dài mãi. Trên mặt biển trong veo tựa như gương kia, không dậy sóng, giờ xuất hiện từng làn nước lăn tăn nô đùa tắm mình trong không khí ấm áp của buổi sớm. Bãi cát vàng trải dài bao bọc lấy biển cả xuất hiện vài hình bóng nhỏ bé di chuyển nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện bên những cái hang được đào sâu, chỉ tiếng động của cơn sóng nhỏ lan đến bờ cũng khiến chúng giật mình chui tọt vào nơi trú ẩn, rồi thoáng chốc lại trồi dậy tiếp tục vo tròn những hạt cát thành các viên bi dễ vỡ quang chỗ của chúng. Loáng thoáng lại nghe được tiếng lao xao của tán cây đung đưa va vào nhau bởi cơn gió thổi vào. Rồi những âm thanh của chim chóc dần vang, nhưng không ồn ào làm cho ta có cảm giác chúng là những ca sĩ ngân nga khúc hát trong nền nhạc dạo du dương kia. Và thời gian phút chốc tưởng chừng dừng lại, để quan sát từng chi tiết tuyệt đẹp của thiên nhiên trong khoảnh khắc này. Chỉ với những âm thanh, những nét đẹp bình dị ấy, mà mọi sự ưu phiền, mệt mỏi và cả những kí ức đau buồn, tất cả đều tan biến. Hít một hơi thật dài để cảm nhận mùi hương của biển và một luồng khí thoải mái, tràn đầy sức sống của ngày mới dâng trào trong anh, một lần nữa như được tái sinh vậy. Tận hưởng thiên nhiên nhưng cũng không quên nhiệm vụ kia, anh tiếp tục kéo chiếc xe kia đi đến nơi giao hàng, nhưng giờ lại khác tinh thần phấn chấn hơn có lẽ cảnh sắc kia đã tiếp cho anh một luồng năng lượng tinh thần vô hình chăng?
_Hàng đã đến rồi đây! - Một tây chấm mô hôi trên trán, một tay từ từ thả tay cầm của xe gỗ, anh cười rãng rỡ với người kia.
_Ồ! Thật là cám ơn anh, nếu không có anh tôi không biết làm sao để kiếm ra đống gỗ này và hoàn thành cái thuyền này cho nhà buôn kia đúng hẹn. - Kaku khách sáo mỉm cười đáp.
_Khách sáo khách sáo quá rồi, tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, vả lại đâu có không công đâu mà anh phải ngại. - Train xua tay nói.
_Ha ha ha đúng thế đúng thế, là tôi quá khách sáo rồi. - Kaku bật cười trước tính tình thẳng thắn của người thanh niên kia, đồng tình đáp.
Come back đưa gỗ cho Kaku ....
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:08 am | |
| Nhân vật: Kanna Hatsumi | NPC Kaku. Địa điểm: Hải cảng. Thời gian: Tối - Tag 11 - Monat Đông - Jahr 1. Nhiệm vụ: Gỗ đóng tàu giúp Kaku.
- Này cô nhóc, đang đi tới khu rừng phía Bắc à?
- Có gì không? - Nó ngửa cổ lên nhìn chàng trai mũi vuông đang ngồi trên nóc nhà.
- Cô nhóc có thể kiếm giúp tôi một vài khúc gỗ không? Loại gỗ tôi cần cũng nằm ở khu rừng đó. - Anh ta có thể dễ dàng nhận ra nhờ hai cái giỏ nó đang cầm trên tay. Loại giỏ đó có nhiều nhất là ở quá rượu của Nojiko.
- Vậy ra anh là Kaku. Tôi sẽ làm nếu anh trả công. - Nó cười trêu chọc.
- Mang gỗ về trước rồi tôi sẽ tính tiền bạc sau.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:10 am | |
| Nhân vật: Kanna Hatsumi | NPC Kaku. Địa điểm: Hải cảng. Thời gian: Sáng - Tag 12 - Monat Đông - Jahr 1. Trả nhiệm vụ: Gỗ đóng tàu giúp Kaku.
Bịch!
Nó thả đống gỗ trên vai xuống đất. Ây da, nó không nghĩ là vác thứ này mệt như vậy. Kaku có vẻ như cũng đã nhận ra sự hiện diện của nó, anh nhảy thoăn thoắt qua các mái nhà rồi đáp xuống đất.
- Whoa, em làm tốt hơn anh nghĩ đấy.
Anh chàng mũi vuông tháo chồng gỗ ra và xem xét lại lần cuối trước khi đưa nó 10 khúc gỗ và 1 ít tiền. Nó không biết là nên làm gì với đống gỗ này nữa?
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:15 am | |
| Thời gian: trưa chiều , Tag 11, Monat Đông, Jar 1 Địa điểm: Hải cảng Nhân vật: Rimika Kiran | NPC Kaku Tương tác nhận nhiệm vụ tìm gỗ đóng tàu
Ván gỗ cũ kĩ ọp ẹp, mỗi bước chân đặt lên đều vang lên những tiếng cọt kẹt như than đau, tiếng sóng biển ì oạp vỗ vào mạn thuyền. Cô dừng chân lại giữa cây câu, đưa mắt nhìn biển xa và những con thuyền cũ neo đậu một góc hải cảng. Tuyết rơi phủ kín con đường, cây cầu và sàn con tàu nhỏ bên cạnh. Cô lại gần con tàu, nhìn qua một lượt, chắc chắn nó là con tàu vô chủ rồi mới lấy đà nhảy lên. Phủi một góc boong tàu đầy tuyết trắng,cô đặt xuống một chiếc khăn giấy mỏng rồi nhẹ nhàng ngồi lên, thả chân qua chỗ trống giữa hai cột lan can, lơ lửng trên mặt biển.
Gió thổi mái tóc cô rối bùng, lướt qua má đến rát bỏng.Tuyết bay bay rơi xuống chạm vào mặt biển nhanh chóng tan ra,những bông khác vương lại trên con tàu và người cô.Cái lạnh của biển đang cắt thành vệt trên da, co người rúc vào sâu trong vạt áo và chiếc khăn ấm áp, cô luồn tay vào túi lôi ra một phong thư màu đỏ.
''Haruki, từng là kiếm sĩ kiêm sát thủ, thuyền trưởng bang hải tặc Red Scraf trong trận chiến năm đó,hiện đang sống ẩn thân dưới danh nghĩa thợ rèn kiếm trên một hòn đảo vùng trung lập.Tuy nhiên có lời đồn cậu ta vẫn tham gia vài băng hải tặc nhưng chỉ trong thời gian ngắn...''
Đầu óc gần như trống rỗng khi nhớ lại những điều được cho biết về hai chữ ''Haru'' ám ảnh kia, cô ngước nhìn bầu trời nặng trĩu những đám mây xám xịt.Bác? Bố ruột? Kẻ thù? Ân nhân? Còn gì nữa? Cô không có ý định tìm hiểu rồi cảm thấy bất lực như thế này. Tìm được ông ta, cô có thể làm gì được cơ chứ? Cô không thể giết chết ông ta, mẹ sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng chính cô cũng không thể tha thứ cho người đã giết mẹ mình. Trong những câu truyện được kể, cô vẫn nghĩ rằng đó là người đàn ông tài giỏi mạnh mẽ có thể bảo vệ mẹ con cô. Người có nụ cười rất đẹp, rất hiền, một người nóng tính luôn gây sự với mẹ nhưng thực chất vô cùng dịu dàng.
Cô nhớ ngày ấy, trên boong tàu vương đầy máu, mái tóc vàng, đôi mắt vàng và nụ cười dịu dàng, người đàn ông chặn cho cô một đường kiếm, cứu sống cô thoát chết trong gang tất. Bế cô - ướt đẫm bởi máu và nước mưa - rũ rượi trên tay,băng qua những xác chết vào một căn phòng trên tàu băng hải tặc của ông. Cô thiếp đi vì đau đớn và thiếu máu, chỉ nhớ lại hình ảnh ông nhẹ nhàng lau rửa những vết thương, băng bó và thay đồ cho cô. Hơi ấm của bàn tay trên trán khiến cô an tâm ngay trên một con tàu xa lạ của kẻ thù. Rồi người đàn ông ấy biến mất, ngay khi cô vừa tỉnh lại. Biểu hiện kì lạ của thuyền viên con tàu đó khi ấy, đến giờ cô mới hiểu.
Mười một năm trước,giữa bờ biển thấm đỏ máu tươi, đứng ngược nắng và bầu trời hoàng hôn sau lưng rực một màu đỏ quạnh, người đàn ông ấy bế trên tay mẹ cô, đôi kiếm cắm hai bên. Trên con tàu đang chạy ra khơi, cô chỉ thấy bóng dáng đó đen dần, nhỏ dần, chẳng thể nhìn rõ gương mặt. Tất cả nhòe đi cùng nước mắt và sự hận thù. Thuyền trưởng băng hải tặc Red Scraf, lời thề sẽ trả thù cho mẹ ám ảnh cô suốt mười một năm, ăn sâu vào cơ thể cùng những vết thương khi luyện tập cùng bố.
Chỉ là một.Tất cả chỉ là một. Người đàn ông dịu dàng hay tên sát thủ tàn nhẫn, người thợ rèn kiếm tốt bụng hay thuyền trưởng băng hải tặc khét tiếng, chắc hẳn phải có hàng chục vỏ bọc chưa xác định nữa của ông ta. Cô bật cười chua chát, cảm giác như muốn rút hết máu trong người tách ra mà ném trả lại con người đó.Cắn môi đến bật máu, cô cố gắng kìm không để nước mắt chảy ra. Phí nước mắt vì những điều này thật vô nghĩa. Cô sẽ khóc, sau khi ép ông ta phun ra tất cả mọi thứ, sau khi quyết định có lấy mạng ông ta hay không. Còn bây giờ, nhiều việc khác buộc cô phải làm, trước hết là tìm nơi ông ta đang trốn - điều duy nhất người phụ nữ kia không điều tra ra.
Cô đưa tay quệt những bông tuyết vương trên mi, cô thả người nằm ngã ra sàn tàu, mặc kệ tuyết đang thấm lạnh sau lưng và tóc. Bầu trời vẫn xám xịt, nặng trĩu, những bông tuyết trắng lơ lửng như chực rơi vào sâu đáy mắt. Tiếng sóng biển đều đều vỗ bờ du hồn, cô thấy mệt mỏi, muốn ngủ tiếp đi...
- Nếu muốn sử dụng tàu, cô nên hỏi người sở hữu trước. Bật dậy, con tàu chao nghiêng đột ngột khiến cô phải bám vào thành. Ngước nhìn phía cây cầu nơi phát ra tiếng nói, cô nhận ra người gác cảng quen thuộc. Kaku mỉm cười, tiến lại gần đỡ cô trở lại cây cầu. - Một cô gái có thể ngủ trưa giữa trời lạnh thế này trên một con tàu bỏ không à?
Cô ấp úng, hai má nóng dần, không biết trả lời sao cho hợp lí. Lôi từ trong túi chiếc bình nhỏ rót một cốc trà nóng đưa cho cô, anh chàng kéo cô quay trở lại hải cảng, bước vào một căn phòng nhỏ,có vẻ là nơi ở của người trông cảng.Hơi ấm sực lên cùng hương thơm của trà, cô bất giác chỉ biết cảm ơn.
Người đàn ông nhìn cô, ném thêm vài thanh củi vào lò sưởi rồi bật cười : - Nếu cô thấy rảnh rỗi, tôi sẽ bày cho vài trò vui giết thời gian. Đi câu cua hoặc vào rừng kiếm gỗ cho tôi chẳng hạn. Cô mở to mắt nhìn người đối diện, khẽ thốt lên ngạc nhiên : - Câu cua? - Cô không biết à? Có chỗ câu cua khá đặc biệt ở đây đấy. - Chỉ cho tôi, tôi muốn thử Kaku nhìn người con gái mắt sáng rực vì hai chữ câu cua có vẻ ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng gật đầu, lôi từ trong tủ ra vài thứ dụng cụ, vừa dẫn đường đi vừa giải thích căn bản. . . . Vài tiếng trôi qua, cô trở về với ba con cua béo mầm và ngón tay đầy những vết kẹp. Người đàn ông đi bên cạnh liên tục cười vì sự hậu đậu để cua cắp của cô nhưng cũng cẩn thận băng bó chúng lại.Họ chia tay nhau, và hứa sẽ gặp lại khi cô tìm cho anh ta đủ ba mươi thanh gỗ. Anh ta có vẻ đang ấp ủ ước mơ đóng một con tàu thật lớn và đang vận động mọi người tìm gỗ hộ. Cô khá hứng thú với điều đó, và không ngần ngại nhận lời, như một sự đáp trả lại cả buổi anh ta đã đi câu cua với cô.Cái trò tìm kiếm gỗ cùng với tìm cam tốn khá nhiều thời gian, nhưng có tác dụng luyện tập kha khá, ít nhất cơ thể có vẻ năng động hơn. Trên đường về, cô thấy lạ vì lấy lại sự bình tĩnh dẽ đến thế,nhanh đến không tưởng. Cô tự trêu mình, liệu có phải cô đã đến lúc chai lì cảm xúc rồi không. Bệnh vô cảm như người ta vẫn nói.Chắc không nhỉ?...
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:16 am | |
| Nhân vật: Cielo Rosso | Sy Ravan | Karlheinz von Hermann | NPC Thời gian: Sáng, tag 13 Địa điểm: Hải Cảng Nhận Nhiệm vụ: Gỗ đóng tàu Entry #26 - Bình minh
Tia nắng đầu tiên trong ngày tìm đến nơi vỗ dĩ nó vẫn hay đáp xuống, hạnh ngộ cùng với một cậu nhóc tóc vàng mềm mịn như tơ, vỗ nhẹ lên bờ mi cậu và đánh thức đôi đồng tử hai màu trong veo như pha lê xanh và đỏ. Bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say nồng trong màn đêm. Cie ngồi dậy, chớp chớp mắt, phần vì cảm giác ánh nắng ấm dịu dàng vuốt ve bờ mi làm cậu thấy dễ chịu, một phần khác do nhận ra đã đến lúc phải thức dậy.
“Đi đâu vậy?” Từ sau lưng, Ravan cất tiếng hỏi, dù hắn cũng nửa phần đoán được ý định bên dưới thân hình mảnh dẻ kia.
“Ngắm bình minh.”
Ba từ đơn giản thoát khỏi đôi môi mềm mại. Rồi không nói thêm gì nữa, gương mặt ấy vẫn lạnh trơ khi cậu thiếu niên kéo mũ lên trùm kín đầu, tiếp tục rải bước lên nền tuyết trắng trước mặt.
Bóng tối vẫn chưa tan hết hoàn toàn, dù ánh nắng đang từ từ chiếm hữu khoảng không gian của ngày mới. Màu xanh lá hơi lạnh từ buổi đêm cũng trơ lì ra đó, như chút gì lưu luyến dai dẳng, không muốn rời xa, nằm chen chúc loang lổ giữa những vệt vàng cam, đỏ thắm tươi tắn của bình minh.
Đôi giày trắng nhẹ nhàng đưa chủ nhân nó tiến về phía đại dương. Nơi khoảng không rộng lớn ngút tầm mắt, vẽ ngang một đường chạm đến biển. Nơi duy nhất có thể ngắm cảnh mặt trời mọc cách trọn vẹn, thoả sức và hoàn hảo.
Nơi tuyệt đối không thể thay thế…
Cie đang đứng trên một dải cỏ mọc ven biển, không có ý định dẫm lên nền cát còn ướt đẫm thuỷ triều đêm qua, mắt hướng về phía đường chân trời đỏ rực. Gần chỗ cậu, thấp thoáng là mấy mảnh vỡ từ con tàu đắm nào đó, có lẽ do trận bão lần trước thổi dạt vào, cùng với vài súc gỗ xếp ngay ngắn xung quanh mấy món công cụ. Dường như người ta đang tính sửa lại nó, nhưng dù có làm gì đi nữa, thì cũng không liên quan tới cậu. Bởi vì thứ Cie quan tâm lúc này chỉ có một.
Bình minh.
Karl rất thích ngắm bình minh. Cie không hiểu nổi tại sao người đó bị cuốn hút bởi khung cảnh này đến thế. Chỉ đơn thuần là một hiện tượng tự nhiên, không hơn không kém, lặp đi lặp lại đến mức nhàm chán. Bầu trời hết đen lại chuyển sang đỏ, những vệt mây cứ ngày này qua ngày khác loang lổ trên nền trời. Khối cầu bừng lên, sắc đỏ tan ra, nhẹ nhàng trong thoáng chốc, rồi rực sáng và nóng đến chói lọi, ngăn bất cứ ai nhìn vào nó. Những vệt màu hư ảo trên nền trời biến đi, nhường chỗ cho sắc xanh trắng đơn giản nếu ngày nắng, xám ảm đạm trong ngày mưa, màu thê lương trong những cơn bão bùng u tối.
Mà khoan, mưa bão thì cũng không có bình minh đẹp, không có cảnh mặt trời trồi lên từ chân trời đỏ ối. Cảnh vầng dương ló rạng chỉ tỏa sắc vào những ngày quang mây. Và hôm nay, thực sự là một ngày như vậy.
Cie đứng đó, nhãn cầu màu đỏ như hoà vào làm một với sắc thắm đang nhạt dần trên những tàng mây, dần bị thế chỗ cho nắng vàng khi mặt trời lên cao. Vầng dương trở nên ngày một sáng, và nền trời phản chiếu trong con ngươi màu lá cũng dần mất đi những gam màu nóng hổi, chậm rãi chuyển sang sắc thiên thanh dịu dàng. Khiến cậu thiếu niên tóc vàng hơi cúi xuống, bảo vệ đôi đồng tử khỏi những tia nắng đã bắt đầu chói chang.
Tại sao bình minh lại cuốn hút Karl đến thế?
Câu hỏi đó, có lẽ từ lâu đã không thể trả lời…
“Này cậu kia!”
Tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ Cie, khiến cậu đảo người về phía nguồn âm. Cử chỉ duy nhất chứng tỏ cho người đối diện thấy mình đang nghe, bởi nét mặt Cie vốn không hề thay đổi.
Kẻ vừa gọi cậu là một thanh niên, có lẽ cũng khá trẻ, tóc màu cam và nước da hơi rám nắng. Đặc điểm nổi bật nhất trên gương mặt anh ta, có lẽ là cái mũi dài chưa từng thấy, đầu hơi vuông và bạnh ra một cách kì lạ, trông hệt như một khúc gỗ.
Với người bình thường, hẳn sẽ có vài cặp mắt nhướng lên bất ngờ vì diện mạo ấy. Nhưng Cie thì khác. Gương mặt trắng như sứ vẫn bình thản, đồng tử trong ngần cũng lặng tựa làn nước thu không gió thổi, chỉ đôi lông mày hơi nhếch lên tí tẹo là dấu hiệu duy nhất rằng cậu đang chờ đợi câu hỏi, hay yêu cầu, hay bất cứ lí do nào khiến người thanh niên kia gọi cậu.
“Nhìn thấy con tàu đó không?”
Anh chàng vui vẻ chỉ tay về phía con tàu nằm ngả mình trên bãi cát, dường như không hề chú ý đến vẻ dửng dưng của Cie. Đôi đồng tử hai màu theo đó, cũng lướt qua từ khung tàu cho đến những tấm ván hỏng, mở ra một lỗ thủng toang hoác trên khoang. Cột buồm gãy đôi, ngả xuống như một cái cây bị gió bãi thổi đổ. Cánh buồm rách tan hoang nằm rũ rượi trên boong tàu ráo hoảnh, ngổn ngang lẫn lộn với những mớ dây thừng, thùng, xô nằm vương vãi mỗi nơi mỗi chỗ.
“Trận bão hôm trước thổi nó dạt vào đây đó.” Người thanh niên xởi lởi nói, đoạn huơ tay sang trái. “Chỗ đó đó, nhìn thấy không?”
Ánh mắt Cie nhích một chút theo anh ta, hơi nhíu lại vì cậu không nhận ra điểm gì đặc biệt. Những tấm ván ở đó còn nguyên, dù một vài cái có dấu hiệu rạn vỡ, nhưng rõ ràng, vẫn đủ sức gắn kết với nhau.
“Sống tàu ở vị trí đó,” Anh ta khẽ thúc một cùi chỏ vào tay Cie, mỉm cười thân thiện, có lẽ cũng đoán ra cậu thiếu niên không hiểu mình đang chỉ vào cái gì. “Nhìn có vẻ tả tơi thảm hại vậy thôi, nhưng thực ra hỏng hóc không lớn lắm. Sống tàu mới là mấu chốt của vấn đề, và thật may mắn là sống của cô bé này vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần dựng lại cột buồm, may lại cánh buồm đó, phải, có lẽ tôi sẽ nhờ vài cô gái làm việc này đấy, và lấp lại lỗ thủng ấy nữa thôi…cậu sẽ thấy, cô bé sẽ lại kiêu hãnh hiên ngang tung mình giữa biển khơi.”
Cie khẽ gật đầu, ra chừng đã hiểu. Vậy ra người thanh niên này là thợ chữa tàu.
“Nhưng vấn đề là tôi không có đủ gỗ.” Ánh mắt anh ta giờ đang lom lom gắn vào cái lỗ thủng trên thân tàu, tựa hồ như áng chừng lượng gỗ phải sử dụng để hoàn thành công việc. “Cậu hiểu chứ?”
Đôi mắt Cie hơi nháng lên vài tia sáng. Cậu hiểu. Và cậu cũng hiểu luôn mục đích của người thanh niên này khi gọi cậu. Chẳng ai rảnh hơi tự dưng bày đặt nói chuyện tào lao.
“Lỗ hổng quá lớn. Hơn nữa, có vài tấm ván ở chỗ kia cũng cần thay. Chỗ này…” người thanh niên quay lại, nhìn đống gỗ một cách kĩ lưỡng, rồi quay sang Cie quả quyết, “không hề đủ để sửa chữa những hỏng hóc ấy, tôi tự hỏi là cậu có thể giúp tôi được không?”
“Giúp?” Cie hỏi lại, lần đầu tiên nói một từ với người thanh niên kia.
“Phải, tôi có việc phải vào thị trấn. Sơn cũng thiếu nữa, phải đi mua thêm. Đáng ra tôi có thể tự mình đi mua sơn, sau đó kiếm gỗ, nhưng e là thời gian hoàn thành cô bé này hơi bị gấp. Tôi tự hỏi, cậu có thể giúp tôi kiếm một ít gỗ không?”
Đôi chân mày thanh mảnh khẽ nhíu lại, nhưng vừa lúc từ ‘không’ gần như thoát khỏi cái miệng nhỏ, thì đột nhiên Cie thấy người thanh niên nhảy vút lên không trung, lao bắn đi như thể anh ta là một mũi tên chứ không phải con người.
“Vậy nhé. Cảm ơn vì đã giúp đỡ. Tôi phải vào thị trấn ngay bây giờ đây.”
Cie nhìn theo cái chấm màu da cam bay vút lên nền trời xanh, rồi biến mất một cách đột ngột, và nhìn xuống con tàu hỏng.
Vậy là cậu phải đi lấy gỗ à?
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:18 am | |
| Nhân vật: Saraki Takeshi | Kaku Địa điểm: Hải cảng Thời gian: Tag 13/ Monat Đông/ Jahr 1 Nhận nhiệm vụ tìm gỗ đóng tàu
Rời khỏi tiệm kiếm của Ippon-Matsu tôi đi tới Quán Rượu Trái Cam theo lời gợi ý của Ippon.
*Xoạt*
Dẫm lên lớp tuyết đã khá dày trên quảng trường, đưa tay đón một đóa bông tuyết đang nhẹ rơi trước mặt, chạm tay vào liền tan ra, như một quy luật thường ngày của cuộc sống. Bông tuyết sẽ tan biến, đẹp lộng lẫy khi nó xuất hiện trên thế giới và cũng rồi lặng im tan biến trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Nắm chuôi thanh Fuyukaze, như để lấy lại chút tinh thần sau phút giây trầm lắng của bản thân, tôi lại tiếp tục đi, mục tiêu đổi lại là Hải Cảng, trời đông thế này thì Quán Rượu khá náo nhiệt đấy nhưng Hải Cảng sẽ nhanh không còn ai, hi vọng tên Kaku kia vẫn còn ở đó.
Gió đông nhè nhẹ thổi từ đất liền ra biển, nó gợi cho ta cái cảm giác lạnh lẽo man mác buồn.
“Kaku~~~”
Tôi hét lên ngay mặt biển, tiếng hét như truyền đi theo gió vang vọng khắp hải cảng trống vắng khó mà tìm ra một bóng người. Một bóng đen thoăn thoắt giữa những chiếc thuyền nhỏ lướt qua lướt lại sau đó dừng ở trên một mũi tàu gần tôi.
“Có chuyện gì vậy? Lại gặp nhau nữa rồi, anh bạn!”
“Một ông chủ tiệm vũ khí tên Ippon nói với tôi rằng cậu có việc cho tôi làm, đúng không?”
“Ahaha! Đương nhiên là có rồi, công việc không nặng nhưng hoàn cảnh không được vui cho lắm!”
“Không được vui?”
“Khu rừng phía bắc!“ - Kaku gằn giọng.
“Nơi được đồn là có những sinh vật nguy hiểm?”
“Đúng vậy, mùa đông này chúng sẽ ít đi săn lẻ, nên việc gặp một con nghĩa là gặp cả bầy đấy, Saraki”
“Ta thích làm việc khó! Việc của ngươi là gì, Kaku ?”
“Ta chỉ cần một ít gỗ quý để sửa chữa tàu thôi. Cậu xem cây nào không bị phong hóa trong mùa đông là được!”
“Ta sẽ tìm chúng cho ngươi, bao nhiêu cây”
“Uhm… 30 là được!”
“Thành giao!”
Tôi cười và đi trở vào thị trấn, hướng về Quán rượu Trái Cam.
“Chúc thành công nhé, Saraki!” - Kaku vui vẻ nói với theo.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:20 am | |
| Nhân vật: Cielo Rosso | Sy Ravan | Karlheinz von Hermann | NPC Thời gian: Về chiều, tag 13 Địa điểm: Hải Cảng Trả Nhiệm vụ: Gỗ đóng tàu Entry #29 - Những con tàu
Tàu bè, gỗ...
Khi những con tàu được yêu thương, nó sẽ tồn tại cả linh hồn.
Cie từng nghe ai đó nói thế, dù cậu thực chất không quan tâm mấy. Cậu thiếu niên chưa bao giờ thích chúng, và đến bây giờ, nếu không muốn nói là ghét.
Những chiếc tàu theo mấy tia nắng nhàn nhạt, cùng lúc ùa về cảng sau một ngày rong đuổi ngoài khơi. Mang tiếng hải âu chao lượn, rải lên bầu trời dần nhuộm sắc tím.
Màu Dã yến thảo, có lẽ vậy. Cái ngày người đó ra đi chắc cũng hệt như hôm nay. Từng bước chân đạp trên sóng mà lướt đi, nhẹ nhàng, như không bị trói buộc bởi bất cứ điều gì.
Ngày hôm ấy, hắn nói Karl mang theo hành lý bước trên mặt biển rất chật vật.
Không thể...
Cậu biết chứ, dù lòng không ngăn được mà thốt ra câu hỏi ngô nghê. Một cơn gió lãng du như Karl, hẳn đã thả balo xuống biển mà đưa mình về phía chân trời. Không lưu luyến gì nữa, hoàn toàn tự do, cũng như người thanh niên Cie kéo lại nơi chiến trường. Lần đó, là ràng buộc, còn bây giờ...
Đặt đám gỗ xuống một chỗ dễ nhìn thấy nhất, Cie lặng lẽ rời đi.
Tàu, từ lúc đó đến bây giờ, và mãi mãi về sau, có lẽ đối với chúng vẫn sẽ là như vậy.
Cô độc giữa biển, cảm giác lênh đênh không điểm tựa, cậu ghét cảm giác đó. Ghét lắm.
Đâu đó ngoài bến cảng, một con tàu chậm chầm bẻ bánh lái rời đi khỏi thị trấn.
|
|
| | | Lonely Leaf Hải Quân
Berry : 65
Tổng số bài gửi : 142
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng 11/11/2014, 2:20 am | |
| Thời gian: Trưa - Tag 14 Monat Đông Jar 1 Địa điểm: Hải cảng Nhân vật: Rimika Kiran | NPC Kaku
Kéo xe gỗ qua vài con phố, cuối cùng cô cũng đến được hải cảng. Đã khá muộn, cô nghĩ có thể Kaku đang ăn trưa, quyết định sẽ đến thẳng nơi anh ta ở. Đợi ngoài này giữa trời tuyết đến khi nào mới được chứ. Cô đoán đúng, Kaku đang chuẩn bị bữa trưa, với cá nướng và chút súp đơn giản. Cô ngồi xuống một chiếc ghế cạnh lò sưởi, xem qua vết thương ở chân rồi ngược lên nhận cốc trà nóng từ người coi cảng.Anh ta chạy ra ngoài xem đống gỗ, rồi chạy vào. - Cô còn lấy thừa số gỗ tôi yêu cầu, cảm ơn nhé. - Không có gì, cùng công thôi. Con tàu của anh thế nào rồi? - Haha, nó vẫn chỉ trên bản nháp. Tôi định dùng chỗ này sửa lại tàu bè thôi, sau mỗi đợt bão số tàu bị hỏng tăng lên nhiều quá.
Cô gật đầu, nghĩ mình anh ta sửa hết đống tàu, quả đáng khâm phục. Hai người trò chuyện thêm vài câu, cô nghĩ cũng nên để anh ta ăn nốt bữa trưa, liền đứng dậy xin phép ra về : - Vậy tôi xin phép về trước. Nếu có dịp sẽ quay trở lại Hải cảng, tôi rất thích vẻ yên tĩnh của nơi này. - Cô cứ đến, dù có mình tôi đón tiếp cô thôi. - Kaku cười. Co thoáng nghĩ ''Anh ta cũng là một người cô đơn...'' Cho đến khi ra tận đầu cảng, cô vẫn thấy bóng người đàn ông khuất sau những con thuyền, tay vẫy vẫy rồi thu lại trong túi áo. Gật đầu, dù không chắc người kia có để ý, cô quay người bước lên tuyết trở về thành phố...
|
|
| | | Sponsored content
| (#) Tiêu đề: Re: [Loguetown] Hải Cảng | |
| |
| | | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |